Trong đầu Tạ Dụ Lan giống như có vô số âm thanh chạy qua, có tiếng nói người trước mặt đáng tin, có tiếng nói không đáng tin.
Hình ảnh kí ức vặt vãnh chồng chéo, cùng với những ảo giác kì lạ quấn quýt vào nhau, y càng nghĩ càng không thể phân biệt rõ ràng, rồi cái nào là thật cái nào là giả.
Tần Lam Chi im lặng nhìn y, không hề thúc giục.
Nếu nói Tần Lam Chi của trước đây không hiểu, thì hiện tại trong lòng hắn đã có tính toán.
Hắn nắm chặt tay Tạ Dụ Lan, nhẹ giọng nói: "Là bởi vì quá buồn, đúng không?"
Tạ Dụ Lan mờ mịt nghiêng đầu, vải trắng che mất biểu cảm của y, chỉ lộ ra chóp mũi cao thẳng và đôi môi hơi mím lại, khiến y trông có vẻ hết sức vô tội.
"Em rất mâu thuẫn." Tần Lam Chi nói, "Em không muốn tin Tưởng gia sẽ làm như vậy với Tạ gia, cho nên em tự lừa mình dối người. Mới đầu em phát hiện ra thân phận của đối phương, nhưng em không dám xác định, cả quãng đường em tra án cùng ta vẫn luôn tự dằn vặt mình, thế mà ta lại chẳng phát hiện ra điều gì."
Nói đến đây, Tần Lam Chi vô cùng hối hận, giọng nói không khỏi ngừng lại, hít sâu một hơi rồi mới lại tiếp tục nói: "Sau đó điều tra đến Tưởng gia, tất cả chân tướng được phơi bày, hung thủ đền tội. Thê nhi và mẫu thân của hắn căm hận em, Tưởng Lôi Trạch lại vừa lên chức minh chủ, không thể nào tiếp thu nhà mình lại xảy ra cái loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, thế là không ngừng lấy lòng em, muốn xin lỗi em, cầu mong em tha thứ."
"Ta nhớ sau khi tên súc sinh đó chết, em thậm chí còn không nhìn thêm nhà họ Tưởng lấy một cái. Có vẻ như em muốn rời khỏi kinh thành, rời khỏi chốn giang hồ. Thế là em để ta dẫn em rời đi, em không bao giờ muốn quay trở về nữa."
Tạ Dụ Lan cứng người, khó chịu muốn ngắt lời Tần Lam Chi, nhưng Tần Lam Chi nhẹ nhàng giữ y lại.
"Ta dẫn em về Vạn Hác Cung, ta nói, từ nay về sau Vạn Hác Cung chính là nhà của em."
"Ta vốn là có ý muốn em rời xa tranh chấp, sau này có thể vui vẻ mà sống. Nhưng trong lòng em vẫn chứa đựng tâm sự, thế mà ta lại không phát hiện ra.....đây là lỗi của ta."
Dù cho hung thủ đã đền tội, Tạ Dụ Lan vẫn chẳng thể tha thứ cho sự hèn nhát của bản thân mình.
Cho đến mấy năm sau, y mới từ trong sự quan tâm của mọi người ở Vạn Hác Cung phấn chấn trở lại, nhưng vết sẹo trước sau vẫn là vết sẹo, cho dù đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn mãi ở đó, luôn luôn nhắc nhở y.
Sau đó, con dâu cháu trai của Tưởng Lôi Thạch tìm lên Vạn Hác Cung, muốn nhân cơ hội thời gian đã qua mấy năm này, lúc mọi người đã buông bỏ phòng bị tiến hành báo thù rửa hận. Cũng may Tạ Dụ Lan mạng lớn, cũng có lẽ là tổ tiên Tạ gia ở trên có linh, y mới may mắn sống tiếp.
Ở trong căn phòng đó, nhất định có chuyện gì đó đã kích động Tạ Dụ Lan, mới khiến cho kí ức hỗn loạn như bây giờ, ngẫu nhiên sẽ cho rằng Tần Lam Chi là thủ phạm thực sự.
Rõ ràng y đã biết ngay từ đầu rằng tất cả mọi chuyện không liên quan đến Vạn Hác Cung, nhưng vì sao lại có tiềm thức như thế này?
Tần Lam Chi nhắm mắt lại, đã có đáp án trong lòng: "Lúc em cận kề nguy hiểm, phải chăng đã từng nghĩ tới, nếu tất cả những chuyện là do Vạn Hác Cung gây ra, em sẽ không cần áy náy tự trách như vậy nữa, không cần hoài nghi những người thân cận nhất, không cần nếm trải cảm giác bị phản bội nữa?"
"Em không cần phải biết cái gọi là bộ mặt thật của 'liên minh võ lâm', em có thể mang người đến vây đánh Vạn Hác Cung, không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào.
Tay Tạ Dụ Lan run rẩy, vô thức muốn phủ nhận, Tần Lam Chi dịu dàng ôm lấy y, hôn xuống dái tai y: "Nếu nghĩ như vậy có thể khiến em dễ chịu hơn một chút, ta sao cũng được."
"Không phải...." Tạ Dụ Lan yếu ớt mở miệng, nhưng lại không thể phản bác.
Tần Lam Chi thở dài nói: "Chỉ là nếu như lúc đầu em thật sự che mắt, liên thủ với người khác vây đánh Vạn Hác Cung, có thể chúng ta sẽ không có sau này nữa. Ta sẽ không biết hoặc sẽ không để ý trên thế gian có một người tên Tạ Dụ Lan nữa, em ấy đáng yêu như thế, khiến ta yêu thích như thế."
Tất cả những ký ức tốt đẹp ấy, cũng sẽ không tồn tại.
Trong ngày hội hoa đăng đeo mặt nạ gặp gỡ lần đầu tiên, lúc tự nhiên khi cùng cưỡi trên lưng Tần Lân, lúc lém lỉnh mua kẹo hồ lô, bởi vì ăn trần bì chua mà chau mày bật cười, khó chịu lúc ghen tuông, và còn nụ hôn dưới gốc hoa lan, những ký ức này sẽ không còn nữa.
Chỉ cần một lựa chọn sai lầm trong phút chốc, họ có thể sẽ bỏ lỡ đối phương.
Tần Lam Chi nghĩ: Nếu như mình có thể phát hiện sớm hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Nếu như mình luôn luôn đề phòng Tưởng gia, cũng sẽ không để tính mạng người mình yêu rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, suýt chút nữa là mất mạng.
Nhưng trên đời làm gì có nhiều 'Nếu như' đến thế.
"Không phải, không phải....." Tạ Dụ Lan nhớ không ra, nhưng y vô thức ôm chặt lấy nam nhân, "Không phải như thế mà."
Y sẽ không đành lòng tự lừa mình dối người để Tần Lam Chi phải oan ức.
Nhất định không phải như thế.
"Thế nào cũng được, không sao cả." Tần Lam Chi vỗ nhẹ lưng an ủi Tạ Dụ Lan, "Chỉ cần em bình an, muốn ta thế nào cũng được hết."
Dù cho từ đây quên đi hết thảy, chuyện cũ trước đây tan thành mây khói, cho dù coi hắn là hung thủ, ghi hận suốt đời.
Chỉ cần Tạ Dụ Lan sống tốt, thế nào cũng được.
Đêm đó, Tần Lam Chi ôm Tạ Dụ Lan nói thật nhiều, ký ức Tạ Dụ Lan lẫn lộn, ngẫu nhiên sẽ nhớ một vài chuyện, nhưng lại sắp xếp ở một nơi khác, không có trật tự, thế mà cũng tiếp được chuyện một cách thần kỳ.
Sau khi cơn buồn ngủ ập đến, Tạ Dụ Lan vẫn ôm chặt eo Tần Lam Chi, giống như sợ nam nhân rời đi, mang tất cả những hiểu lầm rồi tung rối mù đi, y sẽ không còn cơ hội giải thích nào nữa.
Nhưng rốt cuộc phải giải thích như thế nào?
Tạ Dụ Lan chau mày, trong đầu bắt đầu đau nhức âm ỉ, không có một giấc ngủ yên.
Lúc sắp sang ngày, ngoài sân truyền đến tiếng động ồn ào. Tần Lam Chi khoác áo đi xuống, lạnh lẽo nhìn Tưởng minh chủ đang cố chấp ở ngoài sân.
"Gây chuyện chưa đủ à?" Âm thanh của Tần Lam Chi lạnh giá, ngón tay vừa động, một thanh chủy thủ tuột ra từ trong tay áo, lưỡi sao mỏng tỏa ra hàn ý tứ phía, là hàn thiết bạch diệu thượng hạng.
Chất lượng tốt như thế này, cho dù là võ lâm thế gia cũng ít khi có, chủy thủ vừa xuất ra, tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên im bặt.
"Bạch Huyết....." Tưởng Lôi Trạch nhìn một cái, thấp giọng nói, "Đó là thiên địa thần binh, trên thế gian e là chỉ còn một thanh này. Nghe đồn lưỡi dao không dính máu, cắt qua không để lại vết, vị trí vết thương trong chốc lát sẽ kết băng, đóng băng một mảng lớn trên da, đợi đến khi cảm nhận được đau đớn, đã gần kề cái chết."
Dưới mắt Tưởng Lôi Trạch có một quầng xanh đen, rõ ràng là ngủ không ngon, trong mắt nổi lên tơ máu, tuy mệt mỏi nhưng khí phách không giảm, ưỡn ngực nói: "Ta từng nhìn thấy một lần ở Tạ gia, là tổ tiên của Tạ huynh đời đời truyền lại. Năm đó Tạ huynh truyền cho trưởng tử, sau khi Tạ gia xảy ra chuyện, Dụ Lan chẳng cần thứ gì, chỉ mang mỗi nó đi."
"Bớt phí lời!" lão Lục cầm đao, bởi vì giận dữ mà vết sẹo trên mặt nổi lên dữ tợn, giống như muốn bò ra khỏi khuôn mặt, "Mau đưa cổ ra đây chịu chết!"
Tưởng Lôi Trạch làm như không nghe thấy, chỉ tiếp tục nói: "Nó ở trên tay ai, thì đại biểu người đó kế nhiệm Tạ gia.....Dụ Lan tặng nó cho ngươi rồi?"
Câu trả lời của Tần Lam Chi là mang đến một trận gió rét lạnh căm.
Lão Lục, Độc Nhất Giới và những người khác căn bản chẳng kịp ra tay, chỉ thấy một bóng đen vụt qua, lúc nhìn lại, Tưởng Lôi Trạch đã bị Tần Lam Chi đè lên bức tường ở đường bên kia.
Sau bức tường ấy nứt ra một vết rộng bằng lòng bàn tay, đá bụi dào dạt rơi xuống, dấy lên một trận khói bụi.
'Bạch Huyết' không hề lưu tình đâm vào ngực Tưởng Lôi Trạch, không sâu, nhưng đủ khiến cho đường đường là minh chủ võ lâm chịu trọng thương.
Tưởng Lôi Trạch không về bất ngờ, ho ra một ngụm máu, hai tay rũ xuống bên người không hề phản kháng, chỉ nói: "Cho dù là ngươi cũng được, Dụ Lan cũng thế, nếu muốn dựng lại Tạ gia, không thể thiếu sự giúp đỡ của liên minh võ lâm."
"Không cần."
"Y và ngươi ở bên nhau, nên trao đổi nhiều một chút....."
"Không thì sao? Phải để y ở cùng một lũ chồn à?"
"Tạ gia đã không còn người rồi, y cần phải lưu lại đời sau cho Tạ gia....."
Hô hấp Tần Lam Chi chợt ngừng lại, Tưởng Lôi Trạch ho ra càng nhiều máu, run tay nắm chặt chuôi dao. Cảm nhận được một cơn rét buốt thấu xương lan từ trong ra ngoài, tim phổi e là đã bị lạnh đến thương tổn rồi.
Hắn từ từ thở ra, điều chỉnh nhịp thở, ngăn lại cơn hàn khí khiếp người này, nói: "Ta vì...ta vì nghĩ cho Tạ gia.....nếu y đi theo ngươi, sau này làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông...."
"Ha...."
Tần Lam Chi nhếch khóe miệng, ý cười không hiện trong mắt, chủy vốn không c.ắm vào sâu giờ lại dần dần tiến vào thêm mấy phần.
Cho dù là Tưởng Lôi Trạch, giờ phút này cũng chịu không nổi nữa, khắp người bắt đầu run rẩy, trợn trắng mắt.
"Ta và em ấy thành hôn đã nhiều năm, lúc mới đầu ngươi không phản đối không lên tiếng, bây giờ lại tính toán cái gì?" Tần Lam Chi nói, "Đã đến nước này rồi, các người vẫn không từ bỏ việc lợi dụng em ấy sao?"
"Năm đó vừa xảy ra chuyện không lâu....khụ....ta làm sao còn dám đưa ra ý kiến."
"Vậy bây giờ lại dám rồi?"
"Y luôn bị ngươi nhốt trong Vạn Hác Cung, ta không gặp được y, thư gửi đi bị người ngăn lại. Bây giờ cuối cùng cũng có được cơ hội tiếp cận y, tất nhiên phải...."
"Là cuối cùng cũng có được cơ hội lợi dụng em ấy chứ?"
Tần Lam Chi từ từ thu lại nụ cười, mặt không cảm xúc, nhưng lại tựa như quỷ la sát bò ra từ địa ngục, sát ý trong mắt gần như hóa thành thực thể.
"Chuyện của con trai ngươi miễn cưỡng qua mấy năm, trước mắt thấy sắp tới lúc chọn lại minh chủ, lại xảy ra chuyện của con dâu cháu trai ngươi. Tưởng gia ngươi uy tín mất sạch, chờ khi ngươi không còn là minh chủ nữa, đời sau của Tưởng gia các ngươi muốn phất lên còn khó hơn lên trời."
"Ngươi muốn lôi kéo Dụ Lan, để y ở trước mặt võ lâm tha thứ cho ngươi, ngươi lại diễn một vở kịch một giọt máu đào hơn ao nước lã với y, cảm động đất trời, cũng vì để mở đường cho con cháu Tưởng gia của ngươi."
"Sao ngươi biết...."
"Sao ta lại không biết?" Tần Lan Chi phá hỏng từng kế hoạch tốt của Tưởng Lôi Trạch, "Nếu may mắn, Dụ Lan tha thứ cho ngươi, đó đương nhiên là tốt nhất. Nếu Dụ Lan không muốn tha thứ cho ngươi, ngươi lại muốn lập kế khiến ta để y rời đi, nhân lúc kí ức y hỗn loạn không nhận ra người khác, đưa y về nhà, diễn kịch cùng ngươi."
"Đáng tiếc, ngươi tính sai rồi. Cả đời này ta cũng sẽ không buông y ra."
"Tưởng Lôi Trạch à Tưởng Lôi Trạch..... Tưởng gia các người không có trái tim." Tần Lam Chi từ từ cắm thanh chủy thủ vào càng sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang trốn tránh ấy nói, "Ta bây giờ thậm chí còn hoài nghi, chuyện lúc đầu của Tạ gia, đằng sau những chuyện đó thực sự không liên quan tới ngươi sao? Đứa con trai tốt đó của ngươi, có phải đã chịu tội thay ngươi không?"
"Khụ khụ!"
Nội lực của Tần Lam Chi thâm hậu, giờ phút này Tưởng Lôi Trạch có muốn phản kháng cũng muộn rồi. Sắc mặt của hắn càng lúc càng nhợt nhạt, theo đó dần dần tái xanh, có vẻ như cuối cùng cũng nhận ra Tần Lam Chi làm thật, mấp máy môi mấy lần, nhưng lại bị ngụm máu nghẹn lại, nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Tay chân của hắn bắt đầu mất đi cảm giác, trái tim từ từ tê liệt, ngay cả lời nói của Tần Lam Chi cũng dần dần nghe không rõ nữa.
"Ngươi....khụ khụ không thể...."
"Ta và y....là thân nhân...." Tưởng Lôi Thạch hộc ra một ngụm máu lớn, mùi tanh lan ra trong gió, hắn yếu ớt giữ tay của Tần Lam Chi, đồng tử co lại, "Nếu ngươi giết.... khụ khụ khụ ta, ta.....ta....hụ....võ lâm minh....sẽ không, sẽ không tha cho....."
"Ngươi là đang, đang.....khụ khụ khụ....gây....rắc rối...cho y...."
"Vậy cứ để người của võ lâm minh tới." Tần Lam Chi thờ ơ, "Để ta nhìn xem, rốt cuộc là ai chọc ai?"
Có vẻ như Tần Lam Chi đã hạ quyết tâm muốn hành hạ Tưởng Lôi Trạch, từ đầu tới cuối chầm chậm đẩy chủy thủ, hàn ý lạnh thấu xương xuyên qua tim phổi, từ cột sống lan xuống, dường như muốn làm cho người ta bị tê liệt, dần dần bại liệt toàn thân.
Nhưng đây đúng thật là thần binh trong truyền thuyết, tới giờ vẫn chưa khiến hắn cảm nhận được một chút đau đớn, chỉ có hàn ý cuồn cuộn không ngừng.
Đúng vào lúc này, trong cửa sân truyền đến một âm thanh nghi hoặc: "A Chi?"
Tần Lam Chi chợt ngừng.
Tầm nhìn của Tưởng Lôi Trạch tan rã, thân mình lung lay sắp đổ nhìn về phía chàng trai ở phía cửa. Đón ánh nắng lờ mờ của sáng sớm, chàng trai khoác một cái áo khoác ngoài, đầu tóc chưa trải, xõa ra tán loạn, trên mặt quấn một tấm vải mỏng, một tay cầm thanh gỗ gõ xuống đất, mờ mịt đi về phía âm thanh vọng ra.
Y hơi hé miệng, gò mà trắng nõn có chút tiều tụy, một tay dơ ra vịn khung cửa, thấp thỏm lo sợ nói: "Ta ngửi thấy mùi máu tanh, A Chi, huynh ở đâu?"
Có vẻ như y không chịu được mùi này, nói rồi sắc mặt cũng kém đi mấy phần, hình như muốn nôn.
Tiểu Nguyệt Nhi từ phía sau vội vã chạy đến, mò ra mứt quýt đưa vào miệng Tạ Dụ Lan, sau đó đỡ người lại: "Chúng ta về trước đi, giáo chủ còn có chuyện mà....."
Tạ Dụ Lan lại không chịu đi, chỉ lo lắng nói: "A Chi?"
"Ta đây." Tần Lam Chi thu lại sát khí trên người, giống như chỉ ra đây để tản bộ một lát, ngữ khí vô cùng dịu dàng, so với lúc tay nổi gân xanh nắm chặt cán dao, dáng vẻ này hết sức tương phản.
Tạ Dụ Lan nghe được âm thanh của hắn, thở phào nhẹ nhõm: "Huynh đang làm gì đó? Bị thương à?"
"Không có." Tần Lam Chi lườm Tưởng Lôi Trạch một cái, ánh mắt như đang nhìn một người chết, hắn thu tay về, 'Bạch Huyết' quả nhiên không dính một giọt máu, vẫn mỏng và sáng như cũ. Hắn vẩy thanh chủy thủ, lại dùng vải nhẹ nhàng lau qua lưỡi dao, cẩn thận thu vào.
Tương Lôi Trạch vịn vào tường, nghẹn ngào một tiếng rồi ngã xuống, hình như đã cứng còng cả người không thể động đậy.
Người hắn dẫn đến không dám tiến lên phía trước, chỉ có thể sốt ruột nhìn, muốn mở miệng cầu cứu Tạ Dụ Lan, nhưng bị lão Lục phóng ra ám khí không tiếng động xuyên qua cổ ngã xuống đất.
Cả quá trình, không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Tảng đá sạch sẽ ven đường dần dần dính đầy vết máu, lại chảy dọc theo khe hở thấm vào bùn đất.
Tần Lam Chi bước qua vũng máu, nhẹ nhàng ôm Tạ Dụ Lan lên, giống như chỉ lo y bị dính một chút dơ bẩn, dỗ dành nói: "Sao không ngủ thêm một chút nữa?"
"Gặp ác mộng, đột nhiên tìm không thấy huynh....."
"Là lỗi của ta....." Lời nói thân mật của hai người dần dần cách xa, bỏ lại một bãi lộn xộn phía sau.
Cửa sân khách điếm từ từ đóng lại, chỉ dư lại nhóm người của Vạn Hác Cung với vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ.
Lão Lục li.ếm răng, nhấc đao lên: "Tuân theo mệnh lệnh của cung chủ, giết tất bất luận tội."
"Vâng!"