Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 56

"Không gặp."

Trong thư phòng Vạn Hác Cung, Tần Lam Chi cúi đầu lật sách, không thèm ngẩng lên: "Bảo y cút."

"Nhưng y nói...."

"Đã là nhân duyên trời định, thì chuyện ta không gặp hắn cũng là ý trời."

Lục ca nghe câu này mà đầu óc quay cuồng. Hoa Tam ở bên cạnh lên tiếng: "Tạ gia ở Cẩm Thành từ trước đến giờ rất khiêm tốn trong liên minh võ lâm. Nhưng trên bảng Kim Các, Tạ Dụ Trúc và Tạ Dụ Tinh đều có tên, hơn nữa còn là những người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ. Trong cuộc tuyển cử minh chủ võ lâm của năm sau, Tạ gia có khả năng chiếm ngôi đầu bảng."

"Đao pháp và khinh công của Tạ gia là tuyệt thế, chưởng môn bây giờ làm việc rất khiêm tốn, không mấy khi tham gia vào những chuyện rắc rối của liên minh võ lâm, phẩm hạnh cũng khá tốt." Lão Lục nói.

"Chẳng liên quan gì đến chúng ta." Tần Lam Chi không mấy hứng thú, lật qua một trang sách, ngón tay gõ nhẹ lên lưng sách, lộ vẻ không kiên nhẫn nói: "Các ngươi không có chuyện gì khác sao?"

"Tạ tam thiếu gia tìm đến cửa, các huynh đệ đều rất tò mò." lão Cửu nói xong, liếc nhìn Hoa Tam, muốn nàng khuyên giáo chủ, nhưng Hoa Tam lại giả vờ không thấy.

Chuyện xui xẻo này, dù có tò mò đến đâu, nàng cũng không muốn tham gia.

Nàng nghĩ như vậy nhưng lại khẽ vung tay, quay lưng giả vờ cầm ấm trà, chân nhẹ nhàng đá lão Lục ra ngoài.

Tần Lam Chi ngẩng lên, ánh mắt đầy khí thế như sắp có bão.

Lão Lục: "....." Hắn đã biết! Cái loại chuyện xui xẻo này lúc nào cũng chỉ rơi vào hắn! Cái đám chó khốn nạn chỉ biết đâm sau lưng huynh đệ!

Tần Lam Chi đặt sách xuống: "Các ngươi rất tò mò?"

"....Thuộc hạ không tò mò."

"Y có ba con mắt hay sáu cái tay? Tò mò cái gì?"

Lão Lục mặt mày ủ rũ, tội nghiệp nói: "Giáo chủ, thuộc hạ thật sự không tò mò...."

Lão Thất vội vàng giải vây: "Giáo chủ, dạo gần đây nghe nói liên minh võ lâm muốn tìm cơ hội bao vây Vạn Hách Cung, giờ Tạ gia phái người đến đây, chẳng lẽ có âm mưu gì?"

"Đuổi đi." Tần Lam Chi đứng dậy, vung tay áo, đi thẳng ra ngoài, nói: "Từ hôm nay, bất kỳ người nào thuộc liên minh võ lâm đều không được phép vào trấn Quất Đài."

"Trấn Quất Đài có quá nhiều con đường dẫn ra ngoài, rất khó quản lý....." Lão thất chưa nói hết câu thì Tần Lam Chi đã liếc nhìn hắn một cái, hắn vội vàng nói: "Thuộc hạ sẽ sắp xếp thêm người."

Hoa Tam nghĩ một lúc rồi đi theo sau, nói: "Giáo chủ, sau tết sẽ có hội đèn lồng, người từ các trấn lân cận đều sẽ đến, dù có sắp xếp thêm người cũng vô dụng."

Tần Lam Chi nhíu mày: "Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn tiểu tử Tạ gia đến thế à?"

Sống trên núi nên ăn no rửng mỡ rồi sao?

"Thật sự tò mò." Hoa Tam che miệng cười nói,

"Nghe nói Tạ tam thiếu gia quen được người nhà cưng chiều, không biết võ công gì, lại còn từ xa đến đây, mà còn vào dịp gần tết.....thật không khỏi khiến người ta thắc mắc."

Tần Lam Chi dừng bước, nhìn cây cổ thụ khô héo ở giữa sân, mặt ao phủ một lớp băng mỏng, xung quanh là dấu chân chim trên lớp tuyết, một lát sau lại bị tuyết rơi lấp kín.

"Phái người bí mật theo dõi." Tần Lam Chi thở dài một hơi, "Trước mắt cứ quan sát xem rốt cuộc y muốn làm gì."

"Vâng."

Tạ Dụ Lan và Tiểu Đồng đã chờ dưới núi Vạn Hác hai canh giờ, cuối cùng chỉ nhận được câu từ chối gặp.

Người của Vạn Hác Cung đuổi họ đi, còn không cho vào trấn Quất Đài, điều này khiến tiểu đồng vô cùng tức giận.

"Trời lạnh thế này, đường núi vốn đã khó đi! Bọn họ thật sự muốn mạng chúng ta sao!" Tiểu Đồng nói, "Thiếu gia, ta đã nói rồi, ma giáo vẫn là ma giáo! Chúng ta không nên đến đây!"

Tạ Dụ Lan không hề nản lòng, y vốn không nghĩ rằng một lần là có thể gặp được giáo chủ thần bí của ma giáo.

Về Tần Lam Chi, bên ngoài có rất nhiều tin đồn, nhưng thật sự chỉ có ít người tận mắt chứng kiến.

Hầu hết thời gian, hắn đều phái người bên cạnh đi làm việc, cũng không mấy khi có mâu thuẫn với người trong liên minh võ lâm, mà nếu có, thì thường là những người trong liên minh võ lâm tìm cớ gây sự, rồi lại bị Vạn Hác Cung dạy dỗ, sau đó mới truyền ra tin đồn mới.

Trong đó thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt rõ ràng.

Từ đầu đến cuối Tạ Dụ Lan chưa từng có ý định đặc biệt gì với Vạn Hác Cung, y chỉ muốn tự mình đi tận mắt nhìn thử. Có lẽ chỉ vì giấc mơ kỳ lạ đó khiến y không có một chút ác cảm hay cảnh giác với Vạn Hác Cung.

Rời khỏi trấn Quất Đài, họ thay y phục và ngựa tại trấn bên cạnh, cải trang rồi lén lút quay lại.

Trong khi đó, Tần Lam Chi đã nhận được tin từ mật thám.

"Nam cải nữ trang?" Tần Lam Chi không thể hiểu nổi, "Tạ tam thiếu gia, nam cải nữ trang lén vào trấn Quất Đài?"

"Vâng." Mật thám cũng khó hiểu, "Nhìn dáng vẻ tiểu đồng bên cạnh hình như không muốn, nhưng Tạ thiếu gia....trông có vẻ rất vui."

Tần Lam Chi: "....."

Rốt cuộc là người thế nào?

Tạ tam thiếu gia nam cải nữ trang bị mật thám bắt được, đuổi ra ngoài, y không nản lòng, đổi y phục rồi lại đến.

"Đạo sĩ?" Tần Lam Chi ngừng tay lại, một chiếc đũa rơi xuống bên chân, lão Lục và lão Thất đang ăn bị sặc đến mức ho sặc sụa.

"Vâng....." Mật thám bất đắc dĩ nói, "Y đội tóc giả, dán râu, tiểu đồng thì giả làm tiểu đạo sĩ, hai người không biết lấy đồ đâu ra, giờ đang ở trong trấn xem tay cho người khác."

Còn nói mình là bán tiên đoán đâu trúng đó.

Tần Lam Chi: "....."

Bán tiên giả - Tạ tam thiếu gia lại bị đuổi đi, tiểu đồng không chịu nổi, kéo Tạ Dụ Lan muốn đi về, không muốn tiếp tục gây thêm phiền phức.

"Chúng ta mà còn chần chừ, đợi tuyết phủ kín núi, thật sự không thể đi được nữa!" Tiểu Đồng la lên, "Chúng ta sẽ phải đón tết bên ngoài sao? Cái kiểu gì vậy chứ? Chưởng môn và phu nhân sẽ lo lắng, lại còn chuyện hôn sự đầu năm của đại thiếu gia nữa...."

Tạ Dụ Lan nhíu mày: "Nếu ngươi không muốn đi, thì tự về đi."

"Tiểu nhân làm sao có thể....."

"Ta không gặp được Tần Lam Chi thì sẽ không về!" Tạ Dụ Lan nói, "Chuyện này liên quan đến Tạ gia, ta tuyệt đối không thỏa hiệp!"

Tiểu Đồng bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục theo Tạ Dụ Lan, lại thay y phục.

Lần này, hai người giả làm ăn mày, đợi thêm vài ngày, lợi dụng một đêm tuyết rơi gió rét, đi theo những người chạy nạn vào trấn Quất Đài.

Trong đêm gió to tuyết lạnh, Tạ Dụ Lan rụt cổ hắt xì mấy hơi, còn Tiểu Đồng lo sợ thiếu gia nhà mình bị cảm lạnh giữa nơi hoang vu không ai cứu giúp, đến nỗi khóe miệng cũng bị phồng rộp vì lo âu.

Những người dân chạy nạn chen chúc nhau để sưởi ấm, khi gần đến trấn Quất Đài thì từ trên núi bất ngờ xảy ra tuyết lở. Đám đông hoảng sợ hét lớn bỏ chạy, vô tình xô ngã một đứa trẻ xuống đất.

"Con ta!" Người mẹ hoảng loạn hét toáng lên, nhưng trời tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì. Bà nhanh chóng bị đám đông chen lấn đẩy đi xa khỏi con mình.

Nhìn thấy tuyết lở ập xuống, đám đông sắp giẫm đạp lên đứa trẻ, Tạ Dụ Lan không nói một lời liền lao tới, bế đứa trẻ lên và chạy.

"Thiếu gia!" Tiểu Đồng lo sợ đến nỗi gần khóc, nhưng bị những tảng đá khổng lồ từ tuyết lở chặn lại phía bên kia đường.

Sau khi tuyết lở dừng hẳn, con đường hẹp trên núi bị tuyết và đá rơi chặn kín.

Tất cả hành lý, tiền bạc của Tạ Dụ Lan đều ở bên Tiểu Đồng, giờ đây y thực sự giống như một kẻ ăn mày, cả người khổ sở không thôi.

"Tiểu Đồng?" Y gọi to bên này. Ở đầu kia, Tiểu Đồng đáp lại ngay lập tức: "Thiếu gia! Người không sao chứ?"

"Ta không sao." Tạ Dụ Lan nhíu mày nói, "Sáng mai hẳn sẽ có quan phủ đến dọn đường, hôm nay ngươi cứ về trước, tìm chỗ nghỉ tạm. Ngày mai chúng ta gặp lại ở trấn Quất Đài."

"Như thế sao được?!" Tiểu Đồng gần như bật khóc: "Trên người không ngài có đồng nào, đêm nay ngài phải sống sao đây? Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc...."

"Ta sẽ tự nghĩ cách." Tạ Dụ Lan nói, "Đừng lo lắng, nghe lời ta."

Nói mãi Tiểu Đồng mới chịu rời đi.

Tạ Dụ Lan ôm đứa trẻ tìm kiếm mẹ nó, nhưng dù đã vào trong trấn vẫn không tìm được.

Trong trấn Quất Đài, từ vài ngày trước đã dựng sẵn lều phát cháo, dọn dẹp một số phòng trống để đón những người chạy nạn vào trú đông. Hàng năm vào mùa đông, vùng này luôn có những người vô gia cư hoặc chạy nạn kéo đến, trấn Quất Đài luôn dang tay giúp đỡ đến khi đông qua.

Tạ Dụ Lan chen chúc trong đám đông, nhận hai bát cháo tại lều phát cháo rồi ăn cùng đứa trẻ, sau đó ăn nửa cái bánh khô. Đây là lần đầu tiên y phải ăn một thứ khó nuốt như vậy – bánh cứng như đá, nuốt xuống như muốn rách cổ họng. Khó khăn lắm mới ăn xong, y ôm đứa trẻ đi tìm nơi trú ngụ tạm thời.

Tất cả những chuyện này đều được Tần Lam Chi thu vào tầm mắt.

Khi tuyết lở xảy ra, vốn dĩ Tần Lam Chi định ra tay, nhưng thấy khinh công của Tạ Dụ Lan, hắn nhướng mày khen ngợi: "Khinh công của nhà Tạ gia quả nhiên không tầm thường."

Ám vệ bên cạnh hỏi: "Giáo chủ, vậy tiếp theo phải làm gì?"

"Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch đó...." Tần Lam Chi hừ lạnh một tiếng, quay người đi: "Đưa y lên núi."

"Tuân lệnh."

Tạ Dụ Lan không quá để tâm tới hoàn cảnh khó khăn này. Sau khi vô tình tìm thấy mẹ của đứa trẻ, trả nó về với mẹ, y lại đi tìm một góc nào đó để nghỉ ngơi.

Chỉ là một đêm mà thôi, miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng.

Thế nhưng chưa kịp nằm xuống, Tạ Dụ Lan đã bị ám vệ lôi đi.

Vị Tam thiếu gia với bộ dạng rách rưới, mặt mũi chưa kịp rửa: "....."

Đến Vạn Hác Cung, Tạ Dụ Lan được đưa vào một căn phòng khách, trong đó đã chuẩn bị sẵn nước nóng và y phục sạch sẽ.

Tạ Dụ Lan ngơ ngác nói: "Đa tạ vị đại ca này...ờ..."

"Gọi ta là lão Lục được rồi." Lão Lục sờ đầu trọc của mình, "Rửa ráy xong, ta đưa ngươi đi gặp giáo chủ."

"Hắn chịu gặp ta rồi sao?" Mắt Tạ Dụ Lan sáng lên rực rỡ.

Lão Lục: "....." Bộ dạng si mê chờ kẻ bạc tình quay đầu này là sao đây?

Hắn ngập ngừng một chút, lén lút hỏi: "Dám hỏi Tạ công tử, ngươi nói mệnh trung chú định... thật sự có chuyện này sao?"

"Đúng vậy!" Tạ Dụ Lan gật đầu, "Ta đã mơ thấy Vạn Hác Cung, mơ thấy giáo chủ của các ngươi. Đây là vận mệnh dắt ta đến tìm hắn. Giữa ta và hắn nhất định có một mối duyên sâu đậm nào đó!"

Lão Lục hít sâu một hơi, trong đầu vụt qua vô số câu chuyện tình ái trong sách vở, hắn nuốt nước bọt: "Nhưng hai người đều là...nam nhân..."

Tạ Dụ Lan: "?"

Điều đó liên quan gì đến chuyện cứu Tạ gia sao?

Y khoát tay: "Không sao cả, tấm lòng ta dành cho giáo chủ Tần giống như ánh trăng trên trời, như viên minh châu dưới biển...."

Lời chưa nói hết, đã bị Lão Lục cắt ngang: "Được rồi, được rồi! Ta hiểu rồi! Ngươi đừng nói nữa!"

Hắn sờ lên tay, da gà da vịt nổi khắp người, bĩu môi: "Ngươi mau tắm rửa thay đồ đi... người đầy mùi rồi."

Tạ Dụ Lan lăn lộn chen chúc với đám người chạy nạn, mùi trên người đương nhiên không dễ chịu, nghe vậy cũng ngại ngùng cười cười, mặt đỏ bừng, đẩy cửa vào trong.

Lão Lục nhíu mày, vẫn cảm thấy chuyện này hơi khó tin. Quay đầu lại, hắn nhìn thấy Tần Lam Chi không biết từ lúc nào đã đứng ngay phía sau.

Như ma quỷ đứng rình rập vậy.

Lão Lục: "...."

Suýt nữa hét lên, may mà kịp nén lại được.

Tần Lam Chi mặt không cảm xúc nhìn hắn: "Ngươi đã nói gì với y?"

"Hả?"

"Tại sao y lại đỏ mặt?"

"....." Lão Lục nhất thời không biết phải đáp từ đâu, một lúc sau mới bối rối nói: "Có lẽ là....vì sắp được gặp giáo chủ, vui mừng quá chăng?"

Tần Lam Chi nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có lý."

Lão Lục: "....."

"Đi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn." Tần Lam Chi tiếp lời, "Y cả đêm chỉ uống một bát cháo, ăn nửa cái bánh khô, đến giờ chắc đói rồi."

"Vâng."

"Mẹ của đứa trẻ kia tìm thấy chưa?"

"Nói là đã tìm được rồi."

"Hãy cho mẹ con họ một phòng riêng, mang ít đồ ăn đến cho họ."

"Tuân lệnh."

"Người tên Tiểu Đồng đó, ngày mai phái người đón hắn đến đây."

"Tuân lệnh."

Tần Lam Chi lại cúi đầu suy nghĩ, dường như không còn gì để sắp xếp thêm, liền ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia. Nhớ đến cảnh thiếu niên không chớp mắt lao vào tuyết lở cứu người, còn lúc chen chúc trong đám đông đi nhận cháo, ngơ ngác không biết xếp hàng ở đâu, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Tạ gia làm thế nào mà lại nuôi được một kẻ ngốc như vậy?

Tần Lam Chi có chút khó hiểu, đứng ngoài cửa đợi rất lâu, lại nhìn Lão Lục: ".....Ngươi còn chưa đi?"

Lão Lục: "..." Không phải ngài cũng chưa đi sao?

Lão Lục không dám nghĩ nhiều, cũng không dám hỏi thêm, lẳng lặng bước đi, mỗi bước lại ngoái đầu ba lần.

Không biết đã qua bao lâu, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Tần Lam Chi chờ mãi đến mức mất kiên nhẫn.

Chuyện gì đây?

Hắn đi đi lại lại, cuối cùng bước lên gõ cửa: "Tạ....."

Ờ.....y tên gì nhỉ?

Vì thế giáo chủ Tần im lặng, chỉ "cộc cộc" đập cửa, giữa đêm khuya giống hệt như một con quỷ đi tìm thế mạng.

Bên trong không có động tĩnh gì, Tần Lam Chi nhíu mày: Chẳng lẽ lúc cứu người đã bị thương, giờ ngất đi trong phòng rồi?

Hắn vội vàng đẩy mạnh cửa, vài bước vượt qua bình phong, liền thấy thiếu niên đang ngâm mình trong thùng tắm, đầu nghiêng trên mép thùng.....ngủ ngon lành.

Tần Lam Chi: "....."

Quả nhiên là một tên ngốc.

Tác giả nói:

Tạ Dụ Lan (vẻ mặt kiên định): Hắn là người có duyên với ta!

Tần Lam Chi (vẻ mặt kiên định): ....Y là một kẻ ngốc.

Bình Luận (0)
Comment