Tạ Dụ Lan cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nếu phải nói rõ, lại nói không ra chỗ nào không đúng.
Đạo lữ 'hổ yêu' của y nhiệt tình như vậy sao? dính người như vấy sao? trong ấn tượng của y, lúc bọn họ cùng nhau du sơn ngoạn thủy, đối phương rõ ràng là không giỏi nói chuyện, là một yêu quái mặt lạnh tim lạnh.
Nhưng hiện thực trước mắt này, lại khiến y hiểu rõ -- yêu sau khi thành hôn và trước khi thành hôn khác nhau thế nào.
Còn có.....hắn cũng lớn gan hơn một chút.
Không hổ là yêu.
Tiếng động trong xe ngựa dần dần yên tĩnh trở lại, trước khi đến trấn tiếp theo, bọn họ thấy một quán rượu mở ở bên ngoài nơi hoang dã trước.
"Phù....nóng...." Tạ Dụ Lan khép lại vạt áo, cuộn tròn trong vòng tay của nam nhân, muốn đẩy người ra, đốt phương vì được nếm tủy vị mà dây dưa, lại bóp mặt y đuổi theo hôn xuống mấy cái mới chịu vén màn lên nhìn ra bên ngoài.
"Người đâu."
Vành tai của lão Lục ở phía xa xa khẽ động, lập tức thúc ngựa đuổi đến: "Giáo chủ?"
Tầm nhìn của Tần Lam Chi quét qua tửu điếm cũ kỹ -- Trước cửa chống một cây gỗ cũ trơn nhẵn, bên trên không treo gì cả, chỉ cắm trơ trọi ở đó.
"Dừng một lát đi." Tần Lam Chi nói, "Mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút."
"Vâng."
"Đến phía trước dò hỏi xem, ở đây là địa phận nào."
"Vâng."
Lão Lục xông lên trước đội ngũ thổi một tiếng còi, dơ tay lên vẫy, vài ám vệ theo cùng thúc ngựa ra, đi theo lão lúc đến phía trước.
Tiểu Nguyệt Nhi dựa gần xe ngựa, lén nhìn vào bên trong một cái, chạm ngay ánh mắt không vui của Tần Lam Chi, lại cười hi hi bày ra vẻ mặt vô tội, xoay chùm chuông nhỏ trên cổ tay nói: "Giáo chủ, cần thuộc hạ vào trong thu dọn không?"
"Không cần." Tần Lam Chi nói, "Ta làm"
Ngừng một chút, lại bổ sung: "Đi tìm nơi có nguồn nước sạch sẽ, mang một chút đến."
"Vâng ạ."
Tiểu Nguyệt Nhi đi xa rồi, trong gió còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông. Độc Nhất Giới cầm thuốc đến, đưa qua cửa sổ: "Giáo chủ, nên dùng thuốc rồi."
"Ừ."
Độc Nhất Giới ngừng lại một chút, ho nhẹ một tiếng nói: "Sức khỏe phu nhân bị tổn hại, cho nên.....phải tiết chế."
Tần Lam Chi hiếm khi lúng túng một lúc, đón lấy thuốc gật đầu: "Biết rồi."
Thực tế thì Tần Lam Chi cũng không muốn như thế, nhưng ai bảo Tạ Dụ Lan cứ phải châm lửa quạt gió.
Tạ Dụ Lan tự nhận rằng sau khi giải quyết hiểu lầm với đạo lữ xong, trong lòng vui vẻ, cuối cùng nhịn không nổi cọ chỗ này, sờ chỗ kia, còn đỏ tai muốn hắn xem kim đan còn ở không.
Cứ như vậy, ai mà chịu nổi chứ?
Hắn đã khắc chế lắm rồi.
Thả màn xe xuống, ngăn cách tầm mắt và gió lạnh bên ngoài, người nào đó quấn vải mỏng lại không yên phận bắt đầu động đậy. Tạ Dụ Lan ngồi dậy từ trong lòng Tần Lam Chi, rầm rì nói: "Thật nóng, đừng thả màn xuống...."
"Không được, khắp người em đều là mồ hôi, lát nữa lại bị trúng gió đấy." Tần Lam Chi cầm cái quạt, nhẹ nhàng quạt gió cho vợ, "Ta quạt mát cho em, em uống thuốc đi. Nào, cẩn thận một chút."
Tạ Dụ Lan lần mò, cúi đầu như con thú non ăn viên thuốc trong lòng bàn tay của Tần Lam Chi, lại sờ bình uống nước vào.
Y không cẩn thận, dòng nước mát dọc theo khóe miệng chảy xuống, làm ướt hết cằm, cổ và cả vạt áo.
Vết ướt trên áo lan rộng ra, một tay Tần Lam Chi đỡ y, một tay cầm quạt, không có cách nào thu dọn, vừa buồn cười vừa bất lực cúi đầu li.ếm khóe môi vợ, sau đó lại xuôi theo khóe môi hôn xuống, li.ếm hết vệt nước dưới cằm.
"Hấp ta hấp tấp." Giọng nói hắn cưng chiều, đỡ người ngồi cẩn thận, rồi lại cất bình nước hộ đối phương, lấy điểm tâm từ trong hộp gỗ ra, "Đói chưa? Ăn lót dạ trước."
"Ừ." Tạ Dụ Lan hơi ngại, đuôi mắt vốn ửng đỏ tự nhiên cũng lan ra trông đẹp vô cùng.
Đáng tiếc, lần này Tần Lam Chi không nhìn thấy.
Hắn đưa tay lên cách lớp vải mỏng sờ vào đôi mắt của vợ, Tạ Dụ Lan đang cắn điểm tâm ngẩng đầu lên, theo thói quen cọ vào lòng bàn tay của hắn: "Đừng lo lắng, nhất định sẽ khỏi mà."
Tần Lam Chi mím môi, ừ một tiếng.
Tạ Dụ Lan lại nói: "Chúng ta đến đâu rồi?"
"Không biết." Tần Lam Chi dựa về phía sau, cổ áo mở rộng, áo ngoài trượt xuống, lộ ra lồng ng.ực, tạo nên dáng vẻ hết sức gợi cảm, hắn hơi nghiêng đầu, một tay vẫn còn đang quạt gió cho vợ, nói, "Ta bảo lão Lục đi nghe ngóng rồi, chắc là cách biên cảnh không xa nữa."
"Huynh muốn tìm....đại phu nào đó, đúng không?" Tạ Dụ Lan nghĩ, "Rất vội sao? Quãng đường này rất gấp gáp."
"Phải, rất vội." Tần Lam Chi nhìn vợ không hay biết gì, ánh mắt phức tạp, "Chuyện này liên quan đến tương lai của em."
"Quan trọng thế à?" Hai tay Tạ Dụ Lan cầm điểm tâm, ngón tay mềm mại ửng hồng, nghe nói thì ngừng lại, cau mày, "Sao còn liên quan đến ta nữa? Ta lại chẳng hay biết? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"....Không phải chuyện lớn." Tần Lam Chi móc ngón tay của đối phương, cúi người cắn trộm một miếng điểm tâm, đầu lưỡi li.ếm qua ngón tay của Tạ Dụ Lan, nói, "Có lẽ rất nhanh sẽ được giải quyết."
Miễn là có thể kịp thời tìm được người.
Tạ Dụ Lan không hài lòng nói: "Không thể nói cho ta à?"
"Sợ em lo lắng."
"Chúng ta đã là đạo lữ rồi." Tạ Dụ Lan hai miếng ăn xong điểm tâm, phủi tay, dịch về phía Tần Lam Chi đang ngồi, "Giữa chúng ta không nên có bí mật. Nếu không sẽ còn có hiểu lầm."
"Em nói đúng." Tần Lam Chi cầm khăn lau ngón tay cho vợ, hắn lau rất chậm, trầm ngâm nói: "Vậy em còn có chuyện gì che giấu ta không?"
"Ta?" Tạ Dụ Lan để đối phương lau tay, ngoan ngoãn ngồi thẳng, lắc đầu, "Ta không có."
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn."
"Được rồi." Tần Lam Chi hôn một cái lên mu bàn tay của vợ, lại x.oa n.ắn trong lòng bàn tay một lúc, thích tới nỗi không muốn buông ra, "Ta tìm đại phu là vì..... yêu khí của ta."
"Yêu khí?"
"Em cũng biết, ta không thể hoàn toàn kiểm soát được yêu khí, cứ mãi như vậy rất dễ gây phiền phức cho cả ta và em, Tần Lam Chi mặt không đổi sắc bịa chuyện, "Em là người, ta là yêu, người yêu khác loài....."
"Im đi!" Tạ Dụ Lan đưa tay che miệng Tần Lam Chi, có chút khẩn trương, "Ta mặc kệ người khác nói như thế nào!"
"Em mặc kệ, nhưng ta không thể. Ta không thể nhìn em chịu ấm ức." Tần Lam Chi dỗ dành nói, "Đợi ta che giấu được yêu khí, biến thành giống như em, sẽ không có ai nghi ngờ quan hệ của chúng ta nữa."
"Như vậy có khiến huynh chịu ấm ức không?" Tạ Dụ Lan lo lắng nói, "Thân phận của huynh cũng đâu đến nỗi không thể gặp người khác."
Không đến nỗi không thể gặp người khác à?
Ma giáo người người hô đánh, vài người giương lên ngọn cờ chính nghĩa, tìm được một cái cớ là lại muốn lên Vạn Hác Cung soát độ tồn tại.
Có đánh thắng được hay không là một chuyện, nhưng công phu miệng lưỡi thì chưa bao giờ nhàn rỗi.
Không cần biết Vạn Hác Cung từng là nơi nào, bây giờ đã tẩy không sạch cái danh 'ma giáo' rồi.
Trên thực tế, Tần Lam Chi cho người đi gây rối cuộc tuyển chọn minh chủ võ lâm, thậm chí cho người Vạn Hác Cung tiến hành tham dự, ngoài việc muốn làm buồn nôn đám người chính đạo khoác lác kia ra, còn là vì suy tính cho tương lai của Vạn Hác Cung sau này.
Ban đầu người yêu của hắn muốn rời khỏi giang hồ, thế là hắn dẫn dối phương trở về Vạn Hác Cung, không xuống núi nữa.
Bọn họ ở trên núi không biết nỗi khổ của nhân gian, trải qua cuộc sống không phiền không lo, thế mà bên ngoài sớm đã mang quan hệ của ma giáo và Tạ gia lan truyền đến không thể tưởng tượng nổi, càng thêm khôi hài đến lạ lùng.
Lúc đó hắn có thể không quản, Tạ Dụ Lan cũng có thể không quan tâm, thế nên bọn họ mắt mắt bịt tai, chỉ lo trải qua cuộc sống của mình.
Nhưng Tạ Dụ Lan không chỉ vì thế mà quên đi vết thương trong lòng, nếu không phải bởi vì chuyện ngoài ý muốn lần này, thậm chí có khả năng cả đời này của hắn cũng chẳng hề hay biết Tạ Dụ Lan đã từng phải chịu dày vò như thế.
Cộng thêm người của Tưởng gia phục thù sau đó, đã đẩy sự việc đến hướng cực đoan, bây giờ Tưởng Lôi Trạch lại càng muốn cắn ngược lại một nhát, đảo lộn trắng đen. Hắn có thể không để ý, nhưng hắn không chịu nổi vợ phải chịu oan ức.
Hắn muốn để Vạn Hác Cung quang minh chính đại đứng phía sau Tạ Dụ Lan, đứng phía sau Tạ gia, để người khác không dám xen vào, hết đường phản bác.
Tạ gia vẫn phải để Tạ Dụ Lan kế thừa, một lần nữa làm rạng rỡ tổ tông, đã tránh mấy năm thị phi này để lỗ tai sạch sẽ được mấy năm, nhưng bây giờ đã đến lúc không thể không ra tay lần nữa.
Bất luận thế nào, tên tuổi của Tạ gia không thể biến mất như thế được.
"A Chi?" Tần Lam Chi im lặng hồi lâu, Tạ Dụ Lan nắm chặt tay hắn nói, "Huynh nghe ta nói, không cần để bản thân phải ấm ức là được, ta không sao hết. Cho dù là người hay là yêu, đều có tôn nghiêm của chính mình, không cần thiết....."
"Cần thiết." Tần Lam Chi thở dài một hơi nói, "Chỉ cần là vì em, thế nào cũng cần thiết."
Nếu muốn trùng kiến Tạ gia, mà lại không bị thanh danh của Vạn Hác Cung làm liên lụy, vậy thì Vạn Hác Cung nhất định phải làm chút gì đó.
Ví dụ như giành lấy chức minh chủ võ lâm, thắng giả vi vương, cường giả vi tôn, từ xưa đã vậy.
Tần Lam Chi cong khóe môi, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười, hắn vân vê tay của vợ, trong lòng nói: Từ xưa đến nay, tuyển chọn minh chủ võ lâm luôn là mời toàn bộ nhân sĩ trong giang hồ đến tham gia, chưa từng nói ma giáo không thể tham gia. Đến nay chưa từng có tiền lệ, chẳng qua là vì người trong ma giáo vốn không hiếm lạ gì cái danh xưng này.
"Em yên tâm, ta không miễn cưỡng bản thân mình." Tần Lam Chi kéo vợ lại, đặt một nụ hôn lên trán đối phương, ngữ khí dịu dàng ung dung, "Chuyện liên quan đến tương lai của ta và em, sao có thể nói là miễn cưỡng?"
Tạ Dụ Lan vừa xúc động vừa hổ thẹn, đột nhiên không biết nên nói gì, bèn ôm chặt cổ của nam nhân, chủ động dâng lên nụ hôn.
Mà Tần Lam Chi, đương nhiên là rất hoan nghênh.
"Giáo chủ, tửu điếm chỉ có một mình bà chủ." Lão Lục đi nghe ngóng trở về, nói, "Nơi này đã là vùng tiếp giáp Sương Huỳnh rồi, đi tiếp về phía trước chính là tòa thành đầu tiên của Huỳnh Châu. Bà chủ nói cách nhau khá xa, trước mắt trời đã sắp tối, con đường phía trước không có nhà trọ hay thôn trang nào, tốt nhất là dừng chân ở đây, nghỉ ngơi một đêm thôi."
Tần Lam Chi gật đầu: "Ngươi sắp xếp đi."
"Vâng."
Đội xe vòng ra phía sau tửu điếm, tửu điếm này tuy cũ kỹ, nhưng sân sau lại rất lớn. Lúc này Tần Lam Chi mới nhìn thấy nhìn thấy tấm biển nghiêng lệch trên cửa quán viết hai chữ 'tửu điếm'. Cái tên cũng rất đơn sơ.
Sân sau xếp đầy những bình rượu to nhỏ bên hàng rào, phảng phất có thể ngửi thấy mùi rượu.
Đi tiếp về phía sau, rừng cây rậm rạp, trên cây khô treo đèn lồng, giống như dẫn dắt người đi đường lờ mờ chiếu sáng ra con đường đá nhỏ.
Nhìn thế này, sau rừng cây vẫn còn càn khôn.
Tần Lam Chi thu hồi tầm mắt, đợi xe ngựa dừng hẳn liền ôm vợ xuống xe.
Cả đường này Tạ Dụ Lan được hắn ôm đến ôm đi, cũng đã quen rồi, chỉ ôm cổ hắn vùi đâu vào bả vai, trông có hơi ngượng ngùng.
Bà chủ ăn mặc lộ liễu, đầu quấn khăn, mùi thơm từ tóc đen tỏa ra bốn phía, trên tai đeo trang sức bằng vàng lớn. Mặt mũi vừa nhìn đã biết không phải người hán.
Cũng chẳng trách, chỗ này đã là biên giới Huỳnh Châu, đi tiếp nữa là gần sát biên cảnh rồi.
Nàng cầm một tẩu thuốc dài, đánh giá Tần Lam Chi và Tạ Dụ Lan mấy cái, trên mặt lộ ra nụ cười: "Quý khách lâm môn, cái khác thì tiểu điếm không có, chỉ có nhiều phòng. Cứ ở tự nhiên."
Bước chân lão Lục sững lại, nghe ra ý khác trong lời nói của nàng ta: "Ngươi biết bọn ta?"
"Không biết, chẳng là mạch tin tức của Cửu Nương ta linh thông." Nữ nhân tự xưng Cửu Nương dựa vào khung cửa, đôi nhỏ dài mang theo vẻ phong tình vạn chủng, "Ai cũng nói ma giáo có một nhóm người ngựa gấp rút lên đường đi cả ngày lẫn đêm hướng về phía biên cảnh, có lẽ chính là các ngươi rồi."
Lão Lục chau mày, nhìn về phía Tần Lam Chi: "Giáo chủ....."
"Nếu đã dám tiếp bọn ta, có lẽ cũng không sợ bị người khác tìm tới cửa." Tần Lam Chi cũng chẳng quay đầu, trực tiếp bước qua ngưỡng cửa, thân người hắn cao nên phải gập eo xuống mới không bị đụng đầu vào khung cửa, "Làm phiền và chủ chuẩn bị cơm tối vậy."
"Có ngay." Cửu nương cười khúc khích, thổi một ngụm khói về phía lão Lục, đung đưa eo đi vào phòng bếp. "Nói trước, nhà ta thu phí cũng không rẻ đâu."
Tần Lam Chi ôm người lên lầu, dửng dưng nói: "Chỉ cần phu nhân ta hài lòng, giá cả tùy ngươi."
Người dưới lầu thu xếp ổn thỏa, bắt đầu sôi động, phòng bếp nhóm lửa lên, rất nhanh đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lão Lục và Độc Nhất Giới cảnh giác ngồi ở trong sảnh lớn, Tiểu Nguyệt Nhi tò mò nên đã đi xem hầm rượu của người ta rồi.
Cửu Nương đó cũng không chẳng sao cả, còn giới thiệu cho Tiểu Nguyệt Nhi.
Tần Lam Chi đã chọn xong phòng ở lầu trên, Tạ Dụ Lan kề tai nói nhỏ với hắn: "Huynh lấy đâu ra lắm tiền thế?"
Y nghĩ nghĩ, lại nói: "Là con cóc tinh đó đi trộm à? Vậy không được.....còn nữa, bọn huynh không được lấy đá biến thành vàng lừa người đâu đấy."
"....." Tần Lam Chi nói, "Tướng công của em có tiền, không sợ."
"Tướng....!" Tạ Dụ Lan đỏ từng tai, thấp giọng nói, "Đừng nói bậy!"
"Không đúng à?" Tần Lam Chi dỗ dành y, "Được được, vậy em là tướng công."
Tạ Dụ Lan mím môi, không nói nhảm với hắn: "Lúc trước chưa từng nghe huynh nói qua huynh có nhiều tiền mà? Tiền ở đâu ra?"
"....Yêu quái đề có kim khố riêng của mình." Tần Lam Chi đặt người xuống ghế, cúi người nhìn y, "Chúng ta muốn gì mà không có? Nhiều tiền hơn loài người bọn em nhiều."
Tạ Dụ Lan có vẻ như là lần đầu nghe thấy, kinh ngạc 'oa' một tiếng.
Tần Lam Chi sự đáng yêu của vợ làm rung động, nhịn không nổi cười ra tiếng, nâng cằm đối phương hôn xuống.
Tạ Dụ Lan có chút mê luyến cảm giác khi hôn, một khi được hôn là không chịu thả người đi, đầu lưỡi quấn quanh, khuôn mặt rõ là vô tội, nhưng lại làm ra những chuyện khiến người ta vừa mong muốn vừa nghi ngờ.
Một tay của Tần Lam Chi v.uốt ve sau gáy vợ nhỏ, giống như đang vỗ về, Tạ Dụ Lan thì như nhận được ám hiệu gì đó, hô hấp chậm lại, ngậm một chỗ trên môi Tần Lam Chi, m.út nhẹ.
Tần Lam Chi bị y trêu đến nổi lửa, nhưng lại không dám làm gì nhiều, chỉ đành thò tay vào trong áo của đối phương vân vê, kiên nhẫn nói: "Được rồi, lát nữa còn phải ăn cơm."
"Ừ...."
"Ngoan, tối nay thương em."
Lúc này Tạ Dụ Lan mới lùi ra, li.ếm bờ môi, cười rộ lên.