Hình ảnh vụn vặt lướt qua, Tạ Dụ Lan ngây ngốc đứng trên hành lang, người dắt tay y cũng đứng lại.
Ký ức của Tạ Dụ Lan loạn hết cả lên, hơi thở có chút gấp gáp, ngơ ngác hỏi: "Huynh thích ta?"
Tần Lam Chi: "?"
Tần Lam Chi chẳng biết tại sao y đột nhiên lại hỏi cái này, nhưng rất nhanh đã tiếp lời nói: "Phải, ta thích em."
Giọng nói này, ngữ điệu này, chớp mắt hợp lại với hình ảnh trong ký ức.
Trái tim Tạ Dụ Lan đập thình thịch, y nghĩ: Thì ra nhập thế chính là như vậy, đây chính là để ý đến một người, là một phần chua ngọt đắng cay của hồng trần, khiến người ta khắc cốt ghi tâm như thế, lại khiến người ta như được ăn tiên đan diệu dược, dưới chân như được dẫm lên bông mềm, vui sướng như bay.
Y mím chặt khóe môi, muốn nói bản thân mình là người tu đạo sao có thể tùy tiện như thế, nhưng trong tim lại có một âm thanh cứ lặp đi lặp lại: Hắn thích ngươi, hắn thích ngươi đó.
Chỉ riêng chữ 'thích', đã đủ làm người ta say mê.
Tạ Dụ Lan chầm chậm phát hiện, cảm nhận được vui sướng hân hoan trong lòng. Y thế mà vì chuyện này cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Loại cảm giác này không hề xa lạ, y nắm chặt lại tay của nam nhân, trong đầu phác họa hình dáng của đối phương, có chút tham lam, có chút vội vàng.
"Mắt của ta lúc nào mới khỏi?" Y nóng lòng muốn nhìn dáng vẻ hiện tại của Tần Lam Chi.
"Rất nhanh sẽ khỏi thôi." Tần Lam Chi cam đoan với y, cho rằng trong lòng y cảm thấy bất an, nên nói chuyện mới lộn xộn lủng củng như vậy, đành ôm vai y lại, một tay khác vòng qua eo, hỏi, "Không thoải mái à? Ta ôm ngươi xuống dưới nhé?"
Chẳng ngờ rằng, lần này cao nhân lánh đời Thiết tiên sinh lại không từ chối.
Tần Lam Chi nhướng mày, thấy người chủ động dựa vào thân mình, bèn cong eo bế người lên.
Hắn ôm dè dặt, giống như đang ôm trân bảo, chỉ sợ đối phương cảm thấy không thoải mái.
Tạ Dụ Lan dựa vào lòng đối phương, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng có thể ngửi được hỗn hợp hương quýt và hoa lan trên người đối phương. Quen thuộc khiến lòng người yên tâm.
Y duỗi tay nắm chặt vạt áo của đối phương, bởi vì nhìn không thấy nên lúc ngẩng đầu lên bờ môi cọ qua cằm dưới của nam nhân.
Râu ria vẫn chưa cạo sạch có hơi châm chích. Tạ Dụ Lan tò mò thò tay ra sờ, ngón tay sờ từ dưới cằm thẳng lên đến khóe môi, bị Tần Lam Chi há miệng ngậm nhẹ vào trong.
"Mới sáng sớm mà, làm gì đấy?" Nam nhân cảm thấy buồn cười, hỏi: "Quyến rũ ta à?"
Vành tai của Tạ Dụ Lan ửng đỏ, cổ cũng phiếm màu hồng nhạt, cau mày nói: "Vậy huynh nhả ra."
Tần Lam Chi ngậm nhẹ không nhả, tiếng nói chuyện cũng không rõ, đầu lưỡi li.ếm qua đầu ngón tay của vợ, giống nhuệ nếm được mật ong thượng hạng: "Không nhả, ngọt lắm."
Tạ Dụ Lan lúng túng đến không chịu được, rút tay về ấn lên vai của nam nhân, sáp đến in loạn một dấu hôn xuống.
Tốc độ quá nhanh, bản thân y cũng không biết mình hôn xuống đâu nữa, mà Tần Lam Chi lại đột nhiên im lặng.
Xung quanh im phăng phắc, Tạ Dụ Lan hơi chột dạ.
"....Dụ Lan?"
"Ừ."
"Ừ cái gì? Em có ý gì đây? Không nói ta hỗn xược nữa?"
"....." Tạ Dụ Lan ấp a ấp úng nói, "Nếu huynh đã thích ta....ta đương nhiên phải phụ trách."
"Ồ." Tần Lam Chi chợt cảm thấy thích thú, phả ra hơi nóng khiến lỗ tai Tạ Dụ Lan ngứa ngáy, "Em phụ trách cái gì nào? Chỉ cần nói thích là em sẽ phụ trách à? Tiểu Nguyệt Nhi cũng thích em, sao em không phụ trách với nàng đi kìa?"
"Cái đó không giống nhau...."
"Không giống chỗ nào?"
Tạ Dụ Lan nuốt một ngụm, nhỏ giọng nói: "Tóm lại là không giống."
Ngữ khí và lời nói chưa dứt đó như mang theo một ám hiệu nào đó, được Tần Lam Chi bắt lấy một cách chính xác.
Hắn dứt khoát đặt người lên trên lan can, một tay dữ eo của đối phương đỡ người ngồi vững rồi mới sáp lại dò hỏi: "Em biết ta thích em, mà còn hôn ta?"
".....Ừ."
"Còn cho phép ta ôm em?"
"Ừ."
"Không cảm thấy hỗ xược nữa?"
"......Huynh thật dài dòng."
Tần Lam Chi cười phá lên, vùi đầu vào bả tai vợ, bất lực nói: "Em đấy.....lúc nào cũng thế."
Tạ Dụ Lan có chút khó hiểu, ngồi trên lan can không vững được, y chỉ đành dựa vào trong lòng Tần Lam Chi, chẳng hiểu gì ôm bả vai của đối phương: "Ta lúc nào cũng thế nào?"
Giọng Tần Lam Chi rầu rĩ, giống như vừa xúc động lại còn an ủi: "Không có gì...."
Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Dụ Lan ở khoảng cách gần, tầm mắt như muốn xuyên qua băng vải nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Chỉ cần ta là Tần Lam Chi, em là Tạ Dụ Lan, không cần biết chúng ta có thân phận gì, nhất định vẫn sẽ ở bên nhau, đúng không?"
Tạ Dụ Lan không hiểu, mê mang 'à' một tiếng.
Tần Lam Chi thư thái nói: "Thế mà trước đây ta lại nghĩ sai hướng....."
Tạ Dụ Lan: "? ?"
Tần Lam Chi nói trong lòng: Trước đây hắn cho rằng nếu Tạ Dụ Lan hợp sức cùng những người khác vây đánh Vạn Hác Cung, có lẽ bọn họ sẽ bỏ lỡ mất đối phương. Nhưng biểu hiện trước mắt của Tạ Dụ Lan lại đột nhiên khiến hắn cảm thấy, có thể.....chỉ là có thể, có một khả năng nho nhỏ, cho dù bọn họ đứng ở phía đối lập nhau, cho dù hiểu lầm chồng chất, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ bị đối phương hấp dẫn.
Bọn họ sẽ không bỏ lỡ đối phương, chỉ là sẽ phải đi một đoạn đường dài hơn một chút.
Giống như bây giờ vậy.
Tâm trạng của Tần Lam Chi khá tốt, cúi người hôn lên khóe môi Tạ Dụ Lan.
Vừa chạm đã tách ra, hắn lại thấp giọng hỏi: "Có thể hôn em không?"
Tạ Dụ Lan vô thức ôm chặt cổ đối phương, muốn nói hôn cũng hôn rồi, còn có thể tiền trảm hậu tấu à? Nhưng không đợi câu trả lời của y, những lời còn lại đã bị Tần Lam Chi nuốt trọn, nụ hôn dịu dàng quấn quýt, giống như mỗi sáng sớm khi vừa mới ở bên nhau, chân thành như thế ,và cũng ra sức như vậy, càng hôn càng khiến người ta chìm đắm vào trong, không thể giải thoát.
Dưới lầu, Độc Nhất Giới và những người khác nhìn thấy cảnh này nhao nhao quay đầu nhắm mắt.
Ôi, dẫu cho phu nhân đã quên mất giáo chủ, nhưng vẫn có thể rải cơm chó như thường.
Chuyện này biết đi đâu tìm người nói lý đây?
Lúc buổi trưa, lão Lục dẫn người trở về.
Bọn họ âm thầm xoay người tiến vào phòng trọ trên lầu, lại từ trên lầu đi xuống, làm ra dáng vẻ như mới rời giường.
Bà chủ đi từ phòng bếp ra, dựa vào khung cửa như người không xương lên tiếng chào hỏi: "Vạn Hác Cung các ngươi cũng thật thú vị, thuộc hạ mà còn dậy muốn hơn cả chủ tử."
Lão Lục nhìn nàng ta một các, sờ bụng nói: "Bớt phí lời, dọn thức ăn lên đi, đói chết lão tử rồi."
Bà chủ quay đầu đi lấy cơm, Tần Lam Chi dựa dưới cửa sổ, bên cạnh là Tạ Dụ Lan vẫn còn đang ngồi tính quẻ, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía lão Lục và những người còn lại.
Lão Lục đi qua ngồi xuống, tùy tiện rút một que đũa gõ nhẹ một cái lên mặt bàn, tay khác chấm nước trà vẽ nhanh một bức địa đồ.
Tần Lam Chi gật nhẹ đầu, lão Lục liền lấy tay áo lau nhòe đi vệt nước.
"Trong hang không có người trông coi." Lão Lục nói, "Nhốt một người lếch tha lếch thếch bên trong, hỏi gì hắn cũng không nói, chỉ tự mình ở đó vác cái gì đó."
"Là người Hán à?"
"Vâng." Lão Lục gật đầu, lại nói, "trên người hắn có mùi thuốc rất nồng nặc, không biết là bệnh nhân hay là đại phu."
Tần Lam Chi cau mày: "Ả ta chỉ nhốt mỗi một người này làm gì?"
"Đường nhỏ phía sau cánh rừng cũng dò xét rõ ràng rồi." Lão Lục cũng không biết, chỉ nói, "Hướng bên trái là cái sơn động đó, hướng bên phải men theo bậc đá đi tiếp, một bên là đường xuống núi, một bên là đường lên núi. Trên núi không có gì khác, chỉ có một căn nhà nhỏ trống không."
"Trống không?"
"Vâng."
"Đến rồi đây--!" Một tay bà chủ cầm bảy tám cái bát, bước đi vừa nhanh vừa vững, đặt thức ăn xuống lại hỏi. "Muốn uống rượu không?"
"Không uống." Lão Lục phất tay, "Không thấy bọn ca có bệnh nhân à."
"Y không uống, ngươi có thể uống mà."
Bà chủ tựa như nhìn trúng lão Lục, trong mắt như mang theo móc câu, còn lắc eo đụng nhẹ vào lão Lục một cái.
Lão Lục đẩy người ra, vẻ mặt không chút động lòng: "Đi đi đi, đói chết ta rồi, ta chỉ ăn thịt không uống rượu!"
Bà chủ 'xùy' một tiếng, quay đầu uốn éo bước đi, đợi người đi vào phòng bếp rồi, lão Lục mới tiếp tục nói: "Tuy trong nhà trống không, nhưng bọn thuộc hạ tiến vào kiểm tra một lượt, phát hiện có đường hầm. Đường hầm lại nối liền với đường xuống núi, có lẽ là mật đạo để tiện chạy trốn."
"Đường xuống núi thông đến chỗ nào?"
"Thuộc hạ để lại hai người đi dò đường, vẫn chưa quay lại."
Tần Lam Chi gật gật đầu, trầm ngâm nói: "Thú vị....."
"Giáo chủ?"
"Ả ta không nhắm vào chúng ta, tin tức lại linh thông đến thế...." Tần Lam Chi nói, "Chỗ này hoang vu hẻo lánh, mở quán ở đây là không có ý định kiếm tiền. Có một khả năng duy nhất, ả chuyên môn buôn bán tin tức hoặc.....bán đồ khác."
Lão Lục nhớ đến người trong lồng: "Kẻ buôn người?"
"Khó nói." Tần Lam Chi nói, "Nơi biên cảnh, cái gì cũng có thể. Phải để ý."
"Vâng."
Tuy rằng nói muốn lưu ý điểm kì lạ của quán trọ này, nhưng cả nhóm vẫn còn phải gấp rút lên đường, không tiện nán lại lâu. Tần Lam Chi chỉ để mấy ám vệ ở núm trong chỗ tối trông chừng -- Nếu nữ nhân này thật sự buôn bán tin tức, rất có thể sẽ bán tin tức về lần đi ngang qua này của bọn họ cho võ lâm minh.
Nếu nữ nhân có hành động tiết lộ thông tin, không cần biết chuyện như thế nào, bắt lại trước đã.
Lưu lại nhân thủ, nhóm người tiếp tục lên đường, đến nửa đêm, cuối cùng bọn họ cũng đã đến tòa thành đầu tiên ở trước biên cảnh.
Huỳnh Châu nằm sát đường biên giới, đất rộng mà hoang vắng, rất nhiều nơi không thích hợp để người sinh sống, cho nên con đường từ thành này đến thành khác vô cùng xa. Ở đây có thể nhìn khá nhiều trang phục lạ mắt từ những người ngoại quốc, hàng hóa bán ra cũng rất kì lạ.
Bọn họ còn gặp một đội buôn người trên đường, lạc đà đi đằng trước, lục lạc nhẹ vang, phía sau dùng dây thừng trói từng người thanh niên, trẻ em. Tất cả sẽ bị bán đến ngoại quốc làm nô lệ.
Lão Lục cắn mở nắp túi nước ra, khí thế bừng bừng dốc một ngụm nước: "Bà mẹ nó, những người này chỉ biết ức hiếp người mình!"
Tiểu Nguyệt Nhi cau mày nhìn đứa trẻ kia, cuộn chặt ngón tay, nhưng trước mắt bọn họ vẫn còn chuyện gấp hơn cần phải làm, không thể gây thêm rắc rối.
Vốn dĩ cả nhóm muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại ngoài ý muốn nhận được tin tức của Mai Tước truyền đến.
Lão Lục nhìn thấy tin gửi đến mà hoảng hốt, lập tức quay đầu về phía xe ngựa.
Trong xe, Tần Lam Chi đang dỗ Tạ Dụ Lan ngủ một lát, Tạ Dụ Lan lại hơi sốt, miệng lưỡi khô đắng, nằm trên người Tần Lam Chi có nằm thế nào cũng không thoải mái.
"Giáo chủ! Phía trước xảy ra chuyện rồi!" Lão Lục đưa tờ giấy qua cửa sổ xe, nói, "Nhóm Mai Tước đã bắt được thần y rồi, nhưng giữa đường bị người của họ Tưởng phái đến làm rối tung lên! Thần y chạy rồi!"
Sắc mặt Tần Lam Chi rét căm: "Chạy rồi? Chạy đi đâu rồi?"
"Nghe nói đã chạy trở về rồi." Lão Lục nói, "Mai Tước bọn họ còn vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của hắn."
Tin truyền đến vẫn sẽ bị chậm hơn, chuyện thần y chạy trốn đã không biết xảy ra bao lâu rồi.
Lỡ như bọn họ mất công chạy một chuyến.....
Tạ Dụ Lan đã không thể chịu được sự dày vò thêm lần nữa rồi.
Mai Tước này.....toàn làm ra những chuyện gì đâu!
Tần Lam Chi cúi đầu nhìn lướt qua tờ giấy, một tay sờ lên trán vẫn còn đang tỏa nhiệt của Tạ Dụ Lan, đột nhiên nhớ ra gì đó, đáy mắt có ánh sáng vụt qua.
"Từ từ!" Hắn ngẩng phắt đầu lên, nghiêm giọng nói, "Quay trở về! Quay về căn tửu điếm đó!"