Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 47

Tuyên Úy không màng đến cái gì nữa, đi nhanh về phía Tiểu Nguyệt Nhi, khi gần đến lại không dám tiến thêm, giống như rất sợ dọa chạy người ta, nín thở cẩn thận chăm chú nhìn dáng vẻ của Tiểu Nguyệt Nhi.

Quá giống rồi, quá giống rồi! Thực sự giống y đúc người vợ quá cố của ông!

Đặc biệt là cặp mắt màu lam kia.

Tướng mạo của Tiểu Nguyệt Nhi không hoàn toàn giống nhân sĩ dị vực, nhưng ngũ quan theo năm tháng ngày càng góc cạnh, mũi rất cao, môi mỏng dù không cười cũng hiện ra ba phần ý cười, tuy không đủ quyến rũ nhưng lại linh động duyên dáng, tổng thể vẫn giống người Hán hơn, chỉ là nhìn kỹ lại có thể nhận ra vài phần phong thái chưa trưởng thành của dị vực."

Đôi mắt xanh đó chính là điểm nhấn, đặc biệt là khi nhìn dưới ánh sáng mặt trời, đẹp tựa bảo thạch, ánh lên vẻ rực rỡ mỗi khi liếc nhìn.

Tần Lam Chi đã nghĩ qua từ trước, có lẽ nàng là con lai.

Có thể phụ thân là nhân sĩ dị vực, mẫu thân là người hán, hoặc cũng có thể ngược lại.

Hắn âm thầm phái lão Thất, lão Bát điều tra thân thế của Tiểu Nguyệt Nhi, chỉ đáng tiếc trận lũ lụt năm ấu đã phá hủy tất cả, phần lớn người dân đã di dời đến nơi khác sinh sống, rất khó tìm kiếm thêm manh mối.

Vốn dĩ mọi người đã không còn ôm hi vọng, nhưng không ngờ vận mệnh sớm đã an bài từ trước, đi một vòng lớn, cuối cùng nhân quả lại nối liền với nhau vào lúc này.

"Ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì? Quê ở đâu?" Cả người Tuyên Úy sắp run cả người lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyệt Nhi hỏi liên tiếp.

Tiểu Nguyệt Nhi: "....."

Tiểu Nguyệt Nhi không biết chuyện ra sao, chần chừ nhìn Tần Lam Chi một cái.

Tần Lam Chi chẳng còn kiên nhẫn cho Tuyên Úy tạo màn cha con nhận nhau cảm động gì nữa, có cảm động hơn, cũng không khiến hắn mảy may xúc động vào lúc này được. Vả lại, lỡ như Tuyên Úy nhận nhầm người thì sao?

Cơ hội tốt như thế, không thể bỏ qua dễ dàng được.

Tần Lam Chi không chút tội lỗi lợi dụng người ta, cho lão Lục một ánh mắt, ôm lấy Tạ Dụ Lan hôn mê chưa tỉnh đứng dậy.

Lão Lục lập tức tiến lên tách hai người ra, nghiêng người che mất tầm nhìn của Tuyên Úy, đẩy Tiểu Nguyệt Nhi vào trong phòng bếp.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tiểu Nguyệt Nhi thấp giọng hỏi.

Lão Lục nhìn Tuyên Úy với ánh mắt không rõ ý, trả lời: "Ngươi đừng nói gì cả, giáo chủ tự có dụng ý của mình."

Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu, Cho dù Tuyên Úy có gọi thế nào cũng mặc kệ, đi thẳng vào phòng bếp, đóng cửa lại.

Lão Lục đứng ở ngoài cửa, chắp tay sau lưng, như một bức tượng to lớn đang đứng canh giữ, che khất cánh cửa.

"Con bé.....con bé....." Tuyên Úy không đẩy lão Lục ra được, lại gọi không được người bên trong, chỉ đành quay đầu nhìn Tần Lam Chi, "Cô bé đó là người gì?"

"Muốn biết, thì chữa cho em ấy trước." Tần Lam Chi không quay đầu lại, đi thẳng lên lầu, nhàn nhạt nói: "Nếu ông chữa khỏi, muốn hỏi gì cũng được."

Tuyên Úy đuổi theo mấy bước, lại quay đầu nhìn về phía phòng bếp, không xác định được đây có phải là quỷ kế của Tần Lam Chi hay không, đột nhiên do dự không quyết.

Tần Lam Chi đẩy cửa ra, nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc ném ra mồi câu: "Tiểu Nguyệt Nhi là người trong Vạn Hác Cung ta, ta nhặt nàng từ Thịnh Châu về."

"! ! !" Tuyên Úy ngẩng phắt lên, tốc độ quá nhanh, thậm chí còn nghe được tiếng cổ kêu 'rắc' một tiếng, "Thịnh Châu? Ngươi có chắc là Thịnh Châu? Lúc đó con bé, con bé bao nhiêu tuổi?"

Tần Lam Chi lại không nói tiếp nữa, dừng lại đúng lúc, ôm người vào cửa.

Tuyên Úy vừa nghiến răng vừa dậm chân, hầy một tiếng, xắn tay áo chạy lên lầu, gấp tới độ trán đổ đầy mồ hôi: "Một người đến đây giúp ta!"

Độc Nhất Giới lập tức lên theo: "Để ta!"

"Lấy hòm thuốc của ta đến đây, ta viết một đơn thuốc, bây giờ đi bốc thuốc trước. Đợi lúc ta đi ra, thuốc phải được nấu xong!"

"Hiểu! Còn có gì cần phân phó không?"

"Nấu một nồi nước nóng, còn có....." Âm thanh của Tạ Úy dần xa, lão Lục thò dài cả cổ, nhìn người tiến vào trong phòng rồi thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, Độc Nhất Giới cầm phương thuốc xông ra ngoài. Hầu hết các loại dược liệu hắn đều có sẵn, không cần đi tìm, cũng tiện hơn nhiều.

Mấy người ám vệ đi theo phía sau, người thì nấu nước, người thì cầm đồ, vội đến loạn hết cả lên.

Trong phòng bếp hơi hé ra một khe, Tiểu Nguyệt Nhi nhỏ giọng hỏi: "Được chưa?"

Lão Lục nhìn nàng một cái: ".....Ờ."

Thực ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Úy, Tiểu Nguyệt Nhi đã có linh cảm, bối rối vặn ngón tay, nhỏ giọng hỏi: "Đó là....cha ta ư?"

"Có lẽ."

"Năm đó ta quá nhỏ, cha lại thường ở bên ngoài không về nhà, ấn tượng của ta về ông ấy rất mơ hồ."

"Ngươi còn nhớ gì?"

"Mẹ ta là người ngoại tộc, cụ thể là tộc người nào thì ta không nhớ rõ." Tiểu Nguyệt Nhi cầm cái ghế ra ngồi trước cửa, chống cằm nhìn lên lầu trên, "Chỉ biết bà ấy bị bán qua đây làm nô lệ, sau khi chạy ra khỏi nhà chủ, được cha ta cứu lấy. Bọn họ có lẽ là lâu ngày sinh tình...."

Lúc trước lão Thất, lão Bát giúp tìm người, nên đương nhiên lão Lục cũng biết nội tình bên trong.

Chẳng qua bọn đều cho rằng chuyện này đã không còn hi vọng, nào ngờ đột nhiên lại có hi vọng chứ?

Chuyện của người trong thế gian, đúng là không thể nói rõ. Nếu năm đó giáo chủ không cứu Tiểu Nguyệt Nhi, hôm nay gặp được Tạ Úy, có thể đã chẳng dễ dàng khiến hắn ra tay giúp đỡ như vậy.

Nhưng cũng không chắc, lỡ như giáo chủ không cứu Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng sau đó Tạ Úy lại tìm được nàng thì sao? Vậy có lẽ, Tạ Úy sẽ không đến thành Đạt Đạt, cũng sẽ không nán lại giữa đường lâu như vậy.

Hoặc cũng có thể, Tạ Úy không tìm thấy Tiểu Nguyệt Nhi, giáo chủ cũng không cứu Tiểu Nguyệt Nhi, giao điểm của vận mệnh sẽ bị bỏ sót ở một nơi nào đó, rồi lướt qua nhau. Có thể Tuyên Úy sẽ rời bỏ thân phận thần y từ lâu, quy ẩn núi rừng, vậy thì giáo chủ sẽ rất khó tìm được ông ta, cũng sẽ không thể chữa được bệnh cho phu nhân.

Trong tích tắc, vô số khả năng đan chéo vào nhau, lại tách ra, bỏ qua một mắt xích nào đó, cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn tới tương lai.

Nhưng may mắn thay, may mắn thay bọn họ có Tiểu Nguyệt Nhi bên cạnh, và bọn họ cũng đã tìm được Tạ Úy.

"Nếu ông ấy thật sự là cha của ta....." Tiểu Nguyệt Nhi hơi căng thẳng, trong lòng rất loạn, nhưng chuyện đầu tiên mà nàng nghĩ đến lại là, "Ông ấy rõ ràng là đại phu, thế mà lại thấy chết không cứu! Thật quá đáng!"

Lão Lục: "....."

Từng phút từng giây trôi qua, mặt trời lặn xuống lại nhô lên.

Bà chủ bị nhốt trong hầm rượu, vừa tỉnh là chửi, chửi mệt rồi ăn uống xong lại ngủ tiếp.

Giữa lúc đó, Tuyên Úy đi ra một lần, sắc mặt tái xanh, trông rất mệt mỏi. Độc Nhất Giới vẫn luôn canh giữ ở đó, nhìn thấy ông ta đi ra lập tức bưng ấm thuốc đã nấu xong đến, suốt từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ cho thuốc được ấm.

Tuyên Úy bưng thuốc vào, Độc Nhất Giới lại móc thuốc viên ra, nhét cho đối phương: "Cái này có thể giúp bổ sung chút sức lực, ngài dùng một ít đi."

Tuyên Úy hơi ngạc nhiên, nhìn hắn một cái, gật đầu nói cảm ơn.

Lúc cửa đóng lại, Độc Nhất Giới và ám vệ nhìn qua khe cửa, thấy được giáo chủ vẫn luôn ngồi thẳng bên giường.

Chỗ bọn họ đứng không nhìn thấy được sắc mặt, nhưng thấy được cơ bắp sống lưng đang gồng căng chặt lên, dưới mặt đất lờ mờ có vết máu, một tay hắn đang giữ khư khư một cánh tay trắng bệch khác.

Họ nắm chặt tay nhau, như thể khoảnh khắc này trở thành chỗ dựa duy nhất của đối phương.

Cũng có lẽ là từ một phía -- Tần Lam Chi khăng khăng giữ chặt tay của Tạ Dụ Lan, coi hơi thở của đối phương là chỗ dựa tinh thần của mình, không dám lơ là dù chỉ một giây.

"Ngươi có vội cũng vô dụng, phải xả máu đọng ở phía sau đầu ra, chỉ cần xảy ra một chút sai xót, đại la thần tiên cũng cứu không nổi." Tuyên Úy thấp giọng nói, "Y kiên trì được lâu như vậy, đã chẳng dễ dàng gì. Chuyện này.....cửu tử nhất sinh, ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

"Đừng phí lời." Giọng nói của Tần Lam Chi nén xuống rất trầm, mang theo tiếng khàn, "Ta muốn em ấy sống."

Tuyên Úy thở dài, đưa canh thuốc cho Tần Lam Chi: "Ngươi bón đi, theo ta mà làm."

Đến tận buổi chiều ngày hôm sau, Tần Lam Chi vẫn không uống một giọt nước nào, ngay cả Tuyên Úy đến bữa còn ăn cơm, đi ngủ, nhưng hắn lại chẳng rời khỏi Tạ Dụ Lan nửa bước.

Lúc nguy hiểm nhất, Tạ Dụ Lan đã ngừng thở một lần, Tần Lam Chi truyền nội lực qua cho y liên tục, bảo vệ tâm mạch. Nhưng vấn đề về não, có là đại phu tốt hơn nữa cũng không dám nắm chắc mười phần.

May mà chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tạ Dụ Lan dường như cảm nhận được có người vẫn luôn nắm chặt lấy mình, sau đó khó khăn thở ra một hơi dài.

Tần Lam Chi cảm thấy mình đã đi đến quỷ môn quan một chuyến, nhìn thấy lồng ng.ực của Tạ Dụ Lan phập phồng trở lại, hắn vùi cả người xuống, đặt trán lên mu bàn tay Tạ Dụ Lan. Đường đường là một đại nam nhi cao bảy thước, giờ phút này lại hèn mọn đến mức vùi vào trong bùn đất, lần đầu tiên thầm van xin ông trời, đừng đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy.

Đợi tình huống của Tạ Dụ Lan ổn định lại, Tuyên Úy lại đút cho hắn một viên thuốc, đè dưới đầu lưỡi. Một lúc sau, có nội lực hộ thân của Tần Lam Chi, cộng thêm tác dụng của viên thuốc, trên mặt Tạ Dụ Lan dần dần khôi phục một chút màu sắc, nhưng bờ môi vẫn trắng bệnh như cũ, huyệt thái dương và ấn đường lờ mờ tái xanh.

Một màn này khiến Tần Lam Chi nghĩ đến những người hồi quang phản chiếu trước khi chết.

Hắn ngẩng đầu lo lắng nhìn về phía Tuyên Úy, Tuyên Úy an ủi hắn nói: "Thời gian nguy hiểm nhất đã qua rồi, đừng lo lắng. Ý chí nghị lực của y rất kiên cường."

Tuyên Úy cắm kim châm khắp người Tạ Dụ Lan, đặc biệt là phần đầu, trông như nhím gai vậy.

Những chiếc kim mỏng như sợi tóc cắm sâu vào da, thỉnh thoảng động đậy theo mạch đập, chứng tỏ rằng người này vẫn còn sống.

"Vận may của các ngươi cũng tốt." Tuyên Úy kiệt sức thở ra một hơi, dựa vào bên giường nói, "Chín chín tám mươi mốt cây châm này, ta rất hiếm khi dùng đến. Nó cũng là bộ kim duy nhất còn tồn tại trên thế gian, là khi xưa sư phụ truyền lại cho ta. Có một năm Huỳnh Châu ngập lụt, ta vì tìm người mà suýt nữa đã đánh rơi nó."

Ông ta mở tay ra: "Nếu năm đó làm mất rồi, hôm nay ta cũng không cứu nổi y."

Có lẽ là vì muốn mình và Tần Lam Chi được thả lỏng một chút, nên ông lải nhải nói đến chuyện quá khứ.

Tầm mắt của Tần Lam Chi chuyên chú nhìn Tạ Dụ Lan, cũng chẳng biết có nghe hay không.

"Nếu phải dùng đến bộ kim châm này, chứng tỏ bệnh nhân mắc bệnh rất nặng, rất khó cứu được. Thực ra ta rất ít khi gặp phải tình huống như thế này." Tuyên Úy nói, "Hoặc là có thể cứu, không cứu được thì cũng không cần dùng đến bộ châm này. Ta nhớ có một năm, mưa lớn trút xuống liên tiếp nửa tháng, ta ra ngoài khám bệnh, không thể kịp thời về nhà....."

Ánh mắt Tuyên Úy vọng ra phía xa xăm, hồi tưởng lại: "Ta phải nuôi gia đình, lại không thể để người khác phát hiện ra thân phận của thê tử, vì áp lực quá lớn. Ta thường đi ra ngoài khám bệnh hết mười ngày nửa tháng mới về nhà, giấu hai mẹ con bọn họ trong ngôi làng hoang vu, bởi vì nhà chủ mua nàng ấy vẫn còn đang tìm nàng....."

"Nàng không phải người Hán, chỉ có một bên mắt bị mù. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng." Tuyên Úy nói, "Nàng lương thiện, dịu dàng, cho dù bất hạnh gặp phải chuyện ác độc nhất thế gian này, nhưng vẫn kiên cường như cũ, bằng lòng tin tưởng người khác. Ta chưa bao giờ gặp được người như vậy, thế là bị nàng thu hút sâu sắc, dẫn theo nàng chạy trốn khắp nơi. Tuy trải qua ngày tháng khốn khổ, nhưng cũng hạnh phúc."

"Sau đó bọn ta có một cô con gái, con bé trông rất giống mẫu thân. Đặc biệt là đôi mắt." Tuyên Úy dò mạch đập của Tạ Dụ Lan, đổi vị trí của vài cây châm, lại tiếp tục nói: "Trận mưa lớn kéo dài liên tiếp nửa tháng ấy đã gây ra lũ lụt. Trước lúc đó, lại bởi vì bệnh dịch tả, liên tiếp mấy thôn gần nhau lần lượt có người chết, dịch bệnh lây lan, ta sợ liên lụy đến hai mẹ con bọn họ, một mực không dám về nhà.

Chẳng ngờ rằng, những người bán hàng dong đã mang dịch bệnh vào trong thôn trang. Thê tử của ông học được không ít y thuật từ chỗ ông, tuy không thạo, nhưng cũng có thể biết được một chút cơ bản. Nàng phát hiện tình huống không đúng, không kịp lưu thư từ cho trượng phu đã ôm con gái mấy tuổi vội vã rời khỏi thôn.

Số người chạy nạn càng lúc càng nhiều, nàng và trượng phu mất liên lạc, bị người ta đùn đẩy đi về phía nam.

Không biết đã đi hết bao nhiêu ngày, lũ lụt tràn đến, bùn đất trên núi ào ạt lở xuống, cuốn theo một lượng lớn rễ cây, thân cây và những căn nhà gỗ bị phá hỏng.

"Lúc ta tìm thấy người, nàng ấy bị đè dưới thân cây, bùn lầy vùi lấp hết nửa người." Tuyên Úy nói, "Tuy cứu được người về, nhưng sau đó lại mắc phải tâm bệnh."

Nàng làm lạc mất con gái của bọn họ.

Chìm trong sự hổ thẹn và nỗi thống khổ cùng cực, rất nhanh đã qua đời.

Rõ ràng đã trị khỏi bệnh trong cơ thể thê tử, nhưng vẫn không thể cứu người về, cũng không tìm được con gái. Tuyên Úy cũng vì vậy mà chịu đả kích lớn, ông cảm thấy danh xưng 'thần y' của mình thật vô dụng.

Lúc này Tần Lam Chi mới hơi động đậy, hai mắt vẫn nhìn vào gương mặt của người yêu, nói: "Vậy thì không sai rồi. Ta nhặt được nàng gần nơi xảy ra lũ lụt ở Thịnh Châu, lúc đó nàng khoảng ba, bốn tuổi, cũng có thể là lớn hơn một chút, vì người gầy quá."

Tuyên Úy hít sâu một hơi, vành mắt đỏ ửng, giọt nước mắt lăn xuống.

Tần Lam Chi quay đầu lại, chụp xuống bả vai của Tuyên Úy, khẳng định nói: "Nàng thực sự là con gái của ông."

Tuyên Úy bụm mặt, lúc sau mới khàn khàn khóc ra tiếng.

Qua ba ngày sau nữa, Tạ Dụ Lan tỉnh lại.

Mấy ngày nay Tần Lam Chi và Tuyên Úy cực nhọc ngày đêm trông coi y, đợi khi cơn sốt qua đi, y cũng nhanh chóng hồi phục trở lại.

Vừa mới mở mắt, Tạ Dụ Lan còn hơi mờ mịt, vô số ký ức lẫn lộn vào nhau, khiến y loạn hết cả lên.

Y nhìn Tần Lam Chi đang vui mừng khôn xiết, quay đầu lại nhìn thấy Tuyên Úy thở phào nhẹ nhõm bên cạnh, tầm mắt nhìn ra bốn phía, dừng lại ở chậu nước, kéo và kim châm, còn có vệt máu sẫm màu đã khô trên sàn.

Y không chú ý đến chuyện mình đã nhìn được, chỉ trầm mặc một lát, khàn khàn mở miệng, giọng điệu có chút chán nản: ".....Sinh rồi à?"

Tần Lam Chi: ".....?"

Tuyên Uys sờ trán y, lại căng mắt y ra quan sát một lúc, quay đầu nói: "Vừa tỉnh, não vẫn còn hơi loạn. Có lẽ phải qua hai ngày nữa mới từ từ nhớ ra."

Tần Lam Chi: "....."

Tạ Dụ Lan nhìn về phía Tần Lam Chi, tò mò hỏi: "Đại công tử, sinh rồi à?"

"....." Yết hầu Tần Lam Chi nhấp nhô lên xuống, sự cảm động và vui sướng khi người yêu tỉnh lại đã tan biết, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, không biết nên trả lời thế nào.

Tạ Dụ Lan vẫn hỏi: "Sao ta lại ngất đi rồi? Do đỡ đẻ mệt quá à?"

"....."

"Sao huynh lại xuống giường rồi? Thân thể không sao chứ? Sinh ra trai hay gái?"

Tần Lam Chi: "....."

Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi: "Thần y thích trai hay gái?"

"Ta? Ta thế nào cũng được." Tạ Dụ Lan dơ tay gãi mặt, y nhận thấy được cả người mình không có sức lực, ngay cả ngón tay cũng khó cử động, nghĩ đến chuyện đỡ đẻ cho đại công tử đúng là chẳng dễ dàng.

Đáng tiếc y không nhớ quá trình rồi.

Y nuối tiếc nói: "Có thể cho ta xem đứa bé không?"

"....."

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Lam Chi: Hay là em sinh một đứa đi?

Bình Luận (0)
Comment