Hôm đó mưa rất lớn, lớn đến nỗi gần như không nghe thấy tiếng người nói chuyện, đôi khi lại có tiếng sấm sét ầm ầm bên tai, tia sét tím trắng ngoằn ngoèo trên bầu trời như dây leo, từ đường chân trời bò thẳng xuống, mặc dù chỉ trong một thoáng, nhưng lại in sâu trong mắt người nhìn.
Cho dù có che ô, mấy người đều ướt sũng cả.
Trưởng thôn nhiệt tình nấu nước nóng, còn nấu canh gừng cho bọn họ.
Mấy chàng trai trẻ ở phòng chứa củi phía sau sân không ai chê ai, chen chúc một chỗ vội vã rửa mặt thay quần áo, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Nguyệt Nhi ở cách vách lo cho giáo chủ và Tạ công tử, lại bị đại thẩm bộc phát tình mẹ hiền kéo đi gội đầu rồi thay quần áo, còn lấy ra khá nhiều điểm tâm, tuy trông không đẹp mắt lắm, nhưng vẫn rất thơm ngon.
Suy cho cùng thì tính tình của Tiểu Nguyệt Nhi vẫn còn trẻ con, rất nhanh đã bị thu hút sự chú ý.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa không dứt, trưởng thôn ở trong căn nhà chật hẹp, hiếm khi cảm thấy có vài phần im lặng khó xử.
Thùng gỗ nhỏ hẹp, như Tần Lam Chi chỉ có thể cong chân ngồi vào trong, không có chỗ đặt bình phong che chắn, thế là chỉ đành thẳng thắn đối mặt. Tạ Dụ Lan khoác một cái áo ngoài sạch sẽ, vừa cầm khăn lau tóc, vừa thỉnh thoảng nhìn lén Tần giáo chủ -- hơn nửa thân thể đối phương lộ ra khỏi thùng, bởi vì nước nóng và gió lạnh nổi lên cùng lúc, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà. Cơ ngực hắn cứng cáp, phần lưng và vai trần trụi có vết sẹo cũ, trông không đáng sợ, ngược lại có cảm giác quyến rũ đến đòi mạng.
Hắn hơi híp mắt dựa vào cạnh thùng, khăn tắm đắp lên mặt, tóc đen xõa ra, bắp tay rắn chắc phồng lên, khuất dưới làn nước, ẩn giấu khung cảnh khiến người ta muốn rình trộm.
Tạ Dụ Lan động yết hầu, không tự chủ được nuốt hơi lớn tiếng, Tần Lam Chi vẫn chưa có phản ứng gì, y đã đỏ mặt trước.
Nhưng cũng chỉ dám nghĩ.
Sự lợi hại của Tần Lam Chi, một đường này y cũng coi như được lĩnh giáo triệt để. Nội công hắn thâm hậu, dường như khiến người khác khó mà thăm dò, bình thường có chuyện gì rất ít khi ra tay, đa số đều sẽ giao cho ám vệ và lão Lục, lão Thất bọn họ đi xử lý.
Có một số người tùy tiện chọn ra một người, ở trong võ lâm cũng có thể tự mình gánh vác chuyện quan trọng, mà bọn họ ai cũng đều kính sợ và bội phục Tần Lam Chi, khiến hắn càng thêm thâm sâu khó lường.
Chẳng trách người người đều nói Vạn Hác Cung đáng sợ, đều nói người như Tần Lam Chi tương lai sau này sẽ gây họa một phương, người người đều cho là vậy, nhưng lại chẳng ai dám vây đánh Vạn Hác Cung, không tìm được mấy đại môn phái chống lưng, thì cũng chẳng dở ra cái thủ đoạn ấy, giống như không dám xuất hiện trước mặt Tần Lam Chi.
Điều này khiến Tạ Dụ Lan một lần nữa nhìn rõ bộ mặt thật của thứ gọi là 'võ lâm minh': tiểu nhân bỉ ổi, không đáng nhắc tới.
Nhưng cùng lúc này, y cũng càng ngưỡng mộ càng tán thưởng Tần Lam Chi, con có một chút tình cảm không thể để người khác biết, trong hành trình dài đằng đẵng này từng chút từng ít một sinh sôi nảy nở, đến khi phát hiện ra thì đã chìm sâu trong đó, không thể thoát khỏi.
Y nghĩ tới không chỉ một lần, hi vọng cuộc hành trình này có thể kết thúc muộn một chút.
Cảm giác tội lỗi, hổ thẹn và chột dạ trong lòng cũng không bởi vì đoạn tình cảm này mà dễ chịu hơn một chút, ngược lại giống như một con dao cùn, chầm chậm cứa vào tim của y.
Y vừa đau vừa lưu luyến. Điều này giống như tâm lý vặn vẹo vậy, khiến y không biết phải làm sao.
"Ngươi không lạnh à?" Âm thanh trầm thấp của nam nhân đột nhiên vang lên, dọa Tạ Dụ Lan đang lơ đãng bị giật mình.
Không biết từ khi nào, y bị suy nghĩ kiều diễm lộn xộn của mình làm cho miếng đắng lưỡi khô, khắp người nóng ran -- nhớ đến hôm nay hai người sẽ chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, suy nghĩ như con ngựa đứt đương khó mà kiểm soát. Bởi vì y vô thức mở cửa sổ, cả người ngồi cạnh cửa sổ thẫn thờ, đầu tóc ẩm ướt cũng quên lau khô.
Bị Tần Lam Chi nhắc nhở, y mới vội vàng thò tay đóng cửa, mưa tạt ướt khắp mặt y, mi mắt cũng nhỏ nước, y lại chẳng phát hiện ra, trong lòng hoảng hốt nói: "À, có chút nóng. Có lẽ là do bát canh gừng."
Tần Lam Chi nhìn y một cái, cũng không nói tiếp, lát sau đứng dậy dùng khăn tắm quấn thân dưới, đôi chân dài khỏe khoắn bước ra khỏi thùng nước, đuôi tóc đang nhỏ nước xuống sàn, đang muốn tìm người đổi nước.
"Không, không cần đâu." Tạ Dụ Lan nói, "Muộn lắm rồi, không nên làm phiền người khác. Ta, ta dùng nước này rửa là được rồi."
Tần Lam Chi cau mày: "Ta dùng qua rồi, không thích hợp."
"Không sao, không bẩn." Tạ Dụ Lan không dám nhìn mặt đối phương, duỗi tay cởi quần áo, dùng trâm tùy tiện quấn tóc lên, "Hôm qua mọi người đã tắm rửa ở trong quán trọ rồi, hôm nay lại ở trong xe ngựa cả ngày, không có bụi bặm gì. Hơn nữa....."
Y ho nhẹ một tiếng, có vẻ như muốn bản thân trông đường đường chính chính một chút, nhưng giọng điệu lại không kìm được hơi run rẩy: "Mọi người đều là nam nhân, không, không có gì đâu."
Tần Lam Chi hơi ngừng lại một chút, xoay người đi đến trước mặt Tạ Dụ Lan.
Hắn đi chân trần dẫm lên mặt sàn cũ kỹ, trên mu bàn chân có thể nhìn rõ tĩnh mạch, lòng bàn chân to mạnh mẽ, giống như chỉ cần tùy ý đứng như vậy, gió tuyết cũng không làm gì được hắn.
Bàn chân giấu trong tất của Tạ Dụ Lan bất giác cuộn tròn lại.
Tần Lam Chi cầm khăn, chùm lên trên đầu, giọt nước theo hàm dưới của hắn nhỏ xuống mu bàn chân, rồi lại trượt xuống sàn nhà.
Hắn cứ từ trên cao nhìn xuống Tạ Dụ Lan như vậy, không hé răng nửa lời.
Hình như hắn đang quan sát gì đó, lại giống như đang đánh giá gì đó, mặt mày ẩn trong bóng tối của khăn trùm đầu trông hung bạo nhưng lại mang theo ánh mắt phức tạp, giữa cảm xúc hỗn loạn, chớp mắt lại chìm vào bóng tối, không để lộ nửa phần.
"Không ngại?"
"....không ngại." Tạ Dụ Lan ngừng lại một lát, đột nhiên ý thức được gì đó, mặt đỏ rực, "À, xin, xin lỗi, huynh để ý à? Xin lỗi, vậy hay là...."
Tần Lam Chi có vẻ như cuối cùng nhìn đủ rồi, xoay người đi đến một bên lấy quần: "Ta cũng không ngại."
"....."
Tạ Dụ Lan căng thẳng mà nuốt một ngụm nước bọt, tầm mắt dè dặt nhìn lưng vai dày rộng của đối phương, chỉ dám ngắm một cái, sau đó lại hoảng loạn thu tầm mắt. Tần Lam Chi cũng chẳng quay đầu nói: "Còn sững người ra đấy làm cái gì?"
Nước vẫn còn nóng, thực ra Tần Lam Chi chỉ ngâm một chút rồi đi ra -- dẫu sao thì thùng cũng nhỏ quá, không thoải mái.
Làn nước nóng ấm lướt qua ngực, lỗ chân lông trên người Tạ Dụ Lan đều nở ra, thoải mái thở ra một tiếng. Chỉ nhỏ nhẹ một tiếng, giống như gió mát lướt qua tai, nếu không nghe kỹ, thậm chí còn chẳng bắt được dấu vết của nó để lại.
Nhưng Tần Lam Chi đã nhạy bén bắt được rồi, vành tai của hắn khẽ động, tay đang mặc áo khẽ ngừng, lại điềm nhiên như không mà tiếp tục.
Hắn đứng thẳng người, thong thả ung dung buộc thắt lưng, dư quang lại có thể quét đến chàng trai trẻ có làn da trắng như tuyết, đang rụt vai đắm mình dưới nước, khí nóng che mờ khuôn mặt y, khiến khuôn mặt tinh xỏa đẹp đẽ ấy thêm trắng mịn hồng hào, trắng nõn như khối ngọc được chạm khắc tinh xảo.
Vành tai của Tạ Dụ Lan nhiễm một tầng hồng nhạt, nhưng rõ ràng nhất là khóe mắt của y, nơi đó từ khi sinh ra đã có màu đỏ thẫm kéo dài.
Giống như lúc cô nương trang điểm tô lên màu son, lại giống như có ai đặt một nụ hôn lên trên đó, Tần Lam Chi ung dung thản nhiên nhìn, thẳng đến khi nhìn đủ rồi, tầm nhìn mới hơi hơi chếch xuống, lướt qua sống mũi cao thẳng, dừng lại trên bờ môi đỏ son.
Bờ môi mềm mịn giống như cánh qua đọng sương sớm, lấp lánh căng mọng, dụ dỗ người khác đến gần.
Tầm mắt của hắn miêu tả lại dáng môi đó, lại quét qua rãnh môi, đúng lúc này Tạ Dụ Lan hơi hé mở bờ môi, lộ ra đầu lưỡi, phát ra một tiếng thở dài.
Y như nhỏ nhẹ hít một hơi sâu, không muốn làm người khác phát hiện ra.
Trùng hợp là Tần Lam Chi vẫn đang nhìn y, thế là lập tức phát hiện ra manh mối.
Tạ Dụ Lan đang ngâm trong nước mà Tần Lam Chi từng ngâm qua, trái tim trong ngực đang reo hò khiến y hoảng hốt. Y không dám nhìn nam nhân, đương nhiên cũng không phát hiện nam nhân đang nhìn về phía bên này. Y cẩn thân dùng khăn kì cọ thân thể, nhưng lại vì chỗ đó không thể kiềm chế được rung động, khiến cho thân thể vô cùng nhạy cảm. Chà được mấy lần, y đã nổi lên phản ứng, khẽ khàng khép chân lại không dám tiếp tục nữa, tự cho rằng mình đã cẩn thận thở khẽ, những lại không biết tất cả đã lọt vào tầm mắt của một người.
Tần Lam Chi để khăn lau đầu xuống, rốt cuộc cũng không nhịn nổi, đi về phía Tạ Dụ Lan.
Tạ Dụ Lan bị dọa giật mình, vội vàng dùng khăn đậy lên chân, ít nhất nên che lại vẫn hơn.
Mặt nước nổi lên một gợn sóng, Tần Lam Chi đi đến phía sau y, duỗi tay buộc lại mái tóc đen đã ướt nhẹp của Tạ Dụ Lan.
".....Tần giáo chủ?"
"Ở bên ngoài không phải gọi ta là A Chi à? Sao không gọi nữa?"
".....Đó là vì không để lộ thân phận của huynh"
"Nghe quen rồi, cứ gọi thế đi." Tần Lam Chi từ trên cao nhìn xuống y, tầm nhìn sắc bén xuyên qua mặt nước, thu hết toàn bộ cảnh tượng dưới nước vào đáy mắt.
Hắn rủ mi mắt, hơi siết chặt hàm dưới, quấn lại tóc cho Tạ Dụ Lan: "Dây buộc tóc của ngươi bị lỏng rồi."
"Ồ." Tạ Dụ Lan vội vàng đưa tay lên sờ, "Ngại quá, ta tự mình làm....."
"Tay của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, thân nhiệt của Tần Lam Chi hơi cao, Tạ Dụ Lan như bị bỏng, ngón tay co lại, bị Tần Lam Chi thuận thế nắm lấy ngón tay.
"Sao lại lạnh thế này?" Nam nhân như chỉ đang nói chuyện phiếm, "Ngâm lâu thế ngồi, vẫn không ấm lên à?"
".....Ừ."
Ngón tay của Tạ Dụ Lan không khống chế được cuộn tròn lại, giống như mười ngón đan xen nhau với nam nhân, trông ấm áp hẳn.
Tần Lam Chi cũng không nắm quá lâu, rất nhanh đã buông ra, quấn tóc gọn gàng lại cho y: "Tắm sớm ngủ sớm đi, hôm nay bận rộn muộn quá rồi."
"Ừ."
Tạ Dụ Lan cúi thấp đầu, ngoài câu ừ ra cũng không dám nói thêm gì, Tần Lam Chi nhìn y ửng đỏ đến tận xương quai xanh, đáy mắt lộ ra chút ý cười, nhưng chỉ trong nháy mắt.
Tạ Dụ Lan say sẩm mặt mày, nhanh chóng tắm xong rồi đi ra, nhưng phản ứng ở thân dưới vẫn chưa biến mất, ngược lại càng trở lên mãnh liệt.
Y ngượng tới nỗi không biết nên làm thế nào mới phải, xoay lưng lại vội vã mặc y phục, thậm chí còn không kịp lau người, thân thể còn chưa ráo nước thẫm ướt một khoảng trên quần áo khô.
Tần Lam Chi tặc lưỡi một tiếng, kéo người qua. Bọn họ đột nhiên sáp lại gần nhau, phản ứng của Tạ Dụ Lan không tránh được lọt vào tầm mắt của nam nhân.
Tạ Dụ Lan thẹn tới nỗi muốn đi chỗ khác, nhưng lại bị Tần Lam Chi kẹp chặt hai chân, cứ thế bị nhốt lại.
Tạ Dụ Lan đi không được, ở cũng không xong, cứng đờ như cái chày đứng nguyên tại chỗ, Tần Lam Chi cởi y phục của y ra, cầm khăn vừa lau vừa nói: "Đúng thật là đại thiếu gia, tắm cũng phải có người hầu hạ?"
"Xin lỗi....."
"Lần này nếu bị cảm, chẳng phải lãng phí canh gừng với ngâm nước nóng rồi à?"
"....."
"Nói chuyện." Chân Tần Lam Chi đụng y một cái, Tạ Dụ Lan sợ tới nỗi suýt bật lên.
"Ta, ta....xin lỗi...."
"Chỉ biết nói câu này thôi à?"
"Lần, lần sau sẽ chú ý...."
Tần Lam Chi lau xong người cho y, dùng nội lực hong khô y phục, lúc này mới bình tĩnh nói: "Cái này thì phải làm sao bây giờ? Cũng cần người hầu hạ à?"
'Cái này' là cai gì, không cần nói cũng biết.
Tạ Dụ Lan không có chỗ trốn, bị ép đối mặt với nam nhân, cuối cùng nhịn không nổi nữa đưa tay ra che mặt, vành mắt ửng đỏ, trông như sắp khóc: "Ta, ta không phải cố ý, nếu ngươi thấy ghê tởm....."
"Ta không nói như thế."
Tạ Dụ Lan che mặt, không nhìn thấy luồng nhiệt nóng bỏng lóe lên trong mắt Tần Lam Chi, nam nhân như đang làm chuyện bình thường không thể bình thường hơn nữa -- tay hắn vẫn cầm khăn, xoay cổ tay lại, cứ thế không nặng không nhẹ đè xuống.
Tạ Dụ Lan run rẩy khắp người, sắc mặt từ đỏ qua trắng, môi run run nói: "Huynh, huynh...."
"Không thích thì nhắm mắt vào." Tần Lam Chi bình tĩnh nói, "Ta muốn ngủ sớm một chút, tốc chiến tốc thắng."
"Ta tự làm là...."
"Đừng để ta nói lần thứ hai."
Tạ Dụ Lan không dám phản kháng nữa, cơ thể hơi run rẩy, liên tục hít vào thở ra. Y nắm chặt tay rồi lại thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng nhịn không nổi, nắm lấy vạt áo của nam nhân.
Trong miệng phả ra từng tiếng thở gấp, như kèm theo tiếng nức nở, lại giống như từ trong vui sướng mang theo móc câu, trêu chọc khiến lòng người ngứa ngáy.
Tạ Dụ Lan ngây ngô vô tri, không biết chuyện này xảy ra như thế nào, cũng không biết bây giờ rốt cuộc là tình huống gì.
Chỉ biết hình như y nghe được một tiếng thở trầm đục, nhưng phải cẩn thận nghe kỹ, lại giống như chỉ là ảo giác của y.
Y mở to đôi mắt ươn ướt, mi mắt vẫn còn vương giọt lệ, trông đáng thương như thế, mà lại khiến cho Tần Lam Chi càng thêm vui vẻ.
Đầu óc Tạ Dụ Lan là một mảng trắng xóa, trong lúc mềm nhũn dựa vào ngực Tần Lam Chi, Tần Lam Chi âm thầm cảm thấy có chút đắc ý và vui mừng, hôn nhẹ xuống đỉnh đầu Tạ Dụ Lan.