Trong nhà không còn chỗ, mấy người lão Lục đành ngồi xổm dưới nhà lán ăn.
Món cháo thịt đặc quánh nồng hương, mùi vị đậm đà, bên trên còn rắc thêm hành lá thái nhỏ khiến cho bát cháo trở nên mượt mà, có thể nói là 'đầy đủ màu sắc hương vị', ăn kèm với dưa chua tự làm của quán, khiến người ta dấy lên cảm giác thèm ăn, ngon đến nỗi ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào bụng.
Tạ Dụ Lan ăn mấy miếng, vẻ mặt có chút kỳ lạ, lại ăn thêm mấy miếng, đầu lưỡi li.ếm một vòng quanh môi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, giống như đang đánh giá gì đó.
Tần Lam Chi vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của y: "Sao vậy? có gì không ổn sao?"
".....Kỳ lạ." Tạ Dụ Lan ngửi ngửi cháo trong bát, không tưởng tượng nổi, "Trước giờ ta chưa đừng đến đây, tại sao lại cảm thấy mùi vị cháo ở đây rất quen thuộc?"
Không chỉ có thế, lúc xe ngựa đi qua tiệm cháo, y nhìn thấy bậc cửa cũ kỹ, tấm vải nhạt màu, lại sinh ra một cảm giác quen thuộc chưa từng có.
Y vừa cau mày ăn cháo, vừa chậm rì rì nói: "Theo lý mà nói, vị cháo đa số sẽ không khác nhau lắm. Vì sao ta cảm giác vị cháo ở đây rất quen thuộc? Thậm chí khiến ta cảm thấy.....có chút hoài niệm?"
Tiểu Nguyệt Nhi trao đổi ánh mắt với giáo chủ nhà mình một cái, thử mở miệng thăm dò: "Hay là.....ngươi quen ông chủ quán này chăng?"
Tạ Dụ Lan a một tiếng, ngẩng đầu nhìn người trung niên đang tính toán bên cửa. Đối phương cũng thường ngó qua bên này nhìn một cái, tầm mắt chạm nhau, hai bên đều trầm mặc không nói.
Bà chủ mặc tạp dề, mang dưa chua từ sau bếp ra, lại cầm thêm một bình rượu ấm và một đĩa nhỏ thịt bò hầm hoa tiêu, nhỏ giọng nói: "Đây là.....tiểu điếm tặng cho khách mới. Không cần trả tiền.
Bà chủ nói chuyện, tầm mắt dán lên người Tạ Dụ Lan, vành mắt phiếm hồng.
Tạ Dụ Lan gật gật đầu, cũng không nhận ra có gì không đúng, cầm đũa gắp lấy miếng thịt bò từ từ nhai.
Miếng thịt bò này tuy mỏng nhưng dẻo dai, dính liền một chút sụn, mùi vị của nước hầm thịt và bột hoa tiêu hòa quyện lại với nhau, ngậm trong miệng sinh ra cảm giác thèm ăn, vô cùng ngon miệng.
Chỉ với một đĩa nhỏ này, có lẽ hai mình rượu cũng không đủ nhâm nhi, lại thử thêm một miệng miếng cháo nồng đượm vị thịt, cuộc sống thần tiên cũng chẳng khác là bao.
Y híp mắt lại, mùi vị quen thuộc này khiến y không kìm được mà ăn khá nhiều, cháo cũng ăn hết hai bát, lúc này mới buông đũa xuống.
"Quán này không tệ." Tạ Dụ Lan nói với Tần Lam Chi, "Sau này có thể tới nữa không?"
"Chỉ cần ngươi muốn, lúc nào cũng được." Tần Lam Chi hứa hẹn, "Vẫn không nhớ ra vì sao cảm thấy quen thuộc à? Ông chủ và bà chủ, nhìn quen mắt không?"
"....Chưa gặp qua." Tạ Dụ Lan lắc đầu, tùy ý để Tần Lam Chi cầm khăn tay lau miệng cho mình, chau mày suy nghĩ, "Đúng thật là lạ lùng."
Tần Lam Chi thở dài trong lòng, nhìn đôi vợ chồng cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Mấy năm trước bọn họ mới chuyển đến đây, vốn dĩ không phải người nơi này."
"Ồ? Ngươi biết à?"
"Biết một chút." Tần Lam Chi nói, "Ban đầu bọn họ cũng không phải mở quán bán cháo, mà là.....tiệm binh khí."
"Tiệm binh khí?"
"Nhà bọn họ mấy đời sản xuất vũ khí trên kinh thành mưu sinh, cũng rất có tiếng trên giang hồ. "Tần Lam Chi lau miệng cho vợ, lại dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng niết qua góc miệng, "Lúc trước ta có nhắc qua chuyện của mấy đại gia tộc trên võ lâm, còn nhớ không?"
"Ngươi nói qua lúc nào thế?"
"....." Tần Lam Chi nghĩ, đỡ trán. Quên mất, lần đó nói cho 'thần y' Tạ Dụ Lan nghe.
Tần Lam Chi chỉ đành lặp lại lần nữa: "Tạ gia.....ngươi biết chứ?"
"Đương nhiên." Tạ Dụ Lan gật đầu, "Đại gia tộc trên kinh thành, cũng là nơi lần đầu tiên ta phát hiện ra quái vật khoác da người."
"Tạ gia có hai tuyệt học gia truyền, một là đao pháp của tổ tiên danh tướng Tạ Vân Xuyên, vang danh thiên hạ, trong giang hồ còn có tên 'Vân Lưu đao pháp', nó không chỉ yêu cầu nội lực thâm hậu, còn phải có ẩn đao do chính tay truyền nhân của kinh thành đao tướng Lưu Nhất Đao chế tác, mới có thể hợp thành 'Vân Lưu đao pháp' phát ra thực lực chân chính. Hai là khinh công của Tạ gia 'Yến Tử Sao'."
Tạ Dụ Lan gật gật đầu: "Cái này ta có nghe qua."
Tần Lam Chi chậm rãi nói: "Toàn bộ địa vị của Tạ gia đời sau, một là dựa vào hai môn tuyệt kỹ, hai là dựa vào Lưu gia đời đời truyền nhau phương pháp rèn đao. Có thể nói, hai thứ này thiếu một cái cũng không được, hai yếu tổ hỗ trợ lẫn nhau. Bởi vì có Tạ gia, hậu nhân của Lưu Nhất Đao danh tiếng lan xa, trên bảng xếp hạng vũ khí cũng tiếng tăm lừng lẫy."
Tạ Dụ Lan ý thức được gì đó: "Sau đó Tạ gia diệt môn....."
"Phải." Tần Lam Chi nhìn vào mắt của Tạ Dụ Lan, nhẹ giọng nói, "Tạ gia diệt môn, cửa tiệm của Lưu Nhất đao bị hủy, truyền nhân đời thứ hai mươi tám của Lưu Nhất Đao chết oan chết uổng, truyền thừa đoạn tuyệt."
Tạ Dụ Lan hít ngược một hơi: "Ai làm?"
"Trên thế gian này không thiếu kẻ tiểu nhân." Ngón tay Tần Lam Chi nhẹ nhàng nâng chén rượu, rũ mắt xuống, "Bỏ qua Tạ gia không nói, Lưu Nhất Đao vốn dĩ thường bị nhắm vào, kẻ thù trong nghề không tính là ít. Lúc trước Tạ gia che chắn phía trước, không ai dám chọc vào Lưu gia, sau đó Tạ gia diệt môn, Tạ tam công tử....."
Tần Lam Chi hơi ngừng lại, nói: "Sau đó Tạ tam công tử cũng rời khỏi kinh thành tìm kiếm hung thủ, Lưu gia không người bảo hộ, cũng không thể tiếp tục làm ăn nữa."
"Cho dù truyền thừa 'ẩn đao chế pháp' bị đoạn tuyệt." Tạ Dụ Lan nói, "Bọn họ làm nghề chế tạo vũ khí, dù là vũ khí cơ bản cũng có thể bán ra chứ?"
"Thắng làm vua thua làm giặc, nhổ cỏ tận gốc." Tần Lam Chi nói, "Đây là quy tắc của giang hồ."
Tạ Dụ Lan đột nhiên không nói, hồi lâu ngẩng lên đánh giá đôi phu thê đó: "Cho nên bọn họ....."
"Bọn họ là một trong số những hậu nhân của Lưu gia, sau khi Tạ gia xảy ra chuyện, bọn họ cũng mai danh ẩn tích dần dần rời khỏi kinh thành. Lưu gia đông con nối dõi, phân chia tản đi khắp nơi, đôi vợ chồng này có quan hệ tốt với Tạ gia, bèn đi đến thành Bạch Tước mở một quán bán cháo. Đến nay đã nhiều năm."
Thậm chí giữa "có quan hệ tốt với Tạ gia" và "đi đến thành Bạch Tước" có liên hệ như thế nào, Tạ Dụ Lan cũng không nghĩ nhiều.
Tạ Dụ Lan: "Không rèn vũ khí nữa?"
"Không phải mỗi một người Lưu gia đều thích rèn vũ khí đâu."
Tạ Dụ Lan gật đầu: "Nói không chừng, bọn họ cũng đã từng trông thấy ta."
Tần Lam Chi uống rượu, không phản bác.
Tạ Dụ Lan đứng dậy, cầm túi tiền của Tần Lam Chi đi thanh toán. Đôi phu thê thấy y qua đây, nhất thời có chút căng thẳng, bà chủ còn nắm chặt lấy tạp dề, ánh mắt dán lên người Tạ Dụ Lan, thấy y lấy tiền ra, lại nghe y dịu dàng nói: "Cháo rất ngon, cảm ơn."
Bà chủ nuốt xuống một ngụm, run tay nhận tiền.
Nam trung niên cắn chặt khớp hàm, thử thăm dò nói: "Mùi vị này.....ngươi có thích không?"
"Thích." Tạ Dụ Lan cười rộ lên, đôi mắt cong cong, đuôi mắt phiếm đỏ khiến y trở nên sinh động hoạt bát, vô lo vô nghĩ, "Có một cảm giác rất quen thuộc....giống như mùi vị ở nhà. Có thời gian ta sẽ thường đến."
Y ngập ngừng, lại hỏi: "Các ngươi từng gặp qua ta sao?"
Đôi phu thê sững sờ, đột nhiên lại không biết trả lời như thế nào."
Bọn họ thấy Tần Lam Chi gật đầu ra hiệu, lúc này mới to gan nói: "Gặp qua, đương nhiên là gặp qua. Cách, cách nấu cháo này chính là bọn ta học ở Tạ phủ....."
"À, hèn gì." Tạ Dụ Lan bỗng dưng tỉnh ngộ, "Ta mới nói sao quen thế."
Y cười càng tươi: "Vậy đúng là có duyên."
Đôi phu thê ngẩn người nhìn khuôn mặt tươi cười của Tạ Dụ Lan, nhất thời không kìm nén được xúc động. Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng kéo Tạ Dụ Lan về, trừ bỏ mấy vị khách, trong quán chỉ còn đôi phu thê và Tần Lam Chi đứng nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Rốt cuộc thì bà chủ cũng nhịn không được, che mặt nức nở nói: "Lúc trước đọc thư báo của Vạn Hác Cung, nói tam công tử có chút không ổn, sao lại....sao lại thành ra thế này rồi?"
Ông chủ nói chuyện cũng kèm theo chút nghẹn ngào: "Y còn phải như vậy bao lâu nữa?"
"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho y." Tần Lam Chi trầm giọng nói, "Đã tìm được thần y rồi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Nam nhân kích động, "Có gì cần giúp đỡ không?"
"Các người sống tốt, đối với y chính là sự giúp đỡ tốt nhất." Tần Lam Chi đặt tay lên vai nam nhân, "Đợi y khỏe lại, sau này muốn ăn cháo nhà nấu, lúc đó còn phải dựa vào các ngươi."
"Đương nhiên, ngươi yên tâm." Nam nhân lập tức gật đầu, "Lưu gia chịu ơn Tạ gia nhiều năm như vậy, bọn ta cũng tính là nhìn tiểu thiếu gia lớn lên. Bọn ta theo đến đây, cũng là vì ở gần y hơn để tiện chăm sóc....."
Ban đầu bọn họ vốn muốn mở quán cháo ở trấn Quất Đài, nếu tiểu thiếu gia nhớ hương vị nhà thì có thể đến ăn bất cứ lúc nào.
Nhưng Tạ Dụ Lan không đồng ý, trấn Quất Đài quá nhỏ, khó làm ăn, đối phương có lòng, y cũng sẽ suy xét tương lai cho đôi phu thê này, vậy nên đã khuyên bọn họ tìm một nơi sầm uất hơn để làm ăn. Nếu y muốn ăn cái gì, xuống núi ăn là được. Cũng đâu phải chân què thân tàn gì, sao còn phải dựa vào người khác chăm sóc chứ?
Y đã chịu đủ cảm giác khi việc gì cũng phải dựa vào người
Lúc Tạ Dụ Lan kiên trì quyết định, Tần Lam Chi cũng giúp đỡ tìm nơi thích hợp, cuối cùng đôi phu thê đến thành Bạch Tước ổn định cuộc sống.
Ngày trước tìm kiếm hung thủ, bọn họ không thường gặp mặt, sau đó tuy có thường ghé đến, nhưng lại xảy ra chuyện Tưởng gia phục thù.
Ngày qua ngày, đôi phu thê này cũng đã rất lâu chưa gặp lại Tạ Dụ Lan rồi.
Lần này gặp lại, phát hiện tiểu thiếu gia không nhận ra người nữa, trong lòng vô cùng buồn khổ.
"Tạ gia bị oan." Bà chủ dễ mềm lòng, không chịu nổi những chuyện như vậy, năm đó còn vì tiểu thiếu gia khóc rất lâu, bây giờ càng buồn lòng, "Ông trời không có mắt mà."
Nam nhân đỡ lấy bả vai vợ mình, thở dài liên tục, có lẽ cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Tần Lam Chi nhìn ra bên ngoài một cái, Tạ Dụ Lan đang ngồi xổm trong lán cùng với bọn lão Lục, không biết nhặt ở đâu ra một nhánh cỏ đuôi chó, cầm trong tay vơ qua vơ lại, say sưa trò chuyện.
Khóe miệng hắn mím lại, sau đó lại giương lên: "Không sao đâu, y sẽ khỏe lại nhanh thôi. Sẽ không có chuyện gì đâu."
Cũng chẳng biết lời này rốt cuộc là đang nói cho ai nghe.
"Gói lại một ít thịt bò đi." Tần Lam Chi nói, "Y thích ăn."
"Ầy, được, các ngươi đem theo ăn trên đường." Người đàn ông trung niên vội vàng đi ra sau bếp, gói lại khá nhiều thịt bò, còn lấy thêm mấy gói thịt bò khô.
"Đa tạ." Tần Lam Chi sải bước lớn đi ra ngoài, "Thành Bạch Tước có người của ta, các ngươi cứ yên tâm làm ăn, sẽ không có người đến kiếm chuyện."
"Ta đạ Tần giáo chủ." Nam nhân gật đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần. Có ai mà ngờ đến, ma giáo người người hô đánh ngày trước, cuối cùng lại vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, giúp đỡ người của tiểu thiếu gia, còn những cái gọi là danh môn chính phái đó, đã sớm đem Tạ gia, Lưu gia ném ra sau đầu.
Ăn no trướng bụng, Tạ Dụ Lan không muốn ngồi xe ngựa, Tần Lam Chi đành đi bộ tiêu thực cùng y.
Nhân khẩu thường trú của thành Bạch Tước không nhiều, nhưng có đông đảo thương gia và khách, rất náo nhiệt. Trong thành có nhiều khách điếm, tửu lâu và nơi nghe kịch, câu lan viện nằm ở nơi bắt mắt nhất, từ xa đã trông thấy một hàng đèn lồng đỏ và những dải lụa đỏ treo trên cao, dưới ánh nắng mặt phản chiếu ra những tia sáng mập mờ.
Tạ Dụ Lan bước chậm qua phố, Tiểu Nguyệt Nhi buồn miệng, liền đi mua một bát canh ngọt giải nhiệt, bên trong có bỏ thêm đá bào và hoa quế, mùi vị thanh ngọt.
Tiểu Nguyệt Nhi uống một cách ngon lành, Tạ Dụ Lan nhìn nàng mấy lần, nói với Tần Lam Chi: "Vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Tần Lam Chi cười cười: "Phải."
Cũng không biết hai bát cháo thịt đó đã gợi lên kí ức sâu xa gì, y vô thức nói: "Cứ nghĩ rằng lớn lên rồi nàng sẽ giống như Hoa Tam....."
Tạ Dụ Lan nhíu mày, lời đến bên môi đột nhiên biến mất, khó hiểu nghĩ một hồi lâu: "Hoa Tam?"
Tần Lam Chi cũng không nói nhiều: "Ừ, Tiểu Nguyệt Nhi lớn lên rồi thế nào?"
".....Không, chỉ cảm thấy sẽ trưởng thành hơn bây giờ một chút." Tạ Dụ Lan xoa huyệt thái dương, "Không ngờ vẫn ngây thơ hồn nhiên như thế này."
Tần Lam Chi tiếp lời, nói: "Là ngươi bảo vệ nàng rất tốt. Từ lúc trước đã như thế, ngươi luôn coi nàng là trẻ con."