Trong gió thoang thoảng hương thơm bùn đất và hoa lá, bên đường có loài hoa dại nào đó không biết tên đang tỏa hương nhè nhẹ, mang theo một chút ngọt ngào tinh tế.
Lúc nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rời khỏi môi, Tần Lam Chi thậm chí còn chưa cảm giác được độ ấm từ môi đối phương, vô thức muốn đưa tay ra kéo người lại, thế mà Tạ Dụ Lan đã dùng 'Yến Tử Sao' chạy đi, giống như làn gió biến mất ngay trước mắt.
Như thể tất cả chỉ là ảo giác, là một giấc mộng lạc vào giữa hương hoa.
Sau lần đó, Tạ Dụ Lan rời khỏi khách điếm, trốn Tần Lam Chi tròn ba ngày.
Tần Lam Chi đúng thật là khóc không được mà cười cũng chẳng xong, hắn sai ám vệ đi theo Tạ Dụ Lan, đối phương đi đâu hắn đều biết rõ, chỉ là hắn cảm thấy Tạ Dụ Lan đang xấu hổ, cũng không muốn bức ép, chỉ đành thuận theo y.
Ngày thứ tư, Tạ Dụ Lan bảo ám vệ mang về mấy nụ hoa bạch ngọc lan, ngọc lan vẫn chưa nở hoa, phiến lá phủ lên từng lớp, giống như còn rụt rè e ấp, lan tỏa hương thơm nhè nhẹ.
Trên đầu nụ hoa vẫn còn vương sương sớm, có lẽ là Tạ tam công tử hái từ lúc sáng sớm tinh mơ. Vừa nghĩ đến chàng trai trẻ tuổi đeo mặt nạ hoa lan, nấp trong trang viên trộm hoa, ánh nắng buổi sớm như phủ lên người y một lớp sương mù dịu dàng, ngón tay trắng nõn ấy ngắt những bông hoa, một tay nhấc vạt áo lên, bước đi trên con đường nhỏ trong trang viên.....đương đương là Tần giáo chủ lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không chịu được, đứng ngồi không yên, muốn nắm tay người trong lòng, cùng nhau đi qua con đường nhỏ phủ đầy sương sớm, trước khi mặt trời mọc lên trao nhau một nụ hôn quấn quýt, sau đó cùng nhau mang hoa về nhà.
Vừa nghĩ đến đây, Tần Lam Chi càng ngồi không yên nữa, hắn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, hỏi lão Lục kế bên: "Y còn muốn trốn ta mấy ngày nữa?"
Lão Lục: "....." Ta làm sao mà biết được?
Tần giáo chủ nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ, lại nhìn qua lão Thất.
Lão Thất đã kết hôn nhiều năm, còn có hai đứa con trai, tự dưng bị giáo chủ nhìn tha thiết như thế, sau lưng nổi lên mấy lớp da gà, không dám khẳng định nói: "Tạ tam công tử da mặt mỏng, nhưng nếu đã gửi hoa ngọc lan đến, nghĩ lại có lẽ cũng đang nhớ nhung giáo chủ. Nếu y không chịu gặp ngài.....chi bằng ngài chủ động đi gặp y?"
Tần giáo chủ ồ một tiếng, Tiểu Nguyệt Nhi háo hức bừng bừng dơ tay lên: "Ta nghe người ta nói, 'hái lan tặng thược dược' là để thể hiện tấm lòng của hai người yêu nhau! Nếu Tạ công tử đã gửi ngọc lan đến, chi bằng giáo chủ cũng gửi thược dược cho y, thế nào?"
Lão Thất bật cười, vò đầu tiểu cô nương: "Lan này không phải lan đấy.:
Tiểu Nguyệt Nhi: "?"
Lão Thất nói: "Đây là bạch ngọc lan, lan mà ngươi nói đến, là hoa lan. Ngươi xem, trên mặt nạ của giáo chủ có vẽ hoa lan, không phải bạch ngọc lan." *
Tiểu Nguyệt Nhi: "....." Cũng không hiểu cái này lắm.
Lão Lục nhìn huynh đệ nhà mình với vẻ mặt khâm phục: "Hiếm khi hiếm khi, Vạn Hác Cung của chúng ta thế mà còn có một người đọc sách."
Lão Thất: "....."
Tần Lam Chi đã không nghe bọn họ nói lung tung từ sớm rồi, cái khác không nói, hắn thực muốn gặp Tạ Dụ Lan lắm rồi.
Hắn ra quyết định, chuyển sang nghiêm túc nói: "Truyền lời về, đổi tên tẩm điện của ta."
Lão Lục lão Thất giật mình, Vạn Hác Cung tồn tại nhiều năm, tẩm điện 'Tĩnh Lam Điện' là cha của Tần Lam Chi, cũng tức là tiền nhiệm giáo chủ truyền lại, không dám tùy tiện đổi, lúc này mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Giáo chủ muốn đổi thành tên gì?"
"Sợ là trong cung sẽ có một số trưởng lão không đồng ý....."
"Song Lan Điện." Tần Lam Chi cong khóe môi, giống như đã sớm nghĩ đến cái tên này vô số lần, tự nhiên buột miệng nói ra, "Sau này cứ gọi là Song Lan Điện."
Chuyện xưa thoáng qua đầu, chẳng qua chỉ trong chốc lát, ngọn nến cháy tí tách, đánh thức hai người trong phòng.
Tần Lam Chi duỗi tay, lướt qua tấm vải mỏng che mắt Tạ Dụ Lan, còn chưa lên tiếng, lão Lục ở bên ngoài đã thấp giọng nói: "Giáo chủ, họ Tưởng đang trọ ở khác điếm đối diện."
Sắc mặt Tần Lam Chi trầm xuống, tầm mắt vẫn chuyên chú nhìn Tạ Dụ Lan, giọng nói đã lạnh xuống vài phần: "Trông chừng hắn cho tốt, dám qua cửa giết không cần hỏi."
"Vâng!"
"Đừng để người khác đến làm phiền, không có lệnh của ta, không ai được phép đến gần."
"Vâng!"
Tạ Dụ Lan động môi, nhẹ giọng nói: "A Chi? Là ngươi sao?"
Tần Lam Chi ngồi xổm xuống, nắm chặt tay của Tạ Dụ Lan, đầu gối lên đùi của đối phương: "Là ta."
"Ngươi đang nói chuyện với ai?"
"Không có ai, không cần quan tâm."
"....." Tạ Dụ Lan mím môi, lát sau lại nói, "Mắt ta không ổn rồi, không nhìn thấy ngươi, ngươi không lừa được ta nữa đâu."
Tần Lam Chi lại đau đớn thở dài, môi hôn lên đầu ngón tay của đối phương, nhẹ giọng nói: "Ta ngược lại muốn hỏi em, em ở bên ngoài đặt điều nói ta như thế nào? Sao ta lại trở thành người xấu rồi? Sao ta lại diệt tộc nhân, đoạt pháp bảo của em chứ? Hả?"
"Ngươi, ngươi vốn dĩ chính là như thế." Tạ Dụ Lan bị hôn đến run rẩy, muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị Tần Lam Chi nắm chặt tay, "Ngươi lừa ta động phòng hoa chúc, thừa dịp ta lơ là trộm mất kim đan của ta, sau khi làm ta bị trọng thương hôn mê lại diệt tộc nhân của ta, cuối cùng tẩu thoát."
"Nói y như thật thế này....." Tần Lam Chi 'xùy' một tiếng, "Sao ta lại nhớ mọi chuyện không phải như vậy nhỉ?"
Tạ Dụ Lan ngơ ngác, mờ mịt nói: "Không phải như thế, thì còn có thể thế nào?"
"Ngày hai chúng ta thành hôn, là một ngày nắng đẹp, đúng không?"
".....Đúng."
"Trên núi Vạn Hác mời đến rất nhiều người, nhưng em sợ ta bị người ta chỉ trích sau lưng, cuối cùng đa số khách mời đều ngồi ở gian bên ngoài, không nhìn thấy chúng ta, chỉ có bạn bè thân thiết của chúng ta ngồi trong phòng cùng nhau ăn bữa cơm. Hôm đó em đã uống say."
Tần Lam Chi kiên nhẫn nói: "Hôm đó ta rất vui, sai người mua rất nhiều mầm cây bạch ngọc lan trồng phía sau núi. Em thích mùi vị quả quýt, ta cũng cho người đi mua cây quýt. Chỉ là núi Vạn Hác không thích hợp trồng quýt, nên chẳng bao giờ sống được."
"Chúng ta bái thiên địa, còn mời hậu nhân của Lưu gia đến chứng kiến, đối với em mà nói, cũng chỉ còn bọn họ là những người thân cận nhất còn sót lại.
"Tưởng gia gửi đến vô số trân bảo, bị ta vứt xuống núi ngay trước mặt mọi người. Em uống rất nhiều rượu, đứng ở vách núi vừa nhìn vừa khóc, có dỗ thế nào cũng không nín."
Em cứ luôn xin lỗi, ta cản không nổi, chỉ đành ở cùng em. Sau đó em lại buồn ngủ, ta chỉ đành ôm em về tẩm điện. Em mê mang nhìn cái tên Song Lan Điện, còn hỏi ta sao lại đổi tên rồi."
"Em nói xem sao lại đổi tên rồi?" Tần Lam Chi cười, âm thanh như làn nước chảy qua cửa trái tim Tạ Dụ Lan, căng đầy tâm nhĩ vừa tê vừa xót, khiến người ta nhịn không được muốn rơi lệ, "Ta đã nói, từ lúc ta phát hiện ra mình thích em, thì đã quyết định đổi tên rồi. Em không còn Tạ gia nữa, nhưng sau này có Vạn Hác Cung, đợi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ dẫn em về nhà."
Tạ Dụ Lan lờ mờ nhớ ra chữ 'Song Lan Điện' treo trước tẩm điện, nhớ cái hôm trống kèn vang vọng trời đất ấy, mọi người chúc phúc, còn có những mầm cây bạch ngọc lan phủ khắp núi, bị gió thổi lắc lư lảo đảo, giống như cũng đang vỗ tay chúc mừng.
Y bị một nam nhân mặc một bộ hồng y ôm vào phòng, gạt bỏ hết những âm thanh ồn ào ra bên ngoài, ngọn nến trong phòng đang rực cháy, rượu hợp cẩn bày trên khay gỗ, dưới giường chất cả đống vỏ cam vỏ quýt mà Tạ Dụ Lan thích nhất, trên bàn còn bày không ít mứt quýt.
Rõ ràng nên là 'sớm sinh quý tử', mà giờ lại biến thành nồng nàn hương quả.
Chua chát, đắng nhẹ, ngọt thanh, khiến người ta động lòng -- giống mùi vị của tình yêu đến như vậy.
Sắc đỏ gợn lên cuồn cuộn, trong mắt đong đầy dịu dàng, sắc xuân nồng nàn, cho đến khi sức cạn lực kiệt, Tần Lam Chi từ đằng sau cắn cuống bả vai Tạ Dụ Lan, in nhẹ dấu răng nhạt, khàn giọng nói: "Sau này em ở chỗ này, không phải sợ gì cả, tất cả có ta lo."
"Người của Vạn Hác Cung, đều là người nhà của em."
"Nếu em nhớ người Lưu gia, ta sẽ cùng em xuống núi, đến quán cháo thăm bọn họ."
"Còn về chuyện của Tưởng gia, từ giờ không liên quan đến em, không cần nghĩ nhiều, không phải buồn rầu....." Từng câu an ủi ấy, hòa vào từng nụ hôn vụn vặn đáp xuống, Tạ Dụ Lan giật đôi chân mỏi nhừ, bị đối phương giữ chặt thắt lưng, không thể phản kháng cũng không muốn phản kháng, một lần nữa chìm đắm vào trong kh.oái cảm.
Trong lúc mơ hồ, y nghe thấy Tần Lam Chi nói: "Bá phụ bá mẫu trên trời có linh, cũng sẽ hi vọng quãng đời sau này của em vô tư vui vẻ, không buồn không lo."
Y nhẹ càng mỉm cười, đón nhận nụ hôn của Tần Lam Chi, môi lưỡi triền miên không nỡ tách ra, trong hơi thở hổn hển nói: "Vẫn còn gọi bá phụ bá mẫu à?"
Tần Lam Chi 'ha' một tiếng, thế là sau đó sống chết dây dưa cả đêm, giống như muốn đem đối phương khảm vào trong máu xương của mình, không bao giờ rời xa.
Tạ Dụ Lan hồi tưởng đến mặt đó tía tai, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được nguyên do.
Y gãi gãi tai, nói: "Vậy cái gì.....Song Lan Điện, ta nhớ hẳn là tên động phủ của ngươi đúng không?"
"Phải." Tần Lam Chi thuận theo lời y nói, "Sau đó cũng ta luôn ở cùng nhau, chưa từng ra khỏi động phủ, đồ ăn cũng là người khác mang vào. Ta làm gì có thời gian đi hại tộc nhân của em?"
"Nhưng mà....."
"Kim đan của em không phải vẫn luôn ở đó à?" Tần Lam Chi kề sát lại, hắn ngồi xổm xuống, còn Tạ Dụ Lan thì đang ngồi trên ghế, vị trí hai người nhìn nhau vô cùng vi diệu.
Hắn nén thấp âm thanh, kèm theo nụ cười bất lực, nhưng khí thế vẫn vô cùng áp bức, trực tiếp dựa gần đến, hình như đã đè xuống chỗ nào đó của Tạ Dụ Lan: "Có cần ta giúp em tìm không?"
"Từ....."
Tạ Dụ Lan giật mình, còn chưa kịp từ chối, đã cảm thấy điểm yêu bị người nắm trong tay.
Y không nhìn thấy, giác quan càng trở nên mẫn cảm, cả người đột nhiên đỏ ửng lên, ngay cả đầu ngón tay cũng lộ ra màu hồng phấn mê người. Y vô thức nắm chặt tóc của Tần Lam Chi, cái động tác này trông y như dục cự còn nghêng, chân bị nam nhân tách ra mà không hề nghi ngờ gì.
"Đừng sợ."
"Không....a...."
"Đây không phải à?" Tần Lam Chi hộc ra hơi thuở nóng bỏng, giọng nói trở nên hàm hồ, "Này, cảm nhận được chưa?"
"Ngươi buông tay....đừng! A!"
"Kim đan của em vẫn ở mà, còn nguyên vẹn, ta trân trọng nó lắm, nhớ không?" lồng ng.ực Tần Lam Chi phập phồng kịch liệt, ngữ khí có chút gấp gáp, tất cả những âm thanh sau cùng đều mắc kẹt trong cổ họng, mơ hồ không rõ, nhưng càng thêm ghẹo người.
Tạ Dụ Lan ngẩng cổ nghiêng về phía sau, ngón tay luồn vào trong tóc của nam nhân, kéo rơi phát quan, nhịn không được phát ra từng tiếng nỉ non, chiếc ghế dưới thân hơi lung lay, khiến người ta không ngừng suy nghĩ xa xôi.
Tần Lam Chi chú ý đến vết thương của y, không dám ức hiếp quá đáng, dừng lại đúng lúc.
Chờ Tạ Dụ Lan bình tĩnh lại, hắn mới li.ếm khóe miệng, rồi dùng nước chà súc miệng, sáp đến hôn chóp múi của người trong lòng.
"Em xem, kim đan vẫn luôn ở đây. Là em hiểu lầm rồi."
Trong đầu Tạ Dụ Lan là một mảng trắng xóa, ngơ ngác: "Ta....hiểu lầm rồi?"
"Diệt tộc nhân của em không phải ta, mà là một.....yêu quái khác." Tần Lam Chi nói, "Hắn hãm hại ta, muốn để tất cả mọi người đều cho rằng là ta làm. Ta luôn nghĩ rằng em tin tưởng ta."
Tần Lam Chi thở dài, cọ bên mặt Tạ Dụ Lan: "Ta buồn lắm."
Trái tim Tạ Dụ Lan co rút lại, vội vàng giữ chặt tay nam nhân: "Không phải, ta tin tưởng huynh mà!"
"Ồ? Vậy sao em bịa chuyện ta như thế?"
"Ta....ta...."
Tạ Dụ Lan cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như vậy, còn ghi thù lâu như thế. Nhưng y càng nghĩ, lại càng nghĩ không ra.
* Bạch ngọc lan