Sự thay đổi trên đường này của Tạ Dụ Lan, thật ra Tần Lam Chi vẫn luôn nhìn thấy.
Từ lúc ban đầu lên Vạn Hác Cung tìm hắn liều chết đeo bám, thông minh lanh lợi, đến sau đó trên đường đi lại hoạt bát vui vẻ, thỉnh thoảng còn trêu Tiểu Nguyệt Nhi, chọc cười mọi người, rõ ràng là một thiếu gia, nhưng không bao giờ kiêu căng làm giá, cảm giác dù là ở cùng ai cũng có thể nói chuyện được, vô cùng năng động.
Nhưng lúc tra được càng nhiều manh mối, cách chân tướng ngày càng gần, cảm xúc của Tạ Dụ Lan càng lúc càng nặng nề. Tần Lam Chi thường nhìn thấy y ngóng nhìn một chỗ nào đó thất thần một hồi lâu, hắn cứ cho rằng là vì tưởng niệm người nhà, ai mà ngờ được trong đó còn có bí mật mà Tạ Dụ Lan giữ kín.
Hắn sững người nói xin lỗi Tạ Dụ Lan, cho rằng tâm trạng đối phương không tốt là vì vụ án đang gần đến chân tướng.
Suy cho cùng cũng liên quan đến Tưởng gia, có quan hệ thân thích với Tạ Dụ Lan, tân nhiệm minh chủ Tưởng Lôi Trạch còn là sư huynh muội với mẫu thân y, phức tạp bên trong mối quan hệ này đương nhiên không phải chuyện mà một người ngoài như hắn có thể nhắc đến.
Hai người trở nên im lặng, Tạ Dụ Lan dựa vào lòng Tần Lam Chi, có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập.
Bộ não vì vừa mới trút giận xong mà trở nên chậm chạp của y cuối cùng cũng từ từ chải chuốt rõ ràng câu chuyện, y ngẩng đầu nhìn nam nhân, ngập ngừng hỏi: "Ngươi.....rốt cuộc là có ý gì?"
Tần Lam Chi bị hỏi đến chẳng hiểu ra sao, chỉ đành trả lời theo cách hiểu của mình: "Ta chỉ muốn biết, hôm nay ngươi sao vậy thôi."
Lời giải thích đến bên miệng, Tần giáo chủ mới phát hiện hành động của mình nhạt nhẽo cỡ nào.
Một nhóm nhiều người như thế, cho dù không tính Tiểu Nguyệt Nhi, còn có lão Lục, lão Thất và những ám vệ khác có thể nói chuyện, bản thân lại cứ như một đứa trẻ đuổi theo chất vấn.
Càng nghĩ, Tần Lam Chi càng cảm thấy ngượng ngùng.
Dường như hắn không muốn để Tạ Dụ Lan nhìn thấy vẻ mặt lúc này của mình, lại ấn xuống sau lưng chàng trai, ôm chặt đối lương vào lòng mình, ánh mắt nhìn về phía xa, mặt không cảm xúc nói: "Ta cho tưởng rằng ngươi khó chịu ở đâu đó. Người như ngươi.....bình thường trông có vẻ không để việc gì trong lòng, nhưng đến lúc thực sự xảy ra chuyện gì, ngươi đều tự mình chịu đựng không nói ra."
Tần Lam Chi tự tìm cho mình một lý do hợp lý, càng nói càng cảm thấy chuyện chính là như thế, thế là mạnh dạn thẳng thắn nói: "Cho nên ta mới qua đây hỏi ngươi. Ai mà biết ngươi dữ như thế, hỏi một câu cũng không được."
Tạ Dụ Lan ngượng ngùng im lặng chốc lát, ửng đỏ từ tai xuống đến cổ, Tần Lam Chi muốn buông ra, y lại nắm chặt y phục của đối phương, cả khuôn mặt vùi trong lồng ng.ực nỏng bỏng của hắn ấp a ấp úng nói: ".....Xin lỗi. Là ta hiểu lầm ngươi."
Tần Lam Chi liếc nhìn ngón tay trắng nõn của đối phương, vì dùng sức nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Từng đốt ngón tay đỏ lên, khiến người ta muốn nắm lấy hôn một cái.
Thế là hai người cứ đứng như thế, chẳng ai nhúc nhích, gió nhẹ thổi qua bên cạnh hai người, thỉnh thoảng có tiếng chim loáng thoáng trên cành cây, vậy mà khiến lòng người sinh ra cảm giác yên bình.
Tần Lam Chi còn rất hưởng thụ cái cảm giác này, nên cánh tay đang ôm vai Tạ Dụ Lan hướng xuống, một đường trượt xuống đến eo, siết nhẹ tay lại.
Hắn như đang thăm dò gì đó, thỉnh thoảng len lén nhìn xuống, hình như Tạ Dụ Lan không có phản ứng kháng cự gì.
Lại ôm thêm một lúc, trên người Tạ Dụ Lan đổ một chút mồ hôi, ngượng ngùng đẩy nhẹ người ra.
"Ta, ta không sao rồi. Cảm ơn."
Tần Lam Chi nhìn đầu mũi vẫn còn phiếm hồng của y, đưa ra chủ ý: "Ta cưỡi ngựa với ngươi một lúc nhé? Đi cho khuây khỏa?
Tạ Dụ Lan gật đầu, không đợi y đi dắt ngựa, Tần Lân đã chủ động lạch cạch chạy tới, hắc mã to lớn cũng chẳng thèm nhìn chủ nhân nhà mình lấy một cái, chủ động chạy cọ tai Tạ Dụ Lan.
Tần Lam Chi bèn đi dắt con ngựa màu táo đỏ của Tạ Dụ Lan, hai người xoay người lên ngựa, một chút buồn bực lúc nãy gần như đã tan biến, đồng thanh hô 'giá' một tiếng, hai người mỉm cười nhìn nhau, thúc ngựa hừng hực tiến về phía trước.
Trong lòng Tạ Dụ Lan có tâm sự, tăng tốc trong vô thức, càng chạy càng nhanh, Tần Lân vốn đã là ngựa tốt vạn con mới có một, dần dần bỏ xa Tần Lam Chi ở phía sau.
Y vừa nghĩ đến tâm sự trong lòng, vừa bị gió lạnh phả vào mặt khiếm tâm tình thoải mái, đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Y tự ở đây than thân trách phận thì có ích gì? Muốn biết đáp án thì trực tiếp hỏi là được, y và Tần Lam Chi đã đi cũng nhau xa như thế, chẳng lẽ còn phải hoài nghi phẩm chất của đối phương không tốt?
Chỉ vì hai chữ 'ma giáo' này, y cứ phải như những người khác, chụp cái mũ định kiến lên đầu Tần Lam Chi sao?
Có lẽ cái đêm mập mờ ngày đó đã ảnh hưởng y, khiến y mấy ngày nay như người mất hồn, thế là đâm đầu vào ngõ cụt.
Nếu bị đại ca và nhị ca biết được, không biết sẽ bị bọn họ cười vào mặt như thế nào nữa.
Tạ Dụ Lan hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cành lá đan xen trên đỉnh đầu, ánh nắng mặt trời xuyên qua tán lá chiếu rọi xuống, trời cao mây rộng, đẹp đến vô thực -- cha, mẹ, nếu ở trên trời có linh, cũng sẽ không hi vọng con trở thành người thiếu quyết đoán, biết khó mà lùi đúng không?
Rõ ràng đã quyết định sẽ không bao giờ dựa dẫm vào người khác nữa, rõ ràng đã muốn trở nên mạnh mẽ, muốn bản thân tự quyết con đường phía trước của mình. Sao bất giác lại như chìm vào vũng bùn lúc trước thêm một lần nữa.
Y ngẩng đầu nhìn trời, thân ngựa lắc lư bên dưới, thân thể mỏng manh lắc qua lắc lại trên thân ngựa, nhìn từ đằng sau, giống như có thể rơi khỏi ngựa bất cứ lúc nào.
Tần Lân nhảy qua cái rễ cây khỏe khoắn, thân mình y hơi nghiêng nghiêng, còn chưa kịp ngồi thẳng, phía sau đã nghe 'vù' một tiếng. Một đôi tay to lớn ghìm chặt dây cương, 'xuy' một tiếng, Tạ Dụ Lan phản ứng chậm, sau đó mới phát hiện sau lưng nhiều thêm một người.
"Chạy nhanh thế, gọi ngươi cũng không thưa." Tần Lam Chi chau mày, có vẻ như bị dọa đến đổ cả mồ hôi lạnh, "Ngẩn người cái gì? Có biết là rất nguy hiểm không?"
"Ồ" Tạ Dụ Lan quay đầu nhìn mắt nam nhân, có lẽ đối phương dùng khinh công đuổi theo, con ngựa màu táo đỏ còn bị bỏ xa xa phía sau.
"Cảm ơn." Tạ Dụ Lan nghĩ thoáng rồi, cong đôi mắt, vô thức nở nụ cười. Ánh nắng lấp lánh trên ngọn cây hắt xuống đỉnh đầu y, như tạo nên bụi vàng nhàn nhạt, giống như chỉ cần thổi một cái là rơi xuống khắp người, trông vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng ngọt ngào.
Tần Lam Chi sừng sờ nhìn, ngón tay không tự chủ được mà nắm chặt dây cương, nói: "Lúc nãy ngươi đang nghĩ cái gì?"
"Không có gì." Tạ Dụ Lan lắc đầu. Dứt khoát tựa vào phía sau, lúc trước Tần Lam Chi cũng không phải chưa từng đi cùng y như thế này.
Tần Lam Chi có chút khó hiểu, nhưng trong lòng được lấp đầy khe hở khiến y cảm thấy ấm áp, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ thúc nhẹ vào bụng ngựa để Tần Lân chầm chậm chạy về phía trước.
Một người vô thức nuông chiều, một người cố ý ỷ lại, hai bên thế mà hợp nhau đến vậy, chỉ còn lại tiếng ngựa lách cách, gõ vào nơi sâu nhất trong trái tim, thỉnh thoảng gợi ra làn sóng lăn tăn khiến lòng người rung động.
Lộ trình tiếp theo, Tạ Dụ Lan đã trở lại bình thường.
Tần Lam Chi vẫn luôn muốn chọc thủng tầng giấy đó, nhưng vì chuyện nhỏ nhặt này mà vẫn chưa tìm được cơ hội.
Mỗi người có một tâm tư khác nhau đi đến kinh thành -- nơi Tạ Dụ Lan sinh ra và lớn lên.
Bọn họ không đến Tạ gia ngay lập tức, Tần Lam Chi sợ Tạ Dụ Lan khó chịu, chỉ để ám vệ đi thăm giò tin tức trước.
Lúc Tạ Dụ Lan vừa vào đến kinh thành tâm trạng nặng nề hai ngày liền, đa số người trên kinh thành đều biết y, thấy y xuất hiện, vẫn không nhịn được mà đánh giá. Thế là Tạ Dụ Lan lấy mặt nạ hoa lan của Tần Lam Chi đeo lên, sau đó đổi sang áo bào sẫm màu mà thường ngày sẽ không bao giờ mặc đến, ngăn những ánh mắt đánh giá đó ra sau đầu.
Cũng không biết Tần Lam Chi đã làm gì, qua ngày hôm sau, trong khác điếm đã không còn ai dám đánh giá, bàn tán Tạ Dụ Lan nữa. Ngay cả rạp hát, quán trà cũng dừng câu chuyện này, người đi trên đường cũng ít hơn rất nhiều.
Hơn thế nữa, những môn phái giang hồ và thương nhân thế gia trong kinh thành hễ có liên quan đến Tạ gia gần đây cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, trông có vẻ rất kín tiếng.
Tạ Dụ Lan nhìn nam nhân cao lớn đang ăn cơm bên cạnh mình, đường đường là Tần giáo chủ, chặng đường này chưa từng bày ra dáng vẻ 'đại ma đầu', thế mà lần này cũng hơi có cảm giác rồi.
Hắn một thân hắc y, tay áo rộng lướt qua đầu gối, cho dù là đang ngồi sống lưng cũng thẳng tắp, cằm dưới hơi hất lên, là thói quen lạnh lùng cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt, hắn quay đầu qua, ánh mắt hung bạo đối mặt với Tạ Dụ Lan, sau đó sự u ám đó lập tức biến mất, trông có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
"Sao thế?" Tần Lam Chi hỏi, "Thức ăn không hợp khẩu vị à?"
"Không có." Tạ Dụ Lan cười, có vẻ như đã hạ quyết tâm, "Ta.....có chuyện muốn nói với huynh, lát nữa huynh theo ta đến một chỗ có được không?"
"Được." Tần Lam Chi không chút chần chờ, cũng không hỏi nhiều. Có vẻ như Tạ Dụ Lan nói gì cũng được."
Sau khi ăn xong, hai người cưỡi chung ngựa đi đến đào hoa trang ở ngoại thành.
Tuy gọi là đào hoa trang, nhưng thực chất trong trang viên có đầy đủ các loại hoa. Lúc chưa đến nơi, khắp núi cành lá tươi tốt không thấy nụ hoa, mùi thơm thanh mát thoang thoảng quanh chóp mũi, thấm vào linh hồn.
Tần Lam Chi không biết tại sao phải đến chỗ này, sau đó thấy Tạ Dụ Lan tìm tới tìm lui, tìm được một gốc ngọc lan không cao lắm, y đứng ở dưới gốc cây.
Lúc này có gió, Tạ Dụ Lan tháo mặt nạ hoa lan xuống, gió thổi bay lọn tóc của y lên, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống, ống tay áo nhẹ nhàng phấp phới, tựa như tiên nhân giữa vườn hoa.
Y mím chặt môi, có chút ngại ngùng, có chút căng thẳng, giữ chặt chiếc mặt nạ rồi nói: "A Chi, ta có chuyện muốn nói với huynh."
Mỗi lần Tần Lam Chi bị y hét vào mặt như thế, là lại thấy nhũn cả eo, nhưng đường đường là Tần giáo chủ, nên hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt, thế là chắp tay đứng yên, bình thản ung dung, gật nhẹ đầu: "Ngươi nói."
"Suốt quãng đường này huynh đã giúp ta rất nhiều." Thực ra Tạ Dụ Lan sớm đã soạn ra sẵn trong đầu, nhưng khi đến thời khắc quan trọng lại chẳng biết nói gì, thế là nói lộn xộn lủng củng hết cả nên, "Ta rất thích mặt nạ....hoa lan của huynh, trong tên ta cũng có Lan, tên của huynh cũng có Lam. Đôi khi ta còn nghĩ, có lẽ đây là duyên phận."
(Lan và Lam phát âm giống nhau, phiên âm là 'lán')
Tần Lam Chi: "?"
Đang nói cái gì thế này?
Tạ Dụ Lan hắng giọng, hướng về phía Tần Lam Chi vẫy tay: "A Chi, huynh đến gần một chút."
Tần Lam Chi phảng phất như bị đầu độc, lại bước thêm mấy bước, sau khi do dự chốc lát thì dứt khoát đứng trước mặt Tạ Dụ Lan, hai người áp sát lại, giống như sắp dính vào nhau.
Mặt Tạ Dụ Lan đỏ bừng, đến mí mắt cũng ửng hồng, chỗ đuôi mắt đỏ tự nhiên cũng càng lan rộng ra, tựa như tô thêm màu son môi.
Lông mi của y khẽ run, nói: "Ta...ta muốn nói, hôm đó....hôm ở trong thôn đó, huynh làm thế với ta....vậy là ý gì?"
Trái tim Tần Lam Chi lỡ mất vài nhịp, hắn vô thức nghĩ: Đến rồi! Lúc này không nói còn đợi đến khi nào?
Hắn mở miệng, đang lúc muốn nói, Tạ Dụ Lan lại dơ tay che miệng hắn lại: "Thôi, huynh cứ nghe ta nói trước đã."
Tần Lam Chi: ".....?"
Thấy Tạ Dụ Lan đã nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, lúc này Tần Lam Chi đột nhiên giác ngộ, cũng không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên thông suốt -- xong rồi, chắc không phải sắp bị từ chối chứ? Hắn cho rằng Tạ Dụ Lan cũng có ý đó. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, chẳng lẽ là muốn triệt để vạch rõ giới hạn với mình?
Từ từ, lần trước cảm xúc đối phương không ổn định, chẳng lẽ cũng là vì nguyên nhân này?
Hắn quá tự phụ, quá đắc ý, thế mà lại chưa từng nghĩ đến khả năng đối phương sẽ từ chối mình.
Tần Lam Chi bỗng chốc trở nên sốt suốt, hiếm khi hoảng hốt, duỗi tay muốn kéo tay của Tạ Dụ Lan.
Lúc này liền nghe đối phương nhẹ nhàng nói: "Tần Lam Chi, ta thích huynh."
Tần Lam Chi: "......"
Thích.....ai?
Một hơi nói ra xong, trong lòng Tạ Dụ Lan cảm thấy nhẹ nhõm, lá gan cũng lớn hơn, giương mắt nhìn vào mắt của nam nhân, cười rộ lên: "Tần Lam Chi, ta thích huynh, muốn được đồng hành cùng huynh mọi lúc, muốn được ở bên huynh mãi mãi."
"Huynh có cảm thấy ta quá tùy tiện không?"
"Cho dù huynh nghĩ thế nào, ta cũng thích huynh. Nếu như huynh không thế tiếp thu, ta....ta thử theo đuổi huynh, huynh cho ta cơ hội nhé. Được không?"
Tạ Dụ Lan nói quá nhanh, thở hổn hển một hơi, lại nói: "Tuy Tạ gia không còn nữa, nhưng ta sẽ gây dựng lại Tạ gia, ta sẽ không để cha mẹ mất mặt, cũng sẽ không làm liên lụy huynh. Về chuyện tra án, rất xin lỗi đã kéo huynh vào theo, nhưng đợi định xong kết cục, sau này huynh muốn làm cái gì, ta cũng làm cùng huynh. Không cần biết huynh có phải người của ma giáo hay không, ta cũng sẽ đứng về phía huynh."
Tạ Dụ Lan phát hiện, để biểu đạt nỗi lòng của mình ra, rất khó.
Rõ ràng y có nhiều lời muốn nói như vậy, nhưng quanh đi quẩn lại, vẫn là mấy câu nói này. Chuyện này khiến y sốt ruột đến toát mồ hôi khắp đầu.
Tần Lam Chi im lặng nhìn y, đôi mắt hung bạo ấu càng lúc càng dịu dàng, giống như núi băng vạn năm đang dần dần tan chảy, nghe thấy âm thanh đầu tiên của mùa xuân.
Tần Lam Chi nắm lấy đôi tay hơi run rẩy của Tạ Dụ Lan, bao trong lòng bàn tay, còn chưa mở lời đã nhịn không được bật cười trước.
Chỉ là một tiếng cười này, khiến chàng trai trẻ thấp thỏm bất an.
Tạ Dụ Lan nhắm mắt lại, trong lòng dấy lên quyết tâm, cũng không nghĩ lại nụ cười của đối phương có ý gì, giống như yên tâm tạm thời làm một con đà điểu cắm đầu xuống đất, nắm chặt vạt áo của đối phương kéo xuống, không đợi Tần Lam Chi phản ứng lại, hôn thẳng lên môi.