Tạ Dụ Lan không biết tiếp lời từ đâu, tâm trí rối bời, đành bước thật nhanh, câu trước không khớp câu sau: "Tiểu cô nương lớn lên rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với những đứa trẻ khác rồi."
Tần Lam Chi cũng bước nhanh theo y: "Phải."
Tạ Dụ Lan không muốn nghĩ thêm nữa, trông thấy rạp hát bên cạnh, chuyển chủ đề nói: "Đi nghe kịch không?"
"Ngươi muốn nghe?"
"Có thể sẽ có manh mối gì đó."
"Manh mối?"
"Trên phố là nơi dễ kiếm được manh mối nhất." Tạ Dụ Lan rất tự tin, "Hễ ở đâu có náo nhiệt, là ở đó có thể nghe ngóng được tung tích của yêu vật."
Tần Lam Chi muốn nhanh chóng lên đường, nhưng lại ngại làm phật ý vợ. Đúng lúc đang do dự, đã thấy người chạy tới bên ngoài rạp hát, nhìn bảng thông báo tiết mục biểu diễn hôm nay, lấy bạc lẻ từ trong túi tiền của Tần Lam Chi ra.
Y vung tay, hào phóng nói: "Đi, mời các ngươi nghe kịch!"
Tiểu Nguyệt Nhi bưng canh ngọt, vui tới nỗi suýt thì kêu ra tiếng -- cái khách không nói, riêng cái kiểu tiêu tiền của giáo chủ này thì vẫn rất tự nhiên! Không hổ là phu nhân!
Lão Lục và Độc Nhất Giới ngơ ngác nhìn nhau, lại ngó qua giáo chủ: ".....Có nghe không?"
Tần Lam Chi còn có thể nói gì nữa, đến cũng đến rồi: "Nghe."
Tạ Dụ Lan vui vẻ dẫn đầu, Tần Lam Chi nhìn bóng lưng của y, đột nhiên cảm thấy -- có thể vợ đang muốn nghe kịch. Trên đường đi núi non trùng trùng, chắc đã ngột ngạt lắm rồi.
Chỉ là còn chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy Tạ Dụ Lan ở phía trước lén lén lút lút giữ lấy tiểu nhị bán đậu phộng hạt dưa, hỏi: "Gần đây trong kịch có nói đến yêu vật không?"
"Hả?" đối phương ngơ ngác, "Nếu muốn nghe Sơn Hải Kinh....."
"Không phải cái đó." Tạ Dụ Lan nói, "Là kể về yêu vật khoác da người, bát diện linh lung, xảo quyệt dị thường. Hại cả nhà Tạ gia xong lại đến Hoài Sơn Môn, hại trưởng môn và người kế thừa của họ....."
Tiểu nhị lắc đầu: ".....Chưa từng nghe qua." Trưởng đoàn gánh hát đi qua vừa lúc nghe thấy, sáp lại gần hỏi: "Vở kịch này là ai biết vậy? Có thành phẩm không? Ta có thể xem không?"
Tạ Dụ Lan chả hiểu ra sao cả: "Không có. Các ngươi chưa nghe qua chuyện này sao?"
"Chuyện của Tạ gia ai mà không biết chứ?" Trưởng đoàn đó chắp tay sau lưng, trong tay cầm hai quả hạch đào xoay đi xoay lại chơi, "Chuyện của Hoài Sơn Môn lúc trước có nghe qua, nhưng cụ thể là chuyện gì thì không rõ. Chỉ biết Hoài Sơn Môn đã giải tán đệ tử dưới trướng chỉ trong một đêm, ngay cả trên bảng Kim Các cũng đã xóa tên của bọn họ."
Trưởng đoàn nhìn Tạ Dụ Lan, lại nhìn Tần Lam Chi và những người phía sau y, trực giác mách bảo hắn nhóm người này không phải là người bình thường, bèn ngỏ ý kết giao.
"Tiểu huynh đệ nếu đã có nguồn tin tức, chỉ cần nói ra, ta bỏ tiền mua."
Tạ Dụ Lan nghiêm túc, nói cái gì đây, cái thứ này có thể mang ra bán kiếm tiền hay sao? Ta là người dung tục như vậy à?
Nhưng nghĩ lại mình vẫn còn nợ tiền Tần Lam Chi, trong lòng có chút do dự.
Tần Lam Chi còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy vợ mình khoanh tay, vẻ mặt miễn cưỡng nói: "Ngươi ra giá trước đi."
Tần Lam Chi: "....."
Không phải chứ, vợ à, Vạn Hác Cung chưa đến nỗi nuôi không nổi em. Không cần phải thế đâu.
Tiểu Nguyệt Nhi uống xong canh ngọt, từ đầu lưỡi xuống đến dạ dày đều trở nên ngọt ngấy, cười híp mắt: "Tiên sinh, ngươi thiếu tiền lắm à?"
"Cũng đâu thể mãi dùng tiền của các ngươi." Tạ Dụ Lan ước lượng túi tiền trong tay, lại nhìn Tần Lam Chi một cái, "Mấy thôn trang trước đó đều không cần ta giúp đỡ, xem ra bây giờ thái bình thịnh thế rồi, cũng tốt. Chỉ là cứ nợ tiền các ngươi mãi, ta thấy áy náy."
Tần Lam Chi không để ý nói: "Không sao. Cứ coi như là ta trả ngươi học phí."
Bên này ngươi một câu ta một câu, bên kia trưởng đoàn thấy cơ hội của mình sắp vụt mất, đương nhiên không mấy vui vẻ, vội vàng nói: "Ầy, các vị, giá cả có thể thương lượng mà. Đoàn chúng tôi quanh năm suốt tháng đi qua không ít nơi, nếu câu chuyện này được kể ra, kịch bản được yêu thích, các vị cũng sẽ được nổi tiếng một đoạn thời gian, há chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?"
Người đó bày ra tư thế mời, lại gọi tiểu nhị đi dọn dẹp phòng phụ ở lầu hai: "Chúng ta lên trên từ từ nói, không gấp, không gấp."
Lúc này Tạ Dụ Lan lại không có hứng thú, đối phương chưa nghe qua yêu vật khoác da người, y cũng chẳng muốn lãng phí thời gian ở đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, dùng câu chuyện của Tạ gia và Hoài Sơn Môn để kiếm tiền, có vẻ như quá vô lương tâm rồi, thế là cuối cùng cũng xua tan ý nghĩ đó, vung tay áo lên, chính trực liêm khiết, sau đó lại ước lượng lại số tiền trong túi rồi đi ra ngoài.
Trưởng đoàn hát kịch: "....."
Sao lại thế này?!
Tần Lam Chi thấy buồn cười, theo chân vợ ra khỏi cửa: "Không nghe nữa à?"
"Chỗ bọn họ không có manh mối."
"Vậy thì đi thôi, chúng ta còn phải lên đường gấp."
Tạ Dụ Lan nghĩ, muốn bắt thứ xảo quyệt, không phải nên gấp rút lên đường à? Nếu lại bị đối phương rào trước, hại người rồi thì biết làm sao?
Thế là mấy người lên xe tiếp tục lên đường, rất nhanh đã ra khỏi thành Bạch Tước, sau đó đi đường lớn tiến thắng về phía tây.
Trên đường đi qua mấy thành trấn, Tạ Dụ Lan không nghe ngóng được manh mối gì, cũng không kiếm được tiền, nhất thời có chút sầu não.
Kiếm tiền thật khó quá đi.
Tạ Dụ Lan ngồi trong xe, tay chống cằm lòng đầy tâm sự. Y khi có khi không nhìn Tần Lam Chi một cái, đồ đệ hờ này vừa nhiều tiền vừa hào phóng, ngược lại trông mình có vẻ như rất vô dụng, khiến y có chút không cam lòng.
Y sờ đi sờ lại trên người, muốn tìm một thứ để cho Tần Lam Chi giữ trước, kết quả chỉ lấy qua được một miếng ngọc bội từ trong túi thơm mà Tiểu Nguyệt Nhi đưa cho -- quỷ mới biết sao ngọc bội này lại ở trong túi thơm?
Y ngắm nhìn miếng ngọc bội này hồi lâu, cảm thấy rất quen thuộc, càng nghĩ đầu càng đau, ngay sau đó 'a' một tiếng, nhớ ra rồi.
"Tần thượng tiên!" Tạ Dụ Lan đổi vai trong một giây, một tay ấn huyệt thái dương đang đau nhức, một tay che mắt, "Ngươi nhìn xem đây là thứ gì!"
Tần Lam Chi: "....."
Sao nói biến là biến luôn vậy? Hắn khó khăn lắm mới gây dựng được cảm tình vững chắc với 'Thiết tiên sinh' mà.
Tần thượng tiên là cái vai diễn nào......
Thân phận của Tần Lam Chi quá nhiều, đột nhiên không nhớ ra nổi, đột nhiên ngẩn tò te tại chỗ. May là Tiểu Nguyệt Nhi phản ứng nhanh, vội nhắc nhở: "Hổ yêu, hổ yêu."
À, hổ yêu.
À, ăn kim đan.
Tần Lam Chi hít một hơi sâu, trưng ra vẻ mặt tươi cười: "Tạ đạo hữu, làm sao vậy?"
"Ngọc bội này chính là hổ yêu để lại cho ta!" Tạ Dụ Lan nói, "Cứ nhớ đến ta đã từng rất tin tưởng hắn, ta, ta...."
Y nhét ngọc bội vào tay Tần Lam Chi: "Vật này xin tặng thượng tiên, mong đừng ghét bỏ." Cuối cùng lại bổ sung thêm, "Xin hãy để nó cách ta càng xa càng tốt."
Tần Lam Chi: "....."
Tần Lam Chi nhìn miếng ngọc bội đó, ngón tay sờ qua hình hoa lan khắc trên đó, vô cùng xúc động: "Thì ra em vẫn luôn mang theo nó....."
Hắn nhìn Tạ Dụ Lan một cái, cau mày: "Ngươi che mắt làm gì?"
"Đau mắt." Tạ Dụ Lan nói, "Hoặc có thể là nhìn vật nhớ người.....không phải, ta không thèm nhớ nhung một con hổ yêu! Chính tà không thể cùng tồn tại!"
Vừa nghe y nói đau mắt, Tần Lam Chi không kịp nghĩ đến cái khác, lập tức kêu dừng xe, lại gọi Độc Nhất Giới đến khám.
Độc Nhất Giới kiểm tra một hồi lâu, lúc xuống xe sắc mặt không tốt: "Mắt của phu nhân giảm độ nhạy với ánh sáng rồi, đây không phải là hiện tượng tốt. Nếu cứ tiếp tục như thế, có thể sẽ.....mù lòa."
Tần Lam Chi nắm chặt nắm đấm: "Không có biện pháp kéo dài sao?"
"Tốt nhất là lúc thuốc đắp lên mát, hạn chế k.ích th.ích đến mắt." Độc Nhất Giới cũng không còn cách, khó khăn nói, "Nhưng cách này chỉ trị ngọn không trị gốc......"
Tần Lam Chi nắm chặt ngọc bội khắc hoa lan trong lòng bàn tay, mím môi lại, thần sắc u ám.
Tạ Dụ Lan nhắm mắt, nhẫn nhịn thái dương đang trướng đau, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe kêu: "Tần thượng tiên?"
"Ta đây." Tần Lam Chi vén áo lên xe, giữ chặt người, "Cái....ngọc bội này có thể có gì đó, cho nên ngươi mới bị đau mắt. Ta gọi người đến đắp thuốc cho ngươi trước."
"Làm phiền thượng tiên rồi." Tạ Dụ Lan gật đầu, vô cùng cảm kích, "Con hổ yêu đó ăn kim đan của ta, diệt tộc nhân ta, bây giờ ngay cả ta cũng không bỏ qua."
Nói một lúc, lại gợi lên nỗi buồn trong lòng: "Hắn có thật sự từng thích ta không?"
Nhớ đến đêm động phòng hoa chúc đó, y toàn tâm toàn ý, vậy mà đổi lại là kết cục như vậy. Bi ai, quá bi ai!
Tần Lam Chi thấy vành mắt y ửng hồng, sợ y kích động đến mắt, vội vàng khuyên: "Trong đó có thể có hiểu lầm."
"Hiều lầm?"
"Trong thoại bản đều nói như vậy mà?" Tần Lam Chi nói, "Bởi vì thân bất do kỷ nên mới hiểu lầm, xưa nay luôn vì vậy mà bỏ lỡ người tốt."
Tạ Dụ Lan khịt khịt mũi, "Thượng tiên huynh không cần an ủi ta."
"Nếu ngươi không tin, để ta nghĩ cách." Tần Lam Chi nói, "Ta làm cho hổ yêu đó xuất hiện gặp ngươi một lần, giải trừ khúc mắc."
"Huynh biết hắn ở chỗ nào sao?"
"Ta đương nhiên có cách của mình."
Độc Nhất Giới rất nhanh đã điều chế xong phương thuốc, dùng vải mỏng cuốn từng vòng từng vòng quanh mắt Tạ Dụ Lan, sau đó dỗ y uống thuốc.
Dược cao đắp lên mát lạnh, tạm thời không dùng đến mắt, phía trước là một khoảng đen tối, khiến y không có cảm giác an toàn.
Cũng may là Tần Lam Chi vẫn luôn nắm tay y, ngồi bên cạnh y, thỉnh thoảng lại đưa nước, đưa hoa quả khô, lại thăm hỏi y những chi tiết về hồ yêu kia. Cứ như vậy vừa đi vừa dừng, đến khi gần tối, bọn họ thu xếp ở lại trong một trấn nhỏ.
Khi đó trời đổ cơn mưa tí tách.
Trấn nhỏ người thưa, phòng trong khách điếm nhiều, một đoàn người sắp xếp ổn thỏa, sau khi ăn cơm xong Tần Lam Chi lại đích thân đổi thuốc cho vợ, đút thuốc viên, lúc này mới nói: "Bây giờ ta sẽ.....làm phép lệnh hổ yêu đến gặp ngươi. Ngươi chỉ cần ở trong phòng đợi là được."
Tạ Dụ Lan có chút căng thẳng, nắm chặt tay áo nói: "Hắn, có thật là hắn sẽ đến không?"
"Nhất định sẽ đến."
"Vậy, vậy nếu như hắn đến rồi, nhưng lại không phải là hiểu lầm....."
Tần Lam Chi nhìn dáng vẻ lo sợ không yên của y, trong lòng đau nhói. Ngược lại cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Tạ Dụ Lan rất giống với dáng vẻ lần đầu đi tìm hung thủ cùng hắn.
Tạ tam công tử năm đó, cũng lo sợ như vậy, thấp thỏm lại lưỡng lự không yên.
Mới hồi đầu, Tần Lam Chi còn cảm thấy tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ, lá gan cũng nhỏ như vậy, không có tác dụng gì. Nhưng dần dà, hắn lại động tâm với tiểu thiếu gia luôn nghiêm túc làm việc dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Nói đến, cái thứ duyên phận này, đúng là kỳ diệu không ngờ.
"Nhất định là hiểu lầm." Tần Lam Chi kéo người vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, "Ta nói phải, thì nhất định phải. Tin tưởng ta."
Tần Lam Chi hối hận lúc trước uống không ít rượu với Tạ Dụ Lan, cho dù là rượu thanh mai hay là rượu đào, đối phương cũng không thể đụng.
Hắn ngồi ở tầng dưới hồi lâu, đợi xem thời gian không sai lệch lắm, mới từ từ lên lầu, thả nhẹ bước chân.
Đẩy cửa tiến vào, trong căn phòng trọ không lớn, chàng trai trẻ tuổi mặc áo trắng đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn.
Mái tóc đen bóng của y thả ra, xõa trên vai, trên mắt quấn vải thưa, chỉ lộ ra chóp mũi, môi mỏng đỏ thắm. Nghe thấy động tĩnh, y vô thức quay đầu qua nhìn, muốn đứng lên, lại ép mình ngồi lại, một tay vịn ghế nghiêm mặt nói: "Là ngươi sao? A Chi?"
Tần Lam Chi cả người run rẩy, thế mà lại không biết y đang gọi A Chi nào.
Giọng nói nhẹ nhàng này thốt ra, khiến hắn dâng trào cảm xúc, trái tim rung động mãnh liệt.
Giống như cho dù đã qua bao lâu đi chăng nữa, hắn vĩnh viễn bó tay với Tạ Dụ Lan. Vĩnh viễn đầu hàng trước Tạ Dụ Lan hết lần này đến lần khác.
".....Là ta." Hắn hạ thấp giọng nói, đóng của vào phòng, đứng trước mặt Tạ Dụ Lan.
Hắn từ trên cao nhìn xuống đánh giá y, giống như trước đây ----
Năm đó bọn họ một chút manh mối liên quan đến hung thủ, trong cơn mưa to như trút nước gấp rút lên đường. Sau đó bánh xe bị kẹt trong vũng bùn, chỉ đành đến nhà dân gần đó nghỉ tạm.
Trong căn nhà sơ sài có trưởng thôn và cháu trai của ông đang ở, trưởng thôn và cháu trai dồn lại, dọn ra một căn phòng trống, để cho Tần Lam Chi và Tạ Dụ Lan đang ướt sũng khắp người.
Những người khác chỉ đành ở phòng chứa củi sân sau, riêng Tiểu Nguyệt Nhi thì ở trong nhà của đại thẩm cách vách.