Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 57

Tạ Dụ Lan vừa tỉnh giấc, cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Trong chăn ấm áp, y vươn vai một cách lười biếng, má áp lên chiếc gối mềm mại thoải mái, mũi ngửi thấy một mùi hương an thần nhè nhẹ. Y nhất thời không nhớ mình đang ở đâu, mắt vẫn nhắm liền gọi: "Tiểu Đồng."

Không có ai đáp lại.

Y trở mình, hai chân kẹp chăn, lại thấy lạnh, liền co đôi bàn chân trần trở lại vào trong chăn, rồi lại gọi: "Tiểu Đồng?"

Vẫn không có ai trả lời.

Y ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy bài trí trong phòng thì chợt nhớ ra: Y không ở nhà, mà đang ở Vạn Hác Cung!

"Công tử?" Ngoài cửa có tiếng gõ, là giọng nói mềm mại, dễ nghe của một cô gái, "Công tử đã tỉnh chưa?"

Tạ Dụ Lan lập tức bật dậy, ôm chăn, ngượng ngùng nói: "Ta, ta tỉnh rồi."

"Nô gia có thể vào không?" Đối phương nói, "Giáo chủ dặn dò, từ hôm nay trở đi, nô gia phụ trách hầu hạ sinh hoạt của công tử."

"Không, không cần!" Tạ Dụ Lan vội vàng nhảy khỏi giường, mặc y phục, tiện tay búi tóc lên, nhưng lại nhất thời không tìm được dây buộc tóc, đầu gối va vào ghế, liền rên lên một tiếng.

"Công tử? Không sao chứ?" Nghe thấy tiếng rên khẽ, đối phương nói một tiếng thất lễ, rồi đẩy cửa bước vào.

Chỉ thấy trong phòng, Tạ tam công tử mặc áo còn hở, thắt lưng cột lỏng lẻo, vắt nghiêng trên người, tóc tai thì bù xù, vài sợi tóc rũ xuống bên má ửng hồng sau khi ngủ dậy, làm nổi bật đôi mắt sáng rực rỡ, đuôi mắt vương một chút đỏ thẫm như cánh hoa, cũng như chiếc đuôi dài của cá chép đỏ, tỏa ra vẻ đẹp độc đáo.

Khi Tiểu Nguyệt Nhi gặp vị Tạ tam công tử này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: Công tử này thật sự rất đẹp! Đẹp hơn cả đám đàn ông trong Vạn Hác Cung!

Tiểu cô nương lớn lên ở Vạn Hác Cung được nuôi dạy thoải mái, không có sự e dè như các tiểu thư khuê các. Vừa thấy Tạ Dụ Lan đẹp, trong lòng đã nảy sinh cảm mến, thái độ liền tự nhiên trở nên thân thiết hơn nhiều.

Nàng đặt đồ trên tay xuống, bước tới giúp đỡ: "Công tử, để nô gia giúp."

Tạ Dụ Lan có chút ngượng ngùng, ngày thường đều do Tiểu Đồng hầu hạ y, y không quen được cô nương hầu hạ.

Y lùi lại một bước, liếc nhìn về phía bàn: "Ta.....ta đi rửa mặt trước, không cần gấp."

Tiểu Nguyệt Nhi chớp mắt, nhận ra sự lúng túng của y, liền cười khẽ: "Vậy để nô gia đi lấy bữa sáng cho công tử, ngài ăn mì hay cháo?"

Tạ Dụ Lan chưa từng ăn mì vào buổi sáng, nghĩ có lẽ đó là thói quen ở Vạn Hác Cung.

Y chắp tay thi lễ, nói: "Cháo đi, cảm ơn cô nương."

Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ đi ra ngoài: "Nô gia là Tiểu Nguyệt Nhi, công tử không cần khách sáo."

Thấy nàng đã đi, Tạ Dụ Lan mới thở phào, vội vàng rửa mặt, sau đó chỉnh lại quần áo.

Lão Lục tới thì thấy Tạ Dụ Lan đang ăn sáng, tóc không biết buộc kiểu gì, rối bời xoắn lại, còn mấy sợi dựng đứng trên đỉnh đầu trông buồn cười vô cùng.

Hắn nghi hoặc nhìn sang Tiểu Nguyệt Nhi bên cạnh, nàng cố nhịn cười, nhún vai ra hiệu không phải do mình làm.

Lão Lục tính tình rộng rãi, không hỏi thêm, chờ người ăn xong bữa sáng, liền dẫn y tới đại điện.

"Tối qua vốn nên gặp Giáo chủ, nhưng ngươi ngủ mất, đành phải dời sang hôm nay."

"Xin lỗi." Tạ Dụ Lan hơi áy náy, "Ta đi đường liên tục, có lẽ mệt quá."

"Không sao." Lão Lục đi vòng qua hành lang, lại nói: "Người hầu nhỏ của ngươi, đã được người của bọn ta đi đóng vào sáng nay, trưa nay chắc sẽ tới."

"Đa tạ." Tạ Dụ Lan hơi ngạc nhiên, y còn tưởng Vạn Hác Cung không quan tâm mấy chuyện vụn vặt thế này.

Đến trước cửa đại điện, Tạ Dụ Lan do dự hỏi: "Chuyện đó.....tối qua là Lục ca giúp ta sao?"

"Hửm? Giúp gì?"

"Ta nhớ mình đang tắm....." Tạ Dụ Lan gãi mặt, cực kỳ lúng túng, "Nhưng sáng nay tỉnh dậy lại thấy trên giường.....y phục cũng chỉnh tề."

Lão Lục vốn định đáp 'không phải ta', nhưng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lập tức trợn tròn mắt.

Tạ Dụ Lan: "?"

Lão Lục nhìn từ đầu đến chân Tạ Dụ Lan vài lần, lại nghĩ tới câu 'định mệnh' mà đối phương nhắc đến, trong lòng không biết có nên nhận cái 'ơn' này thay giáo chủ không.

Nếu nhận, liệu có cướp mất công lao của giáo chủ không?

Nhưng nếu không nhận, hai người này còn chưa thân, liệu vị thiếu gia này có nghĩ giáo chủ quá tùy tiện không?

Ôi trời, khó xử quá.

Lão Lục còn đang vắt óc suy nghĩ, cửa đại điện bỗng mở ra, từ sâu trong đại điện vang lên một giọng trầm ổn: "Sao còn chưa vào?"

Lão Lục vội hành lễ: "Giáo chủ, Tạ tam thiếu gia tới."

Tạ Dụ Lan từ lúc cửa mở đã hiếu kỳ nhìn vào trong điện -- so với Tạ phủ, Vạn Hác Cung rõ ràng lớn hơn nhiều, không chỉ diện tích rộng mà còn được xây dựng vô cùng hoa lệ. Đại điện này trông cực kỳ nguy nga, mấy cột trụ lớn có khắc hình thú, bậc thềm đá dẫn lên chiếc ghế của Tần Lam Chi, phía sau là những chiếc đèn lồng và lông công làm đồ trang trí, rất hoành tráng.

Chỉ là.....

Tạ Dụ Lan nhìn chằm chằm vào đám đèn lồng kia một lúc, thầm nghĩ: Dễ xảy ra hỏa hoạn quá, có nên nhắc nhở Tần giáo chủ không nhỉ? Nhưng liệu hắn có cho rằng ta xen vào việc của người khác?

Tần Lam Chi thấy Tạ Dụ Lan nhìn thẳng vào mình -- thực ra đối phương đang nhìn đèn lồng phía sau. Hắn khẽ thẳng lưng, ánh mắt tùy ý lướt qua khuôn mặt người trước mặt. Tối qua tuyết lớn, gió cũng lớn, hắn chỉ nhận ra đối phương cực kỳ tuấn tú tinh xảo, nhưng lại có vẻ quá mỏng manh, như thể chỉ cần gió thổi là ngã, không hợp chút nào với thân phận con nhà võ lâm thế gia.

Nhưng sau khi thấy khinh công của đối phương, hắn lại cảm thấy cũng tạm ổn, không đến nỗi vô dụng như tưởng tượng.

Lúc này, dưới ánh sáng ban ngày, Tần Lam Chi mới nhận ra một vẻ đẹp khác thường. Vạn Hác Cung phần lớn toàn là những người thô kệch như lão Lục, lão Thất, ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ rằng từ 'tinh xảo' lại có thể dùng để miêu tả một nam nhân. Nhưng Tạ Dụ Lan đã đưa hai chữ 'tinh xảo' đến mức tận cùng. Dù mái tóc buộc lộn xộn, vạt áo hơi lệch, cũng không thể che giấu vẻ rực rỡ của viên ngọc quý này.

Tuổi trẻ như vậy đã toát lên vẻ nổi bật, đôi mắt đuôi dài với chút sắc đỏ đặc biệt càng khiến cả người y thêm phần linh hoạt sống động, lại phảng phất một chút phong tình.

Tần Lam Chi không biết phải miêu tả thế nào, chỉ cảm thấy ánh mắt không thể rời khỏi, cứ nhìn chăm chú không chớp mắt.

Hắn nhớ đến câu 'định mệnh' của đối phương, không khỏi có chút nghi ngờ, có lẽ trên đời thực sự có những chuyện kỳ lạ như vậy? Nếu không, vì sao hắn lại cảm thấy người chưa từng gặp mặt này lại hợp ý mình đến thế?

Lão Lục dẫn Tạ Dụ Lan tiến lên phía trước, Tạ Dụ Lan cúi người hành lễ:

"Vãn bối, Tạ Dụ Lan của Tạ gia Cẩm Thành, bái kiến Tần Giáo chủ."

Vãn bối?

Vãn bối.

Vãn bối.....

Tần Lam Chi nheo mắt lại, hai từ này cứ vang vọng trong đầu hắn, rồi hắn cất giọng:

"Ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, không cần đa lễ như vậy."

Lão Lục: "....."

Tạ Dụ Lan sững sờ một chút, ngơ ngác nói: "Vâng. Chỉ là.....lúc Tần giáo chủ bước chân vào giang hồ, vãn bối khi ấy vẫn chưa hiểu rõ hiểm ác chốn này, nên mới....."

Tần Lam Chi không hài lòng: "Không cần bận tâm mấy chuyện đó."

Tạ Dụ Lan gật đầu: "Vâng."

Tần Lam Chi phất tay, lão Lục lui ra, những người khác nghe tin vội vàng kéo tới, xúm lại hỏi:

"Giáo chủ nói gì thế? Không dọa cho vị thiếu gia kia khóc chứ?"

"Ta thấy tiểu thiếu gia đó còn non lắm, chẳng có chút khí chất giang hồ nào, nhìn là biết chưa từng đi xa. Có khi giáo chủ hơi khó chịu thôi là có thể một ngụm ăn luôn y ấy chứ."

"? ? ?" Ăn luôn?

Lão Lục xua tay, ngăn mọi người bàn tán, vẻ mặt đầy phức tạp: "Giáo chủ.....để ý tới tuổi tác của mình."

"....Hả?"

"Giáo chủ trước nay chưa từng để ý, giờ lại...." Lão Lục lau mặt, tự nhiên thấy xót xa: "Hay là kiếm vài công thức làm trẻ hóa từ chỗ Hoa Tam hoặc Độc Nhất đi?"

Những người khác: "? ? ?" Ngươi đang kể chuyện kinh dị sao?

Trong đại điện, cánh cửa đóng lại khiến bốn phía lập tức tối sầm. Dù là giữa ban ngày, ánh sáng bên ngoài cũng như không thể len vào.

Tần Lam Chi phất tay, đèn đuốc bốn phía lập tức sáng bừng. Hắn khẽ nâng tay, một chiếc ghế nhờ nội lực mạnh mẽ trượt tới ngay sau lưng Tạ Dụ Lan.

"Ngồi." Hắn nói ngắn gọn.

Tạ Dụ Lan cảm tạ rồi ngồi xuống, dù cách một khoảng không gian, y vẫn cảm nhận được nội lực khủng khiếp không hề che giấu của đối phương, khiến y vô thức cảm thấy sợ hãi.

Đây là Tần giáo chủ đang thị uy sao?

Cũng phải thôi, dù gì mình cũng là người của liên minh võ lâm, lại tự ý đến đây.....

Nghĩ đến điều này, Tạ Dụ Lan lại đứng dậy: "Giáo chủ bớt giận."

Tần Lam Chi: "....?"

"Vãn bối.....ta có việc riêng đến cầu giáo chủ hỗ trợ. Tuy tự tiện xông vào, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Chuyện này không liên quan đến liên minh võ lâm, mong giáo chủ lượng thứ."

Tần Lam Chi: "....."

Tần Lam Chi âm thầm thu lại nội lực, như một con công kiêu hãnh thu lại cái đuôi rực rỡ của mình lại.

"Chuyện gì?" Tần Lam Chi khẽ hắng giọng, hỏi. "Ngươi nói thử xem."

Tạ Dụ Lan cảm giác áp lực trên người giảm đi không ít, y thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, rồi từ tốn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Cuối cùng, y lại nói: "Ta biết chuyện này nghe có vẻ hoang đường....chỉ vì một giấc mơ....nhưng ta thực sự không yên tâm. Cảm giác trong mơ quá chân thật, thêm vào đó trong nhà lại xuất hiện một người lạ mặt, thời điểm cũng quá trùng hợp, cho nên...."

Y lại đứng dậy, mím môi, chắp tay cúi thấp người: "Không ngại giáo chủ chê cười, mấy ngày nay ta ăn không ngon, ngủ không yên, sợ hãi vô cùng. Mong giáo chủ giúp đỡ, giúp Tạ gia một lần. Chờ chuyện này kết thúc, ân tình này Dụ Lan nguyện báo đáp gấp bội."

Tần Lam Chi gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế:

"Sao không tìm người của liên minh võ lâm?"

"....Ta cũng không biết." Tạ Dụ Lan ngẩng mặt lên, "Trong mơ....luôn xuất hiện tên Vạn Hác Cung, nên ta...."

"Ngươi không nghĩ rằng, có lẽ giấc mơ đó báo trước ta sẽ gây hại cho Tạ gia các ngươi sao?" Tần Lam Chi hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt đầy ẩn ý, "Ngươi tự mình tìm đến đây, chẳng phải là dẫn sói vào nhà, để cuối cùng hủy hoại Tạ gia sao?"

Tạ Dụ Lan ngây người nhìn Tần Lam Chi, rõ ràng không nghĩ tới khả năng đó.

Tần Lam Chi nhìn vẻ mặt đờ đẫn của y, đột nhiên ngứa tay, muốn đưa tay lên nhéo một cái.

"Ta biết rồi." Tần Lam Chi dựa lưng vào ghế, giọng lười biếng, "Chuyện này để ta bàn bạc với các trưởng lão rồi sẽ trả lời ngươi."

"À....." Tạ Dụ Lan hoàn hồn, bỗng cảm thấy lung lay, nghĩ rằng lời của Tần Lam Chi....dường như cũng có lý? Chẳng lẽ mình thực sự dẫn sói vào nhà?

Y thất thần, hành lễ cáo lui: "Đa tạ giáo chủ, vãn bối xin cáo....không, xin lui."

Tần Lam Chi nhướng mày, đợi y rời đi rồi mới bất giác nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, nhịn không được bật cười.

Tiểu Đồng đi theo Tạ Dụ Lan lúc đầu còn e dè người của Vạn Hác Cung, việc gì cũng làm cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác.

Nhưng vài ngày sau, thấy người ở Vạn Hác Cung nhiệt tình, làm việc tuy qua loa nhưng không có tâm cơ đấu đá, Tiểu Đồng dần dần buông lỏng đề phòng.

"Xem ra liên minh võ lâm không phải lúc nào cũng đúng." Tiểu Đồng vừa giúp thiếu gia mình buộc tóc gọn gàng, vừa nhìn ngắm tỏ vẻ hài lòng. Gần đây sắc mặt công tử ngày càng tốt hơn, có lẽ nhờ vào bếp của Vạn Hác Cung luôn làm đủ món ngon, thiếu gia cũng ăn uống rất tốt.

Ít nhất, xét về cách tiếp đãi khách, Vạn Hác Cung thực sự không có gì để chê.

Tạ Dụ Lan gật đầu, nghĩ đến những ngày gần đây cùng Tần Lam Chi đi dạo trên núi sau cung, ngắm hoàng hôn, còn cùng nhau xuống trấn phát cháo và lương khô cho dân chạy nạn.

Việc sau còn dễ hiểu, nhưng việc trước thì có chút kỳ quặc. Tuy nhiên, cảm giác mà Tần Lam Chi mang lại không giống như một ma đầu giết người không chớp mắt, ngược lại rất trưởng thành và điềm đạm. Hắn ít nói, nhưng hành động lại rất chu đáo.

Tạ Dụ Lan cảm thấy có một sự gần gũi tự nhiên với hắn, không rõ nguyên do, nhưng những nghi ngờ trước đó dần tan biến.

Vạn Hác Cung không thể làm những việc tàn ác như thế, y chắc chắn nghĩ.

Sắp đến Tết, Tạ Dụ Lan bắt đầu thấy nhớ nhà. Hôm ấy, lúc đi cùng Tần Lam Chi đến sau núi, y không nhịn được hỏi:

"Giáo chủ vẫn chưa nghĩ xong sao?"

Tần Lam Chi nhìn y: "Ngươi vội lắm à?"

"....Ta muốn về nhà rồi."

"Thời tiết thế này, đường xá khó đi." Tần Lam Chi thong thả nói, "Chi bằng ở lại Vạn Hác Cung ăn Tết, đợi sang xuân ta đưa ngươi về."

"Không được!" Tạ Dụ Lan vội đáp, "Qua Tết là đến hôn sự của đại ca ta....."

"Vậy thì ăn Tết xong, ta sẽ đi cùng ngươi." Tần Lam Chi nói, "Người nhà ngươi biết ngươi ở Vạn Hác Cung, không cần lo lắng."

"Hả?" Tạ Dụ Lan ngơ ngác, "Họ làm sao biết được....."

"Người của Tạ gia đã âm thầm theo ngươi đến đây." Tần Lam Chi không nhịn được, nhéo má tên ngốc nhỏ, "Ngươi thực sự nghĩ mình có thể tự đi một quãng đường xa như vậy mà đến được chỗ ta sao?"

Dạo gần đây Tạ Dụ Lan thường bị hắn nhéo má, đưa tay xoa xoa, dường như cũng quen rồi: "Vậy đại ca ta không phải sẽ càng lo lắng hơn sao?"

Dù sao đây cũng là ma giáo mà.

"Lo cái gì?" Tần Lam Chi nói, "Hằng ngày ta đều cùng ngươi đến sau núi dạo chơi, còn cùng ngươi xuống trấn phát cháo, mua đồ. Họ đều thấy cả."

"....."

Tạ Dụ Lan ngây người, nhìn Tần Lam Chi, hỏi: "Thì ra mỗi ngày ngươi bảo ta đi cùng là để....."

Là để trấn an người Tạ gia sao?

Vậy mà y chẳng hề nhận ra.

"Nơi này cách Cẩm Thành khá xa, danh tiếng của Vạn Hác Cung lại không tốt." Tần Lam Chi nói, "Để họ nhìn thấy ngươi mỗi ngày, đương nhiên sẽ yên tâm hơn."

Tạ Dụ Lan có chút cảm động, nhịn không được túm lấy tay áo Tần giáo chủ: "Cảm ơn."

Tần Lam Chi nhìn y: "Ở lại ăn Tết chứ? Trong trấn Quất Đài sẽ mở lễ hội hoa đăng, rất đẹp."

Tạ Dụ Lan cười rộ lên, không biết vì sao trong lòng cảm thấy mềm mại như bước trên bông, thậm chí có chút không nỡ rời đi: "Được."

Y đi vài bước, vẫn không buông tay áo Tần Lam Chi, đối phương cũng không đẩy ra. Y lại ngẩng đầu lên hỏi:

"Ngươi sẽ đi ngắm lễ hội hoa đăng cùng ta chứ?"

Tần Lam Chi nhìn về phía trước, hờ hững "Ừ" một tiếng.

Tạ Dụ Lan bắt đầu mong chờ, khẽ nói: "Ta thích đèn hình thỏ."

Tần Lam Chi liếc nhìn y, lời nói có vẻ chê bai nhưng khóe miệng lại hơi cong lên: "Đúng là tính trẻ con."

Bình Luận (0)
Comment