Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 37

Tiếng mưa rơi càng to, che đậy hơi thở ám muội bên trong phòng.

Tạ Dụ Lan lần đầu được người khác giúp, đối phương còn là Tần Lam Chi, trong đầu ong ong từng đợt, không biết nên nói cái gì cũng không biết nên làm gì mới phải, chi đành đơ người để đối phương ôm lên giường, sau đó giúp y lau sạch vết bẩn giữa chân. Trong cả quá trình y luôn nhắm mắt, lông mi run rẩy dữ dội, không dám mở mắt ra nhìn đối phương.

Đợi đèn trong phòng cháy hết, tứ phía yên tĩnh trở lại, y mới dám lén lút mở mắt ra, nhìn chằm chằm đỉnh giường hồi lâu, lát sau như đã gom đủ dũng khí, lặng lẽ nhìn nam nhân bên cạnh.

Tần Lam Chi đắp tấm chăn mỏng, cánh tay và chân đặt cạnh nhau, nhiên độ cơ thể vẫn cao như cũ, nhiệt độ ấm nóng xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền đến, khiến Tạ Dụ Lan cảm thấy da thịt ngứa ngáy, trái tim cũng theo đó mà hoảng loạn bối rối.

Y rất sợ đối phương nghe được tiếng nhịp tim của mình đang đập loạn, dè dặt thu tay chân lại lui về phía sau, nhưng lại không biết rằng Tần Lam Chi rốt cuộc là cố ý hay là vô ý.

Tạ Dụ Lan nằm phía trong, lưng dính sát vào tường, thực sự không còn chỗ nào để chốn, chỉ đành yên phận nằm im.

Y nín thuở, nương theo ánh trăng sáng lờ mờ ngắm nhìn đường nét khuôn mặt nam nhân đang ngủ say, cứ nhìn như vậy không biết buồn ngủ, qua hồi lâu, mới thấy Tần Lam Chi mở miệng nói: "Không ngủ à?"

"Tạ Dụ Lan: "! ! !"

Tạ Dụ Lan ngớ người kêu 'a' một tiếng, ngón tay cuộn tròn lại, nắm chặt tay áo: "Ta, ta...."

"Nếu là người khác bị ngươi nhìn thế này cũng sẽ phát hiện ra thôi." Tần Lam Chi không mở mắt, nhưng lại cong khóe miệng, giọng điệu hiếm khi không lạnh lùng nghiêm khắc như ngày thường, ôn hòa hơn rất nhiều, "Giường nhỏ quá, chật trội nên ngủ không say?"

"Không có." Tạ Dụ Lan đổi tầm nhìn, nhưng lại chẳng nỡ, còn len lén nhìn về, thấy Tần Lam Chi cũng không mở mắt, thế là gan lớn hơn mấy phần, "Cái đó.....cần ta giúp huynh không?"

"......" Tần Lam Chi nhướng mày, "Lần này gan lớn hơn rồi?"

Tạ Dụ Lan cảm nhận được d.ục v.ọng được phóng đại thêm vô số lần trong đêm tối, nhẹ nhàng hít một hơi: "Có qua có lại mới công bằng...."

Tần Lam Chi cười xùy một tiếng, khoanh tay trước ngực, lười nhác nói: "Không cần, ngủ đi."

".....Ồ."

Thế là bốn phía im ắng trở lại, nhưng bầu không khí có chút vi diệu không giống trước.

Tạ Dụ Lan cũng không biết sao lại không giống nhau, y không nói được, chỉ cảm thấy trong ngực như được rót thêm một thìa mật ong ngọt ngào, đột nhiên có một loại cảm giác được nuông chiều. Y chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhắm mắt từ từ ngủ say.

Ngày hôm sau, cả nhóm tiếp tục nhanh chóng lên đường, đến trấn tiếp theo, Tần Lam Chi đi tìm người của mình, vẫn không dẫn theo Tạ Dụ Lan như cũ.

Dọc đường vẫn luôn như vậy, Tạ Dụ Lan cũng quen rồi.

Người của Vạn Hác Cung ở khắp nơi, thậm chí có một số còn ẩn mình trong phường in sách, mới đầu thoạt nhìn chẳng qua chỉ là người bán hàng bình thường, nhưng đằng sau lại có Vạn Hác Cung uy danh hiển hách chống lưng.

Mạng lưới tin tức của Tần Lam Chi rất linh hoạt, tuy bị Tạ Dụ Lan đánh lạc hướng manh mối, nhưng bởi vì trong 'liên minh võ lâm' luôn có người rảnh rỗi muốn làm chút chuyện, thế là cái đuôi hồ li vừa lộ ra, tất nhiên dễ trở thành mục tiêu bị chú ý.

Tần Lam Chi đi là đi luôn nửa ngày, đến khi quay về còn dẫn thêm một người.

Người đó trông tương đối thanh lịch tuấn tú, phong độ ngời ngời, chiều cao không chênh lệch bao nhiêu so với Tần Lam Chi, tóc dùng phát quan làm từ bạch ngọc búi lên, cười lên khiến người ta như được tắm trong gió xuân. Lúc nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi thì thân quen chào hỏi trước, sau đó mới nhìn qua Tạ Dụ Lan.

"Vị này là....."

"Tạ Dụ Lan." Tần Lam Chi đặt chén trà xuống, giới thiệu cho hai người, "Vị này là bằng hữu của ta, thiếu chủ của Bạch Hồng Môn, Bạch Yển."

"Bạch công tử, nghe danh đã lâu." Tạ Dụ Lan từng nghe qua tên của người này, Bạch Hồng Môn không giao thiệp nhiều với người trong võ lâm, trước nay luôn độc lập, nhưng quan hệ với Vạn Hác Cung và liên minh võ lâm không tính là kém, có ý trung lập.

Bạch Yển nằm trong mười lăm vị trí đầu trên bảng Kim Các, cũng là tuổi trẻ tài cao, bây giờ nhìn thấy người thật -- tướng mạo đường đường, khí độ phi phàm, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, có xúc động muốn được kết giao cùng.

Tần Lam Chi nhìn Tạ Dụ Lan một cái, vén tay áo lên rót cho y một chén trà: "Ngồi xuống nói."

Tiểu Nguyệt Nhi quay về phòng trước, lão Lục, lão Thất và những người khác canh giữ bên ngoài, ba người ngồi trong phòng uống trà nói chuyện.

Bạch Yển là người hòa đồng, cười nói với Tạ Dụ Lan: "Trước đây từng gặp ngươi ở đại hội anh hùng trên Linh Sơn, đã là chuyện của mấy năm trước, có lẽ người không nhớ rồi."

Tạ Dụ Lan không nhớ rõ thật: "Xin lỗi."

"Không sao." Bạch Yển xua tay, "Bạch Yển từ trước đến nay không thiết với người của môn phái khác, cho nên cũng sẽ không chủ động chào hỏi. Ngươi không có ấn tượng cũng phải."

"Lúc đó ngươi còn lùn hơn bây giờ một chút." Bạch Yển thẳng thắn nói, "Đại ca và nhị ca của ngươi thì ngược lại, người khác vừa thấy đã kinh ngạc không thôi, khí chất đó tư thái đó......"

Bạch Yểm nhớ đến chuyện của Tạ gia, cuối cùng cũng không nói tiếp, thở dài một tiếng: "Xin chia buồn."

Tạ Dụ Lan gật đầu: "Đa tạ."

Có người còn nhớ đại ca, nhị ca của y, y rất cảm kích.

Tuy nói chuyện của Tạ gia chưa qua bao lâu, nhưng lại giống như chuyện đã từ kiếp trước vậy. Suốt chặng đường này, đầu tiên là trong quán trà, sau đó là rạp hát sẽ nói đến thảm án Tạ gia, nhưng rất nhanh lại có tin tức mới được phát hành, dần dần cũng không còn người nhắc đến chuyện này nữa. Dường như chỉ trong khoảnh khắc, cả giang hồ này đã bỏ quên Tạ gia phía nam rồi.

Lúc này có người nhắc đến đại ca và nhị ca, trong lòng Tạ Dụ Lan rối bời.

Hắn còn nhớ đến đại hội anh hùng năm đó, tham gia chủ yếu là những người trẻ tuổi trong các môn phái, khắp các môn phải to nhỏ đều muốn đề cử đệ tử mà mình tâm đắc, cũng tranh thủ cơ hội để có thanh danh tốt trên giang hồ.

Hôm đó đại ca và nhị ca cũng dẫn y theo, nhưng đại ca và nhị ca thành danh đã lâu, cũng không hứng thú với lần này cho lắm, chủ yếu là dẫn em trai nhỏ đi làm quen với thế giới bên ngoài, kết giao một vài bằng hữu.

Trong hội, vô số người vì tên tuổi của Tạ gia mà đến, có hư tình giả ý, cũng có thật lòng ngưỡng mộ. Đại ca thành thục ứng phó, tính tình nhị ca không ở yên một chỗ được, bèn dẫn y đi chơi khắp nơi -- đi ngắm mặt trời mọc, đi xem biển mây, vào chùa miếu nghe chuông.

Thực ra nhị ca cũng muốn tìm một số nơi thú vị hơn, nhưng suy cho cùng vẫn đang ở trên Linh Sơn, ngoại trừ đi săn, cưỡi ngựa, thì cũng không còn gì khác nữa.

Năm đó nhị ca ngập một que cỏ đuôi chó, ngồi trên gốc cây đỡ tiểu đệ đang chao đảo, cười hi hi trêu đại ca: "Đệ, đệ biết không, đại ca thích cô ấy."

Năm đó Tạ Dụ Lan mới mười một mười hai tuổi, ngáo ngáo ngơ ngơ, vịn thân cây xuyên qua tán lá rậm rạp nhìn qua, thế là nhìn thấy đại ca đang nói chuyện cùng với một bạch y cô nương. Tuổi cô nương so với đại ca cũng không chênh lệch bao nhiêu, dung nhan đẹp mắt, lưng đeo kiếm, tua kiếm dài màu hồng đung đưa theo động tác của cô nương đó, trông vô cùng hoạt bát linh động.

Đại ca lấy ra một cây trâm từ trong tay áo, tặng cho cô nương, vành tai đỏ ửng, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

Không biết đã nói gì, cô nương đó từ chối, đẩy tay của đại ca ra chạy đi chỗ khác.

Tạ Dụ Lan nhìn thấy đại ca đứng nguyên chỗ cũ, có chút mất mát, sau đó cất cây trâm đó về trong tay áo. Lúc này nhị ca ác độc bật cười: "Cô nương đó có chút điềm tĩnh, chứ thực ra tích cách ngang bướng lắm. Lúc trước không ít gia tộc đến cầu thân, tất cả đều bị nàng đuổi ra khỏi cửa."

"Oa" Âm thanh của Tạ Dụ Lan giòn giã, "Chẳng phải đều là theo lời mai mối, lệnh của cha mẹ sao?"

Nhị ca bật cười: "Cô nương đó không quan tâm chuyện này nàng chỉ muốn tìm người mình thích."

"Tìm thế nào?"

"Ta làm sao mà biết được?" Nhị ca tặc lưỡi hai tiếng, "Với tính cách nghiêm túc hiền lành này của đại ca, ta thấy không có hi vọng đâu."

Lời còn chưa dứt, một ám khí vọt bay qua đây, nhị ca 'oa' một tiếng tránh đi, thì thấy ám khí đó đâm phập vào thân cây, sát khí đằng đằng, hiển nhiên là không có ý tốt.

Nhưng nhị ca không hề tức giận, chỉ bật cười, hét với người ở dưới gốc cây: "Nói một tí cũng không được à?"

Tạ Dụ Lan cúi đầu đã thấy đại ca qua đây, đứng dưới gốc cây bất mãn nhìn lên nói: "Nhiều người nhìn như thế, dẫn Dụ Lan ngồi còn ra thể thống gì nữa? Xuống đây!

Nhị ca lắc đầu lia lịa: "Không xuống, chính là do quá nhiều người nên mới ngại phiền."

"Cha muốn ngươi làm quen với cô nương Tần gia, ta thấy cô ấy đang ở bên kia, ta dẫn đệ qua đó."

"Không đi!" Nhị ca trợn trắng mắt, "Ta chẳng thèm nói chuyện với cái người tính đàn ông kia đâu nhé!

"Im mồm!" Đại ca trầm giọng, giờ phút này trông giống y đúc dáng vẻ của cha, "Bình thường ở nhà cũng thôi đi, sao có thể ở bên ngoài nói năng lung tung như thế?"

Nhị ca bĩu môi, một tay xách Tạ Dụ Lan, thần tốc bỏ trốn: "Có bản lĩnh thì bắt ta này! Bắt được ta sẽ đi theo huynh!"

Lúc đó vui vẻ biết bao nhiêu.

Đại ca tuy nghiêm khắc nhưng cũng rất thương bọn họ, nhị ca tính tình sôi động hay bao che, cha mẹ hòa thuận, trong nhà trước nay còn chẳng có đấu đá lung tung gì. Tạ Dụ Lan tựa như một đóa hoa trong nhà ấm, vốn chẳng biết trời đất là gì.

Những tưởng ngày tháng cứ như vậy trôi qua, không có điểm dừng.

"Dụ Lan....Dụ Lan?"

Tạ Dụ Lan tỉnh lại, mới phát hiện Tần Lam Chi đang chau màu nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ lo âu: "Ngươi làm sao vậy?"

Bạch Yển cũng hơi tự trách nói: "Là ta nói chuyện không nên nói, thứ lỗi."

"Không sao." Tạ Dụ Lan lắc đầu, "Các ngươi nói tiếp đi."

Tần Lam Chi hơi ngập ngừng, nói: "Sau khi ta đồng ý tra án, trước sau liên lạc vài người, trong đó có Bạch Yển. Bạch Hồng Môn luôn ở phe trung lập, người ngoài cũng không biết Bạch Yển có quan hệ tốt với ta, nhờ hắn đi nghe ngóng tin tức là thích hợp nhất."

Tạ Dụ Lan gật đầu, chân thành nhìn Bạch Yển: "Cảm ơn ngươi."

"Giữa bạn bè, hà tất nói những lời này." Bạch Yển tiếp lời, "Gần đây ta nghe được một số tin tức có ích, chủ yếu là Tưởng gia....."

Bạch Yển đang nói, Tạ Dụ Lan chỉ cảm thấy trong lỗ tai ầm một tiếng.

Y không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa.

Nhìn thấy sắc mặt Tạ Dụ Lan càng ngày càng kém, Bạch Yển ngừng lại, trao đổi ánh mắt với Tần Lam Chi, nói: "Ta nghe nói, nhà các ngươi và Tưởng gia còn có chút quan hệ thân thích?"

"Phải." Tạ Dụ Lan gật đầu, tay đang cầm chén trà thu lại, rụt vào trong tay áo, ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay: "Là bà con xa, cũng là sư huynh muội."

"Thì ra là thế." Bạch Yển gật đầu, "Vậy chuyện này....."

"Không sao, ngươi nói." Tạ Dụ Lan ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, "Chuyện liên quan đến Tạ gia, cho dù kết quả có như thế nào, ta cũng đều phải biết."

Tin tức mà Bạch Yển mang đến rất phong phú, hơn nữa đã cách chân tướng rất gần rồi.

Tần Lam Chi thay đổi mạch suy nghĩ trước đây, bắt đầu khóa chặt mục tiêu ở trong các đại gia tộc. Hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ Tạ Dụ Lan đã biết gì đó, nhưng hắn không hỏi nhiều.

Đêm khuya, Bạch Yển cáo từ rời đi, Tần Lam Chi đi tiễn, Tạ Dụ Lan đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn xuống.

Tần Lam Chi cầm đèn lồng, sánh vai với Bạch Yển men theo con đường nhỏ tiến về phía trước.

Gió đêm làm đèn lồng đung đưa chao đảo, ánh lửa thoắt ẩn thoắt hiện. Y nhìn thấy Bạch Yển bật cười chụp lấy cánh tay Tần Lam Chi, Tần Lam Chi cũng hiếm khi lộ ra chút ý cười, ở trước mặt y luôn hiện ra vẻ lạnh nhạt, nhưng đối với Bạch Yển, dường như xuất hiện thêm rất nhiều cảm xúc.

Điều này khiến Tạ Dụ Lan có chút buồn bực.

Bạch Yển trông đẹp, thân thủ tốt, gia thế tốt còn khôn khéo, có thể giúp đỡ được Tần Lam Chi.

Bọn họ hình như đã quen biết rất nhiều năm rồi, quan hệ thân thiết, tin tưởng lẫn nhau. Mối quan hệ này làm Tạ Dụ Lan cảm thấy ngưỡng mộ.

Trong bữa cơm tối, Bạch Yển vì muốn khuấy động bầu không khí, nên đã nói đến những câu chuyện liên quan đến Tần Lam Chi thời niên thiếu.

Đoạn quá khứ ấy không có sự tham dự của Tạ Dụ Lan, mà bây giờ, y chỉ là một gánh nặng của Tần Lam Chi.

Nếu không phải y liều chết đeo bám, thì Tần Lam Chi cũng không cần xem vào những chuyện tồi tệ này.

Càng nghĩ càng chán nản, nhìn lại bóng lưng của hai người đã đi xa, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng xứng đôi, mà bản thân mình nhìn thế nào cũng thật hèn mọn.

Nghĩ lại y đường đường là Tạ tam công tử, từng phong quang một thời, tiên y nộ mã, đã bao giờ cảm thấy hèn mọn như lúc này chứ?

Nhưng đã thích một người, khó lòng kiềm chế, giống như cầm một chiếc gương, lúc nào cũng chỉ soi thấy khuyết điểm của bản thân mình.

Hơn nữa y còn....bỏ qua cho tên hung thủ đó.

Tạ Dụ Lan hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, ngón tay dùng sức bấu chặt khung cửa sổ, thậm chí còn in một vết lõm trên khung gỗ.

Nhìn lại phía xa, không biết Bạch Yển đang nói cái gì, tay khoác lên vai Tần Lam Chi.

Tạ Dụ Lan nhìn cánh tay ấy, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, giống như ghen ghét đố kỵ, y giống như một chiếc kẹo đường hình người tràn đầy năng lượng, nhưng chỉ cần chọc nhẹ một cái là y lại xì hết hơi, rũ đầu chán nản, quay vào trong phòng.

Y đang nghĩ cái gì thế này? Không thể vì Tần Lam Chi đã giúp y một lần, liền cảm thấy đối phương sẽ thích nam nhân, lỡ như đối phương thích nữ tử thì sao?

Tác phong làm việc của Tần Lam Chi không giống người khác, không thể áp đặt suy nghĩ của người bình thường lên người hắn.

Nhưng nếu như hắn thích nam nhân thì sao? Vậy mình có thể có một chút chút hi vọng không.....

Tạ Dụ Lan đi đi lại lại trong phòng, lại ngồi trước bàn thở dài.

Không biết qua bao lâu, Tần Lam Chi mới trở về, ngoài hành lang vang tiếng bước chân vững trãi.

Tạ Dụ Lan bật dậy, khoảnh khắc mở cửa lại cảm thấy bản thân mình có hơi hoang đường -- y muốn nói cái gì đây?

Sự thay đổi sắc mặt trong chốc lát đã lọt vào mắt Tần Lam Chi, trong tay hắn cầm chiếc đèn lồng đã tắt, nhướng mày nhìn y: "Sao thế?"

".....Không sao." Tạ Dụ Lan li.ếm môi, "Thì.....nghe thấy tiếng, đi ra xem thử."

Y như đang cố gắng tìm lời để nói: "Quan hệ của ngươi và Bạch công tử thật tốt."

Lần đầu tiên y thấy Tần Lam Chi đích thân đi tiễn người khác.

Tần Lam Chi đánh giá sắc mặt y, cong cong khóe môi: "Phải, bởi vì quen biết rất lâu rồi."

Hầu kết Tạ Dụ Lan hơi động, rũ mắt: "Lúc trước ở trên thuyền hoa.....nam nhân đó cũng thế à?"

"Ừ" Tần Lam Chi điềm nhiên như không tiếp tục đi về phía trước, "Cũng là bạn quen nhiều năm."

"....." Tạ Dụ Lan vô thức vào theo, khóe mắt có thể nhìn thấy vạt áo đang đung đưa của Tần Lam Chi, y rất muốn kéo một cái, "Ta còn tưởng.....huynh không có bạn."

"Tại sao?"

Tạ Dụ Lan không nói chuyện, hình như đang thất thần, Tần Lam Chi xùy một tiếng: "Bởi vì ta là người của Vạn Hác Cung?"

Tạ Dụ Lan đột nhiên hồi thần, lúc này mới phát hiện lời mình nói có nghĩa khác: "Không phải!"

Tần Lam Chi đẩy cửa, vứt đèn lồng ra bên cạnh: "Vậy thì vì sao?"

"Chỉ là nhìn ngươi không giống....." không giống người sẽ dễ dàng tin tưởng người khác.

Tần Lam Chi vẫn chưa hiểu ý của Tạ Dụ Lan, cau mày: "Trong mắt ngươi ta như thế à?

".....Không....."

Tần Lam Chi dơ tay muốn đóng cửa: "Thôi, ngủ đi."

"Từ từ!" Tạ Dụ Lan cảm thấy mình càng tẩy càng đen, chỉ đành chuyền qua chủ đề khác, "Vậy...cái đó, ta có thể hỏi huynh...huynh thích nam hay là nữ không?

Tần Lam Chi: "......"

Bình Luận (0)
Comment