Bà chủ tửu điếm gần đây nhận được một vụ làm ăn khá tốt.
Liên minh võ lâm trung nguyên muốn một thần y đang tạm trú ở thành Đạt Đạt, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tính cách bảo thủ, ngoan cố mà còn rất tiết kiệm, bao năm nay chỉ mặc đi mặc lại hai bộ quần áo giản dị, nghe nói tất cả tiền bạc đã đưa cho các thương gia qua lại và những người buôn bán tin tức rồi, bởi vì hắn đang tìm một người, đã tìm rất nhiều năm.
Lần cuối có người nhìn thấy hắn là ở thành Đạt Đạt gần biên cảnh. Con của thành chủ thành Đạt Đạt mắc bệnh nặng, thuốc thang châm cứu không có tác dụng. Cuối cùng, xoay qua xoay lại cũng tìm được tung tích của thần y, vì để đưa người đến được thành Đạt Đạt, thậm chí lừa đối phương rằng đã có được manh mối của người mà hắn vẫn đang tìm kiếm.
Thần y đi một chuyến là đi mấy tháng trời, cuối cùng phát hiện bị lừa, sau khi trị khỏi xong thì rời khỏi. Nhưng thành chủ Đạt Đạt không muốn thả người đi, bèn dụ dỗ hắn, nói rằng dùng tiền bạc và thế lực của thành Đạt Đạt, giúp hắn tìm người sẽ dễ dàng hơn hắn tự tìm nhiều.
Thần y nhất thời dao động, lại đợi thêm một thời gian nữa, giữa lúc đó, nhóm người Mai Tước tìm đến nơi, người của Tưởng Lôi Trạch cũng đã tìm đến. Hai bên đều muốn đưa hắn đi, thậm chí vì thế mà đánh nhau, thần y liền nhân cơ hội này chạy đi.
Bà chủ tửu điếm nhận một cuộc làm ăn, vốn dĩ là giúp truyền tin tức, kết quả phát hiện được thần y đang ở trong tay nhóm buôn người mà ả ta quen, lập tức mừng rỡ, trực tiếp coi thần y là cây rụng tiền.
Phải biết rằng, vụ làm ăn này của ả không làm cũng chẳng sao, nhưng nếu thành công có thể đủ cho ả ta ăn trong ba năm liền. Ai mà không động lòng chứ?
Bà chủ tửu điếm nhốt thần y trong hang động phía sau rừng, mỗi ngày đưa đồ ăn đến, cho dù thần y có nói cạn hết những lời tốt đẹp, ả cũng không quan tâm, như thể mình nghe không hiểu tiếng Hán.
Đồng thời, trong lòng ả đang lập một kế hoạch không nhỏ, truyền tin qua lại với minh chủ võ lâm thảo luận giá cả. Hai ngày gần đây, ả lại phát hiện ra một chuyện, ngóm người ma giáo ấy hình như cũng đang tìm đại phu, nói không chừng chính là đang tìm vị thần y này.
Nhớ đến trên biên cảnh truyền tin, nói ma giáo đang tìm người khắp nơi, trái lại, người của liên minh võ lâm đã án binh bất động rồi. Chuyện này càng thêm chứng thực phỏng đoán của ả.
Ma giáo cũng đang tìm thần y. Mà người liên minh võ lâm đã biết được thần y đang ở trong tay mình, thế nên mới không gấp không vội.
Bà chủ tửu điếm giơ lá thư ra thổi khô mực, nhìn tên trên đó, cười hì hì.
Nếu hai bên đều muốn thần y, vậy được nhiên là ai ra giá cao, thì ả đưa người cho người đó. Vốn dĩ là 'trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi' mà, ngư ông là ả đây chỉ cần xem tình huống rồi thu lưới là được.
Ấy chà chà, đúng thật là vụ làm ăn khó có được!
Bà chủ tửu điếm đang ngâm nga điệu hát, cuốn lá thư giấy cho vào ống tre, sau đó treo ống tre lên cổ bồ câu đưa thư đang đậu ở sân sau, kiểm tra đã buộc chắc, mới nâng bồ câu lên chuẩn bị bay đi.
Đúng lúc này, một tiếng 'vù' xé gió vang lên, một cây ám khí chuẩn xác xuyên qua ống tre treo trên cổ bồ câu.
Ống tre lập tức gãy làm đôi, rơi trên đất, bà chủ vẫn còn chưa hoàn hồn, một bóng đen đã vụt qua trước mắt, nhặt tờ giấy lên.
"Các ngươi là....?!"
Bà chủ vô cùng ngạc nhiên, đây không phải là thủ hạ của ma giáo sao?"
Thế mà bọn họ vẫn chưa đi?
Nghĩ đến đây, bà chủ cũng thuộc dạng thông minh, lập tức phản ứng lại. Ả quay đầu chạy về phía sơn động, người phía sau không ngừng đuổi theo, rất nhanh đã chắn trước mặt ả.
"Tránh ra!" Bà chủ tức giận nói, "Đây là nhà ta!"
Ám vệ ở lại quan sát bà chủ vẫy vẫy tờ giấy trong tay, mặt không cảm xúc: "Thật ngại quá, e là phải mượn người 'trong nhà ngươi' một chút."
"Ta không biết ngươi đang nói gì!"
"Lúc này rồi mà vẫn còn cứng miệng?" Ám vệ thu lại tờ giấy, lại đặt ngón tay lên bên miệng thổi một tiếng. Rất nhanh, cũng có tiếng huýt sáo ở gần đây truyền đến.
Bà chủ hoảng loạn: "Ta mang đồ ăn ngon ra tiếp đãi các ngươi! Thế mà các ngươi lại theo dõi ta!"
Ám vệ nhún vai: "Lệnh của giáo chủ, không dám không theo. Nếu có mạo phạm, xin thứ lỗi."
Đang nói xin lỗi, nhưng biểu cảm và lời nói lại hoàn toàn không có ý này.
Phía sau lại thêm mấy ám vệ, ép vai của bà chủ xuống, lấy dây thừng trói lại, phủi tay nói: "Đành thiệt thòi cho ngươi đợi thế này một lúc vậy."
"Quy tắc giang hồ! Nửa đường cướp giật chuyện làm ăn của người khác là điều đại kỵ!" Bà chủ còn muốn kêu la, ám vệ dứt khoát nhét khăn bịt miệng ả lại.
"Ta chỉ mượn hắn dùng một chút, không giành chuyện làm ăn với ngươi." Ám vệ vừa nói vừa đi về phía sơn động, "Đây không tính là phá vỡ quy tắc."
Trong động rất tối, giữa ban ngày cũng phải thắp đuốc.
Hang động này không tính là sâu, cuối hang có bày bàn đá và ghế đá, bên trên đặt nến, hòm thuốc, chén trà và những thứ khác.
Nhưng có thể nhìn ra không có người dùng, trên ấm và chén chà đã đọng một lớp bụi mỏng.
Mấy quyển sách khuyết thiếu tan tác dưới đất, ám vệ cúi đầu nhặt lên xem, toàn là những câu chuyện rỗng tuếch, có thơ văn, cũng có truyền thuyết thần thoại. Có lẽ bà chủ mang nó đến cho người ta giết thời gian, chỉ tiếc, dường như đối phương chẳng hề đón nhận.
Trong lồng đơn sơ có lót chiếu cói, chăn.
Có một người ngồi trên chăn, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, đầu tóc bù xù rũ rượi, trên mặt cũng tối đen như mực.
"Thần y." Ám vệ ngồi xổm xuống trước lồng, nhẹ giọng nói, "Ngài là Tuyên Úy, Tuyên thần y, đúng không?"
Nam nhân vẫn không ngẩng đầu, không phản ứng, giống như không nghe thấy.
Ám vệ lại nói: "Thần y, bọn ta cho thể cứu ngài ra ngoài, cũng có thể đưa ngài về nhà. Chỉ cần ngài cứu được phu nhân của bọn ta, cho dù là điều kiện gì, ngài cứ đưa ra, giáo chủ của bọn ta đều đáp ứng hết."
Qua một lúc, Tuyên thần y mới chầm chậm ngẩng đầu lên, hai mắt thất thần nhìn người, nói: "Có người bệnh?"
"Phải!"
"Bệnh gì?"
"Từng bị nội thương, đầu lại bị chấn thương, tỉnh lại không nhận ra người khác nữa, thường cảm thấy mình là người khác, sẽ nói lung tung, nhưng vẫn có khả năng sinh hoạt."
"Ừ" Thần y gật đầu, lại nắm mắt không nói chuyện nữa, cũng không biết một tiếng 'ừ' này của hắn có ý gì.
"Thần y?" Ám vệ hơi sốt ruột, nhưng không dám thất lễ, "Để ta thả ngài ra trước, chúng ta nghỉ một lát, ăn chút gì đó......"
"Không cần." Thần y rầm rì, "Đợi ở đây lâu rồi, chợt cảm thấy cũng có vài chỗ tốt."
"Cái gì?"
"Đời này của ta, cứu được vô số người, nhận được hậu ái, được ca tụng một tiếng thần y. Nhưng vậy thì đã sao? Ta cứu được người khác, nhưng lại không cứu được mình."
Ám vệ có hơi ngờ vực: "Thần y cũng.....mắc bệnh rồi?"
"Tâm bệnh khó chữa." Tuyên thần y dựa sao lồng, từ tốn nói, "Ta nghĩ hết mọi cách, không trị được cho mình, cũng không trị được cho người mình yêu. Sau khi ái nhân tạ thế, ta chỉ có một hi vòng duy nhất là tìm được.....con bé."
Tuyên thần y chợt ngừng, âm điệu vừa mang vẻ thê lương lại vừa tuyệt vọng: "Nhưng đã nhiều năm như thế rồi, hi vọng càng lúc càng nhỏ. Ta cố chấp không từ bỏ, chỉ cần ta còn tìm kiếm, trong lòng sẽ luôn cảm thấy được an ủi phần nào. Nhưng chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người."
Ám vệ nhớ đến tin tức nhận được lúc trước, khuyên bảo: "Ngài đừng nghĩ như vậy, ngài muốn tìm ai? Cứ việc nói với giáo chủ của bọn ta, giáo chủ nhất định giúp ngài."
"Ai cũng nói muốn giúp ta." Tuyên thần y giễu cợt cười một tiếng, "Nhưng thực ra đều là muốn giúp chính bản thân mình. Thế gian không ai là không ích kỷ."
"....."
"Bọn họ cần ta, đương nhiên sẽ đáp ứng tất cả. Một khi ta không còn tác dụng, đó lại là một chuyện khác rồi."
"Vạn Hác Cung nói được làm được!" Ám vệ lập tức nói, "Người khác ta không dám nó, nhưng việc mà giáo chủ đã đồng ý là không bao giờ thất tín!"
Mí mắt thần y khẽ động, có vẻ như hơi động lòng, nhưng sau đó hắn lại chế nhạo cười một tiếng, lắc đầu: "Ta đã nghe qua vô số lời nói tương tự rồi."
"Ta đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần từ lâu, bây giờ bị ép dừng lại, trong những ngày bị nhốt ở đây, ngược lại lại nghĩ thông suốt." Thần y nói, "Số phận đã định như vậy, không thể cưỡng cầu, sau này chỉ muốn bỏ đi thân phận đại phu, quy ẩn nơi núi rừng, sống một đời phàm nhân cho đến già....."
Hắn lại bất đắc dĩ độc thoại một mình: "Thực ra, chết ở đây cũng tốt, ta mệt lắm rồi.....chỉ là chẳng có mặt mũi nào xuống gặp ái nhân....."
"Thần y!" Nghe tới đây, ám vệ sốt ruột, giật mạnh cửa lồng ra, kéo người ra ngoài, "Y thuật của ngài cao siêu như vậy, nếu không tạo phúc cho người trong thế gian, há chẳng phải lãng phí sao! Đại phu các ông, đại phu các ông không phải đều chú trọng đến việc 'treo bình chữa bệnh giúp đời' sao? Bây giờ có bệnh nhân ở trước mặt ngài, ngài thật sự không quan tâm ư?"
Thần y được ám vệ nhấc lên như người không xương, không nói thêm gì nữa.
Ám vệ sốt ruột đến đỏ hết cả vành mắt, đưa người ra khỏi sơn động dẫn về tửu điếm trước, cho đối phương tắm rửa thay quần áo, lại bắt bà chủ đi làm cơm. Trong lúc đó, hắn không ngừng khuyên bảo thần y, nhưng thần y không ăn không uống, có vẻ như thật sự muốn tuyệt thực.
Cũng may, buổi chiều hôm sau, Tần Lam Chi và những người khác gió bụi dặm trường đã đuổi đến.
Trước khi đi, bọn họ còn tiện tay cứu đám trẻ con bị buôn bán ấy, dẫn theo về đây.
Tiểu Nguyệt Nhi đi sắp xếp chỗ ở cho chúng nó, Tầm Lam Chi ôm Tạ Dụ Lan vào trong phòng, bước chân vội vàng, sắc mặt tái mét.
"Giáo chủ!" Ám vệ chạy từ trên lầu xuống, vội vàng nói, "Thần y đã không ăn không uống suốt một ngày rồi!"
"Dù có đổ cũng phải đổ vào cho ta!" Ánh mắt Tần Lam Chi hung ác như sói, nghiến răng nghiến lợi nói, "Bệnh này hắn phải khám, không muốn khám cũng phải khám!"
Hắn phát điên ngẩng đầu lên nhìn lầu trên: "Ta bôn ba mấy tháng trời, chỉ để tìm hắn. Đã đến lúc này rồi, hắn đừng mong làm trò này với ta!"
Ám vệ nhìn người trong ngực Tần Lam Chi, giật mình nói: "Phu nhân làm sao vậy?"
Lão Lục thu xếp xong xe ngựa liền vội vã vào cửa, to giọng nói: "Còn sao nữa? Bệnh tình biến xấu rồi! Lúc trước sốt từng cơn liên tục, bây giờ sốt cao hôn mê rồi. Người đó là thần y thật à? Mau dẫn hắn xuống đây!"
Ám vệ: "! ! !"
Độc Nhất Giới cầm ấm thuốc vội vã qua đây: "Nào nào, uống thêm một chút!"
Tần Lam Chi ngồi trên ghế, ôm người đã mềm yếu lại nóng rực vào lòng, chậm rãi bón thuốc.
Độc Nhất Giới đổ mổ hôi lạnh suốt dọc đường, sợ rằng sẽ xảy ra sai sót, cũng may trước khi rời khỏi tửu điếm, hắn mang theo không ít thuốc cứu mạng bên người, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể lại một mạng này của Tạ Dụ Lan, còn những cái khác, hắn thật sự không giúp nổi nữa.
"Nóng thế này? Không được rồi!" Độc Nhất Giới dò xuống trán của Tạ Dụ Lan, xoa tay nói, "Thuốc này còn uống tiếp sẽ không có tác dụng nữa, phải tranh thủ thời gian."
"Dụ Lan, Dụ Lan?" Tần Lam Chi ôm chặt người, không dám nới lỏng tay, kề sát bên tai đối phương nỉ non, "Có nghe thấy ta nói không? Em phản ứng lại một chút đi, Dụ Lan?"
Mí mắt Tạ Dụ Lan khẽ động, nhưng rất nhanh lại mất đi ý thức. Trên mặt y phiếm hồng, vã mồ hôi khắp người, lúc nóng lúc lạnh, thỉnh thoảng còn nói mớ 'đau'.
Cũng chẳng biết là đau chỗ nào, người bên cạnh bó tay bất lực, nghe y nói mà tim vỡ vụn.
Tần Lam Chi lên trời xuống đất không hề biết sợ, nhưng lúc này lại chẳng làm được gì, cái cảm giác bất lực này đang đánh bại hắn. Hắn ôm người lại, lúc ngẩng đầu lên viền mắt đã ửng đỏ, bờ môi khẽ run rẩy, trong mắt răng đầy tơ máu, gằn giọng nói: "Kéo người xuống đây cho ta! Hắn có muốn chết cũng phải cứu được Dụ Lan đã rồi chết!"
Lão Lục xông lên nhanh nhất, một chân đá cửa, trực tiếp khiêng người xuống.
"Ông là đại phu!" Lão Lục để người xuống đất, chỉ vào Tạ Dụ Lan nói, "Ông nhìn y đi! Ông thực sự thấy chết không cứu sao?!"
Tuyên thần y nhắm mắt ngồi thiền cả ngày cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn về phía Tạ Dụ Lan một cái.
Chỉ nhìn một cái, hắn đã cau mày, ngay sau đó lại nhìn qua Tần Lam Chi.
Tần Lam Chi ôm chặt người, vừa gấp vừa tức giận nói: "Tuyên Úy đúng không? Ta không cần biết sao ông lại muốn chết, chỉ cần trước mặt ông còn một bệnh nhân, ông không thể bỏ mặc không cứu! Nếu muốn thấy chết mà không cứu, vậy ban đầu sao ông lại muốn trở thành đại phu?!"
Tuyên thần y khẽ động yết hầu, được một hồi lại nhắm mắt, bày ra tư thế ngươi muốn sao cũng được: "Ta đã không còn là đại phu nữa rồi."
"Ông nói không phải thì là không phải?!" Tần Lam Chi cong eo, túm chặt cổ áo của Tuyên Úy, kéo người đến trước mặt mình, "Nếu ông thực sự muốn chết, đợi khi ông trị khỏi cho em ấy, ông muốn chết thế nào ta cũng thỏa mãn ông. Nhưng nếu ông tắt thở trước mặt ta, Tuyên Úy, không cần biết trong nhà ông còn bao nhiêu người, ta cũng phải cho bọn họ bồi táng hết!"
"Ngươi!"
"Người trong một nhà không đủ, thì hai nhà, hai nhà không đủ, thì ba nhà! Ta muốn để ông nhìn bọn tắt thở ngay trước mắt ông!"
Tuyên Úy hành y đã nhiều năm, cũng coi như đã nghe qua đủ loại lời lẽ, nhưng kiểu hung ác tuyệt tình như vậy thì vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Ông trừng lớn mắt: "Ngươi cái con người này....."
"Không chỉ người nhà của ông." Từng câu từng chữ của Tần Lam Chi, ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực, giống như đang nhìn một người chết, "Ngay cả một con chó, một con mèo, đến cả mồ mả tổ tiên nhà ông ta cũng sẽ không bỏ qua!"
"....."
Lão Lục thấy giáo chủ đang có xu hướng mất kiểm soát, vội vàng tiến lên kéo thần y ra: "Giáo chủ, ngài bình tĩnh một chút!"
Tần Lam Chi hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới nhịn xuống được d.ục v.ọng khát máu trong lòng, khàn giọng nói: "Thế nào, cứu hay là không cứu?"
"Ngươi uy hiếp ta như thế, ta lại càng không muốn...." Tuyên thần y còn chưa nói xong, Tiểu Nguyệt Nhi ôm một đống quần áo bẩn từ ngoài cửa chạy vào.
"Giáo chủ, đã sắp xếp cho bọn trẻ xong....."
Lời nói của nàng ngừng lại, cảm nhận được không khí trong phòng không đúng, đột nhiên không dám mở miệng, dè dặt trốn vào phía bên tường.
Đã lâu lắm rồi nàng mới thấy giáo chủ tức giận như thế, lần trước nhìn thấy, là vì phu nhân bị người Tưởng gia báo thù nên xảy ra chuyện.
Nàng sợ lúc này rước lấy xui xẻo từ giáo chủ, nhưng nào ngờ, cái người mặt mũi cổ hủ, người không thèm đếm xỉa đến sống chết của bản thân mình ấy đột nhiên gọi nàng lại: "Ngươi chờ đã!"
Tiểu Nguyệt Nhi: "?"
Tầm mắt của mọi người dịch chuyển theo tiếng gọi của Tuyên Úy, nhìn đến Tiểu Nguyệt Nhi.
Tiểu Nguyệt Nhi: "? ? ?"