Tưởng Lôi Trạch chạy rồi.
Là được Tiêu trưởng lão vội vã khiêng đi từ trong hỗn loạn.
Đường đường là minh chủ võ lâm, nay rời đi với dáng vẻ nhếc nhác thảm hại như vậy, cái khác không nhắc đến, tim phổi của hắn chịu trọng thương do 'Bạch Huyết', từ nay về sau chỉ có thể là một phế nhân.
Với tâm tư của Tưởng Lôi Trạch, có lẽ y đã sớm chuẩn bị tinh thần đối mặt, cũng vì đó mà khi Tần Lam Chi xông về phía hắn, hắn mới không chút phản kháng -- trên thực tế, phản kháng cũng vô dụng.
Ngày chọn lại minh chủ võ lâm sắp đến, Tưởng gia đã không còn đường lui, nếu không lộ ra chuyện phục thù còn đỡ, chuyện này mà lộ ra, những người đợi xem chuyện cười của Tưởng gia càng thêm nhiều. Cũng chính vì chuyện của Tạ Dụ Lan bây giờ bị Vạn Hác Cung nghiêm ngặt giữ kín, trừ mấy người liên quan ra, người ngoài có lẽ không biết rõ chuyện bên trong, nếu không người trong võ lâm mặc kệ là mang theo tâm tư gì, cũng nhất định sẽ phê phán chỉ trích Tưởng gia một phen.
Sở dĩ Tưởng Lôi Trạch tự tin như vậy là vì đã xác định được tầm quan trọng của Tạ Dụ Lan đối với Tần Lam Chi -- Tạ gia đã không có đời sau, đệ tử của Tạ gia tan đã tan, chết đã chết, hậu nhân Lưu gia có thể chế tạo 'ẩn đao' cũng đã rời khỏi kinh thành, mai danh ẩn tích, rời xa giang hồ rồi. Vì Tạ gia, vì những người thân của Tạ Dụ Lan, Tần Lam Chi rất có thể sẽ bị mình làm lung lay, dù có không cam lòng đi chăng nữa, cũng sẽ buông tay.
Nhưng suy cho cùng Tưởng Lôi Trạch vẫn xem nhẹ sự bá đạo dứt khoát của Tần Lam Chi, hắn vốn chẳng quan tâm đến việc Tạ gia không có đời sau, khăng khăng giữ Tạ Dụ Lan bên mình. Người này thực sự rất ích kỷ, thực sự có thể kham nổi cái danh giáo chủ ma giáo!
"Minh chủ." Tiêu trưởng lão ở trong xe ngựa vô cùng sốt ruột, trong tay hắn cầm bát thuốc, đút cho Tưởng Lôi Trạch một ngụm, Tưởng Lôi Trạch lại nhổ một ngụm, vết thương trên ngực rõ ràng không lớn, nhưng lại xuất hiện sương giá từ trong ra ngoài, khiến người nhìn hoảng loạn vô cùng, "Ta đã nói thế này không được rồi, họ Tần đó là người như thế nào chứ? Vạn Hác Cung thủ đoạn tàn độc, có chuyện gì mà không làm ra được? Ngài....ầy.....ngài hà tất phải như thế...."
"Ta không tính lưu lại cái mạng này." Tưởng Lôi Trạch cắn răng, mãnh liệt hộc ra một ngụm khí đục, nhưng lại bị xộc lên cơn ho, nhổ ra mấy ngụm bọt máu, "Nếu không phải...nếu không phải vì tiểu súc sinh vô tích sự ấy.....Tưởng gia ta đâu đến nông nỗi này? Ta biết phải đối mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào đây? Tổ tiên Tưởng gia trên trời nếu có linh, chỉ e là cũng vô cùng thất vọng!"
Cổ họng của Tưởng Lôi Trạch như bị kẹt một ống thổi gió nát, thở hồng hộc không ra hơi, nói chuyện còn bị rỉ tiếng: "Ta....ta có chết, cũng phải trải xong đường cho Tưởng gia! Nếu không ta....ta chết không nhắm mắt!"
Tiêu trưởng lão muốn nói rồi lại thôi, sau cùng thở dài một hơi, không nói gì nữa.
"Tên, tên họ Tần ích kỷ đó, thế mà lại không màng đến Tạ gia không có đời sau. Tạ Dụ Lan đi theo hắn, đúng là.....không biết may mắn hay bất hạnh. Cũng tốt, cũng tốt...." Tưởng Lôi Trạch nhắm mắt, môi tím tái, da mặt hơi phù, trầm mặc nửa này mới tiếp tục nói, "Nếu họ Tần đã nhẫn tâm như vậy, ta cũng không cần phải do dự điều gì nữa. Đây là hắn tự mình muốn dâm đầu vào."
Tiêu trưởng lão dò hỏi: "Ý của ngài là.....?"
"Đã đến bước này, ta cũng không hẳn là không có chuẩn bị." Tưởng Lôi Trạch nói, "Tuy là ra hạ sách, nhưng miễn cưỡng cũng có thể thành. Truyền lệnh của minh chủ...."
Tiêu trưởng lão quỳ xuống, đặt bát ở một bên: "Thuộc hạ nghe lệnh."
"Khụ khụ....hụ, ma giáo giáo chủ Tần Lam Chi đánh trọng thương minh chủ võ lâm, lạm sát người vô tội, đoạt 'Bạch Huyết' của Tạ gia, uy hiếp Tạ Dụ Lan ra sức cho hắn, muốn chiếm đoạt tuyệt học của Tạ gia. Tạ gia đã phải nhiều lần chịu tai họa, chúng ta không thể lại bỏ mặc không quản lần nữa, hào kiệt trên giang hồ nếu còn có nhiệt huyết, bảy ngày sau tập kết dưới núi Vạn Hác, đồng loạt cùng ta tiêu diệt ma giáo, thanh trừng cặn bã khỏi võ lâm, bảo vệ chính đạo!"
Tiêu trưởng lão tiếp nhận lệnh bài của minh chủ, cúi mặt: "Nhận lệnh!"
Ở một bên khác.
Đợi Tạ Dụ Lan đổi xong thuốc và khăn vải, sau đó chìm vào giấc ngủ, Tần Lam Chi mới đưa hai tay ra che lại tai của Tạ Dụ Lan -- hắn vốn dĩ muốn đi ra ngoài nói chuyện, nhưng lúc nãy đã đồng ý sẽ ở bên y, nên chỉ đành ngồi ở trong phòng.
Hắn tỏ ý bảo người vào trong đi vào, Tiểu Nguyệt Nhi, Độc Nhất Giới và lão Lục tiến vào, tiếng động vô cùng nhỏ nhẹ, nói chuyện như phát ra hơi thở: "Họ Tưởng bị cứu đi rồi."
"Tóm lại cũng chẳng sống được bao lâu."
"Giáo chủ...." Tiểu Nguyệt Nhi có chút phiền muộn, "Tưởng Lôi Trạch không thể nào chỉ đến đây chịu chết, nhất định hắn còn đường lui."
Lão Lục cắn chặt răng: "Mặc kệ hắn! Tên Tưởng súc sinh ch.ó đ.ẻ đó, đến một tên ta giết một tên, đến hai tên ta giết cả đôi!"
Tần Lam Chi tặc lưỡi một tiếng, ra ý đừng ở trước mặt Tạ Dụ Lan nói đánh đánh giết giết gì đó, thật không văn minh. Thế là lão Lục chỉ đành im miệng, cau mày cụp mắt nói: "Không thì giáo chủ nói xem phải làm thế nào? Chuyện cũng đã rồi."
"Không cần biết hắn để lại mấy đường lui, tùy hắn đến." Tần Lam Chi cúi đầu nhìn người trong ngực, khuôn mặt dịu dàng, giống như chỉ đang nói chuyện về thời tiết hôm nay rất đẹp, "Vạn Hác Cung không tính toán với bọn họ, là bởi vì chúng ta không muốn tính toán. Nhưng nếu nhất định cứ phải tìm đến trước cửa....."
Ngón tay của Tần Lam Chi nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt của người trong lòng, âm thanh nhẹ nhàng như vắt ra nước, nhưng ngữ khí lại khiến cho mấy người ở đây không rét mà run.
"Hừ. Vừa hay sắp phải chọn lại minh chủ võ lâm, chi bằng chúng ta đến tham gia náo nhiệt vậy."
Lão Lục và Độc Nhất Giới hai mắt lóe sáng, xoa tay nói: "Chủ ý hay! Vì cái ghế đấy mà vô số người trong bạch đạo tranh nhau vỡ đầu, chúng ta cũng không biết rốt cuộc có gì mà đáng tranh, còn chẳng thoải mái bằng ghế đá trên núi Vạn Hác nữa là. Nhưng nếu đã cần phải đao thật kiếm thật so võ, vậy thì sao có thể thiếu đi Vạn Hác Cung được chứ?"
Tần Lam Chi gật đầu: "Truyền tin trở về, để lão Thất dẫn theo những người khác đi một chuyến, quấy một trận càng loạn càng tốt. Trong cung vẫn phải cần Hoa Tam tạm thời quản lý, nàng không cần đi nữa."
"Vâng!"
Tiểu Nguyệt Nhi vẫn còn buồn lo trong lòng: "Giáo chủ, giả sử....giả sử Tưởng Lôi Trạch mượn danh nghĩa của phu nhân, triệu tập đám người trong võ lâm tập kích Vạn Hác Cung.....hiện giờ thần trí phu nhân không tỉnh táo, không thể làm chứng cho giáo chủ, đến lúc đó há chẳng phải hắn nói cái gì thì là cái đó sao? Chúng ta tuy không sợ bọn chúng, đến thì xuống núi đánh, nhưng oan ức này....."
Tiểu Nguyệt Nhi không cam lòng nắm chặt nắm đấm: "Cái khác cũng thôi đi, tình cảm giữ ngài với phu nhân, là chuyện mà bọn họ có thể xen vào sao?"
Trong phòng trở nên yên tĩnh, lão Lục sốt ruột vò đầu bứt tai: "Chuyện này, chuyện này cũng đúng. Chúng ta tuy không sợ nước bẩn gì đó, người khác nhìn chúng ta như thế nào thì liên quan cái rắm gì đến chúng ta? Hàng ngày chúng ta vẫn sống tốt, lười so đo tính toán với cái bọn ngu xuẩn này. Nhưng ngài và phu nhân đi đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, chúng ta đều thấy cả."
"Nếu bọn họ tranh thủ lúc phu nhân không thể ra mặt làm chứng, muốn nói gì thì nói, nỗi oan ức này chúng ta không thể chịu được!"
Tần Lam Chi rũ mắt, trong chốc lát không người nào có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn, qua một lúc sau hắn mới bình thản nói: "Vậy thì chặn miệng của bọn họ lại, làm cho bọn họ không thể nói ra."
"Giáo chủ?"
"Trước khi đến lúc đó, chỉ cần có thể trị xong cho Dụ Lan là được."
Vốn dĩ thời gian của bọn họ cũng không còn nhiều nữa. Đương nhiên là gặp được thần y càng sớm càng tốt.
Vậy thì để xem, ông trời muốn đứng về phía của ai.
Tạ Dụ Lan vừa ngủ dậy thấy hơi mờ mịt.
Đợi một lúc mới nhớ ra mắt mình không nhìn được, y chưa quen với loại cảm giác này cho lắm, y đưa tay vẫy vẫy trước mắt, sau đó bị một bàn tay to bắt lấy.
"Tỉnh rồi? Dậy ăn cơm nào." Đối phương dìu y dậy, giọng nói dịu dàng dễ nghe, dựa vào cực kỳ gần, hơi thở như lướt qua vành tai, khiến trái tim người ta hơi tăng tốc.
Chóp mũi Tạ Dụ Lan hơi động, ngửi thấy hương bạch ngọc lan thanh nhã, nói: "A Chi?"
"Ừ, sao nào, không nhận ra nữa?"
"Không phải." Tạ Dụ Lan có chút vui vẻ, cũng hơi ngại, y vẫn còn nhớ đoạn đối thoại của hai người tối qua. Y hiểu lầm quá nhiều, có chút hổ thẹn.
Nhưng nghĩ nghĩ, hai người đã động phòng hoa chúc rồi, bây giờ là đạo lữ thật, trong tim trỗi dậy một cảm giác ngọt ngào bí ẩn.
Tuy bọn họ đã bỏ lỡ một quãng thời gian khá dài, nhưng cũng may đã giải quyết khúc mắc.....
"Á!" Tạ Dụ Lan được Tần Lam Chi hầu hạ mặc y phục, đột nhiên giật mình nói: "Tần thượng tiên đâu? Nhờ có hắn mà ta mới được gặp lại huynh, ta phải cảm ơn hắn!"
Tần - hổ yêu - thượng tiên - giáo chủ: "......"
Tần Lam Chi nhấn người ngồi xuống trước bàn, bón cơm cho y: "Tần thượng tiên.....còn có chuyện khác phải làm, tối qua đã đi rồi."
"Vậy phải làm sao đây?" Tạ Dụ Lan lại đứng phắt lên, "Đại ân chưa trả....."
"Ta đã cảm ơn hắn rồi." Tần Lam Chi bất lực, lại ấn người ngồi xuống, "Thượng tiên làm xong chuyện tự khắc sẽ quay trở lại, chúng ta dưỡng mắt xong đã, chuyện khác để sau hãy nói."
"Đành vậy thôi." Tạ Dụ Lan có hơi mất mát, "Đợi mắt ta tốt lên rồi, ba người chúng ta lại uống rượu luận đạo cùng nhau nhé!"
Tần Lam Chi bật cười: "Được, theo em hết."
Tạ Dụ Lan không nói nữa, ngoan ngoãn há miệng ăn cơm.
Tốc độ ăn cơm của y không nhanh, vẫn giữ nguyên khí chất nho nhã lịch sự của Tạ gia, Tần Lam Chi đối với vợ của mình rất kiên nhẫn, thổi nguội từng thìa rồi mới bón, thìa trắng cọ qua môi đỏ, in vết hằn nhạt, Tạ Dụ Lan vô thức đưa đầu lưỡi ra li.ếm, Tần Lam Chi nhìn mà rạo rực trái tim.
Bây giờ lại không thể làm cái gì, Tần Lam Chi chỉ đành lấy thìa ngậm vào miệng, cẩn thận li.ếm láp, lộ ra ánh mắt nỏng bỏng trắng trợn. Trái lại đúng là có một chút tà tính của 'hồ yêu' rồi.
Một bữa cơm ăn cực kỳ chậm, đợi trời nắng lên, lại phải gấp rút lên đường rồi.
Tần Lam Chi giúp vợ chải lại đầu tóc, ôm cả người lên, bước lớn về phía xe ngựa.
Tạ Dụ Lan hoảng sợ nói: "Ta tự đi!"
"Thế này nhanh hơn."
"Để người ngoài nhìn thấy....."
Tạ Dụ Lan đỏ mặt, cúi đầu xuống, ngón tay nắm chặt vạt áo của Tần Lam Chi, đáng yêu hết chỗ nói. Tần Lam Chi nhịn không nổi hôn xuống đỉnh đầu của y: "Không có người ngoài, cho dù có, bọn họ cũng không dám nhìn."
Tạ Dụ Lan cười rộ lên, mím môi nói: "Có phải huynh lại hù dọa người khác rồi không? Đã bảo rồi, ở bên ngoài thì thu yêu khí của huynh lại."
Tần Lam Chi: "......"
Lão Lục và Độc Nhất Giới ở phía trước loạng choạng mấy bước, nghĩ lại thì dường như cũng không có gì là không đúng -- người ngoài vẫn luôn sợ Tần Lam Chi, nói có yêu khí, hình như cũng khớp.
Lão Lục Làm một động tác, trông giống con cóc, ra hiệu cho đồng bạn -- ta còn giống con yêu tinh cóc đó không?
Độc Nhất Giới đội đấu lạp, nhe răng cười -- ta thấy giống lắm. Này, yêu quái, xem ta bắt ngươi đi tìm phu nhân lĩnh thưởng!"
Lão Lục: ......
Tiểu Nguyệt Nhi che miệng khẽ cười. Gần đây mứt quýt sắp hết rồi, sáng sớm nàng mới đi ra chợ chọn mua một ít, chẳng qua chất lượng không tốt bằng trấn Quất Đài.
Nàng để một bao vỏ quýt và mứt quýt để vào trong rương gỗ trong xe ngựa, sau đó vén màn cửa lên, để Tần Lam Chi ôm người lên xe ngựa. Nàng thì ngồi bên ngoài xe, lắc lư đôi chân, dùng dây buộc tóc lúc trước mua từ chỗ cô bé trong thôn tùy tiện quấn hai búi tóc tròn.
Hôm nay Tiểu Nguyệt Nhi mặc một bộ thanh y, phối với dây buộc tóc xanh nhạt, trên eo thắt đai điệp tiệp phỉ thúy, treo một vài thứ đồ chơi linh tinh: có túi thơm, trống bỏi, chùy thủ ám khí và túi tiền, sau eo còn có một bình rượu nhỏ trang trí, đính tua rua, trông cô cùng bắt mắt.
Trên cổ tay nàng còn đeo một chùm chuông, lúc đi vang lên tiếng đinh đang, mười ngón như thân hành, hồng nhạt sáng bóng, những người đi đường nhìn thấy cũng rung động trước hình ảnh này.
Nhóm người này, xũng không có ai là không thu hút sự chú ý của người khác.
Lão Lục mặt mày hung dữ, Độc Nhất Giới đội đấu lạp, dáng người lom khom, trông càng thêm thần bí, tiểu cô nương trên xe ngựa hoạt bát tinh nghịch, dưới ánh nắng mặt trời nhìn đôi mắt của nàng vậy mà lại hiện ra màu lam rực rỡ, mang theo mấy phần phong thái của dị vực.
Còn người trong xe ngựa, một người cao lớn trầm ổn, lúc mặt không cảm xúc sát khí đùng đùng, chiếm mười phần cảm giác tồn tại, còn một người khác trên mặt quấn băng vải, lộ ra đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, cười rộ lên ôn nhu động lòng người, khiến người khác sinh lòng thương tiếc.
Gió thổi bay màn vải, người đi đường chỉ nhìn thấy thoáng qua, hai người bên trong ôm nhau, hình như đang nói lời thân mật gì đó.
Chàng trai bị thương ở mắt đó đưa tay ra, một người khác lại phối hợp cúi người, cả hai hôn nhau, không chút để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người ngoài.
Rõ ràng đều là nam nhân, nhưng lại xứng đôi đến kỳ lạ, làm người khác không thể bới móc ra lỗi.