Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 58

Tần Lam Chi đã trải qua một đêm giao thừa hạnh phúc nhất kể từ sau khi cha và sư phụ lần lượt qua đời.

Nếu nói năm nay có gì khác so với mọi năm thì đồ ăn vẫn phong phú như vậy, bên cạnh vẫn là nhóm huynh đệ của Vạn Hác Cung, ngày thường thường đấu khẩu, nhưng vào thời khắc quan trọng lại vô cùng đáng tin, các trưởng lão vẫn thúc giục hắn thành thân, nhưng đêm nay lại hiếm khi hòa nhã, không phân tôn ti, uống rượu cùng hắn, kể lại nhiều chuyện thú vị trong quá khứ.

Điều duy nhất khác biệt chính là năm nay có thêm Tạ Dụ Lan.

Tạ Dụ Lan đã gửi thư về nhà, báo rõ ngày trở về. Vì Tần Lam Chi đồng ý cùng y về Cẩm Thành, y giải quyết được một mối lo lớn trong lòng, cả người nhẹ nhõm đi nhiều.

Chưa từng đón Tết ở nơi nào ngoài Cẩm Thành, Tạ Dụ Lan vô cùng hiếu kỳ, từ ban ngày đã hăng hái tham gia chuẩn bị: treo lồng đèn, bày pháo hoa trong sân để tối đốt, dẫn theo Tiểu Đồng và Tiểu Nguyệt Nhi xuống núi mua gà vịt, còn học theo Tiểu Nguyệt Nhi đeo một chiếc giỏ tre nhỏ, bên trong chất đầy đồ ăn vặt và trái cây khô.

Lúc này y len lén lấy ra một viên mứt quýt để ăn, vừa cho vào miệng đã bị vị chua làm nhăn mặt, biểu cảm trông buồn cười hết sức.

"Ôi, thật sự có người thích ăn thứ này sao?"

Khi Tần Lam Chi dẫn người đến, đã thấy vị tam thiếu gia này đã lén lười biếng thì thôi, lại còn tự mình độc thoại như thế, lập tức không nhịn được bật cười.

Tạ Dụ Lan: "....."

Y đỏ mặt, nắm viên mứt trong tay, giấu tay ra sau lưng, lên tiếng chào: "Tần giáo chủ."

"Đã nói không cần khách sáo như vậy." Tần Lam Chi bước tới trước mặt y, chìa tay ra: "Đang ăn gì thế?"

Tạ Dụ Lan đành phải đưa viên mứt quýt ra, rồi đảo mắt nói:

"Ngon lắm đấy, ngươi ăn thử xem?"

Tần Lam Chi đang định nói "Ta không mắc lừa đâu", nhưng lại thấy Tạ Dụ Lan chớp đôi mắt đẹp, vừa mong đợi vừa căng thẳng nhìn mình.

Tần Lam Chi: "....."

Hắn không nỡ từ chối.

Đành phải giả vờ như mình chưa ăn bao giờ, bỏ viên mứt vào miệng, rồi bị chua đến nhắm mắt nhắm mũi.

Dù cố gắng kiềm chế, hắn vẫn không kìm được phát ra một tiếng 'suýt' nhỏ.

Tạ Dụ Lan bật cười ha hả, vui vẻ kéo tay áo giáo chủ: "Hóa ra cũng có thứ ngươi không ăn được! Ngươi không thích đồ chua à?"

"Không thích lắm." Tần Lam Chi nhận chén trà thuộc hạ đưa tới, súc miệng, bất lực nhìn thiếu niên: "Dám đùa giỡn ta? Lá gan của ngươi không nhỏ đâu."

Tạ Dụ Lan lén làm mặt xấu, trông tràn đầy sức sống, vui vẻ và rực rỡ, chủ động kéo tay áo Tần Lam Chi ra ngoài:

"Ta mua nhiều thứ lắm, ngươi xem thử có thích gì không?"

"Toàn là mấy món trẻ con thích." Tần Lam Chi nói thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo y ra ngoài.

Mãi đến tối, Vạn Hác Cung hiếm khi mời đoàn kịch về biểu diễn.

Tạ Dụ Lan vừa vỗ tay vừa bận ăn, nụ cười không hề rời khỏi gương mặt, khiến Tần Lam Chi không thể tập trung xem kịch, thường xuyên liếc nhìn hắn.

Không biết vì sao, Tần Lam Chi thích nhìn Tạ Dụ Lan cười, càng cười vui vẻ càng tốt. Nếu có thể, hắn không muốn để Tạ Dụ Lan phải đối mặt với bất kỳ chuyện không vui nào, mong rằng y có thể mãi như bây giờ, vô lo vô nghĩ, hân hoan tự tại.

Tần Lam Chi cảm thấy mình hiểu được phần nào tâm tư của Tạ gia. Tạ Dụ Lan giống như một mặt trời nhỏ, có thể lan tỏa năng lượng tích cực đến mọi người xung quanh. Y không chỉ tinh tế, xinh đẹp mà còn không hề yếu đuối. Khi cần kiên định, y tỏa ra sức sống mãnh liệt, sự sống động đầy nghị lực ấy thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai.

Nhưng con người rồi cũng phải trưởng thành, cũng phải rời xa gia đình. Chính sự lo lắng và không nỡ này đã khiến tất cả mọi người trong Tạ gia đều sẵn lòng yêu thương y hết mực.

Cuộc đời dài như vậy, những ngày tháng hạnh phúc lại luôn ngắn ngủi.

Tần Lam Chi nghĩ đến đây, khóe môi bất giác cụp xuống. Hắn nhận ra bản thân không thích nảy sinh những ý nghĩ tiêu cực này. Chỉ cần liên quan đến Tạ Dụ Lan, dù chỉ một điều không tốt, hắn cũng không muốn tưởng tượng tới.

Vì vậy, một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu hắn: Nếu Tạ gia không bảo vệ được y, vậy thì để hắn bảo vệ.

Khi hắn hoàn hồn, câu chuyện trên sân khấu cũng vừa kết thúc. Hoa Tam đi trả tiền cho trưởng đoàn. Tạ Tam thiếu gia đã uống quá chén, bước đi loạng choạng, gương mặt đỏ bừng, đuôi mắt nhuốm màu đỏ nhạt, sắc đỏ ấy dần lan lên thái dương và xương mày, trông vô cùng mê hoặc.

Đêm nay vui vẻ nhộn nhịp đến cực điểm. Sau khi mọi người đốt pháo hoa rồi ai nấy về nghỉ ngơi, Tần Lam Chi cho Hoa Tam và Tiểu Nguyệt Nhi lui, đích thân đỡ Tạ Dụ Lan về phòng.

Khi đi qua viện chính của Tần Lam Chi, Tạ Dụ Lan mơ màng lẩm bẩm:

"Song Lan Điện....."

Tần Lam Chi ngẩn ra: "Cái gì?"

"Trong mơ của ta." Tạ Dụ Lan bị ngắt quãng bởi một cái nấc cụt, lén lút nói với Tần Lam Chi: "Ta mơ thấy tẩm điện của ngươi, đặt là Song Lan Điện, không phải....hức, tên hiện giờ."

Tần Lam Chi mơ hồ ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ nghĩ đối phương đang nói nhảm. Đỡ y về khách viện, Tạ Dụ Lan lại chỉ vào sân nói:

"Nơi này, phải có một cây ngọc lan!"

Tần Lam Chi nhìn khu vườn trơ trụi, trời lạnh khiến cây cối trong sân đã khô héo và rụng hết lá từ lâu. Mặt nước trong ao gợn sóng nhẹ, đàn cá trồi lên phun vài bọt khí rồi lại lặn xuống.

Đêm nay thời tiết khá đẹp, dù không thấy trăng nhưng mặt nước ao phản chiếu bầu trời xanh thẫm, như một tấm màn nhung mềm mại. Đàn cá bơi lội tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Tần Lam Chi bất chợt bật cười: "Nếu ngươi thích, hôm nào ta cho người tìm mấy cây giống về trồng."

Tạ Dụ Lan ậm ừ.

"Ngươi thấy Vạn Hác Cung thế nào?"

"Tốt lắm!"

"Thích nơi này chứ?"

Tạ Dụ Lan gật đầu: "Thích."

Lúc nói thích, y hơi ngẩng mặt nhìn Tần Lam Chi, ánh mắt mơ màng nhưng mang theo nụ cười, vừa ngượng ngùng vừa khó hiểu, lại pha chút niềm vui từ tận đáy lòng.

Hai người đứng rất gần nhau, Tần Lam Chi có thể thấy rõ đôi môi hơi hé mở của đối phương. Không nhận được lời hồi đáp, Tạ Dụ Lan nhắc lại một lần nữa: "Thích."

Tần Lam Chi chỉ cảm thấy tim mình như lỡ mất vài nhịp.

Tựa như ở nơi nào đó bị số phận lãng quên, hắn đã từng nghe thấy câu trả lời tương tự.

Hắn chăm chú nhìn người trước mắt, vô thức tiến lại gần hơn, hai người gần như chạm mũi: "Thích gì? Vạn Hác Cung? Hay điều gì khác?"

Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt từng khiến hắn rung động ngay từ lần đầu gặp, cảm nhận tim đập càng lúc càng nhanh, như một thiếu niên bối rối, vội vàng hỏi: "Vậy ngươi có nguyện ý ở lại đây mãi không? Đừng quay về nữa, được không?"

Tạ Dụ Lan không hiểu rõ, mơ màng nghĩ ngợi một lúc, chỉ khờ khạo cười: "Thích....Vạn Hác Cung, thích huynh."

Tần Lam Chi khựng lại: "Thích ai?"

"....Huynh." Tạ Dụ Lan dựa vào vai Tần Lam Chi, nhỏ giọng nói: "Hôm nọ ta lại nằm mơ rồi."

"....Mơ gì?"

Tạ Dụ Lan bỗng đỏ mặt, ngập ngừng một lát mới lí nhí:

"Huynh hôn ta.....còn cắn ta nữa."

Hơi thở của Tần Lam Chi trở nên nặng nề hơn. Hắn bế y lên, vài bước đã bước vào phòng ngủ: "Hôn thế nào? Em dạy ta đi?"

Những lời sau đó bị cánh cửa ngăn lại, trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Rất lâu sau, tiếng kêu khe khẽ, ngượng ngùng xen lẫn hoảng loạn truyền ra, dần chuyển thành những tiếng rê.n rỉ ngọt ngào đầy mê hoặc.

Tần Lam Chi kiềm chế không làm đến bước cuối cùng. Trong suốt quá trình, hắn thậm chí không rõ là bản thân kích động hơn hay Tam thiếu gia Tạ Dụ Lan nóng lòng hơn.

Thậm chí hắn còn nghĩ, tiểu thiếu gia khi làm chuyện này còn thiếu kiên nhẫn hơn cả hắn.

Có lẽ là vì đang độ thanh niên trai tráng? Không, mình cũng còn trẻ mà.

Trước khi ngủ, Tần Lam Chi ôm chặt người trong lòng, có chút lo lắng về cách giải thích mọi chuyện khi Tạ Dụ Lan tỉnh rượu vào ngày mai, nhưng lại có một cảm giác mơ hồ rằng y sẽ không tức giận.

Đến gần sáng, Tần Lam Chi cũng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, lần đầu gặp y không giống như hiện tại. Thiếu niên khi ấy trông mệt mỏi, hoảng loạn và bất lực, như một con thú nhỏ bị kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, không chịu cúi đầu nhận thua.

Y không hoạt bát như bây giờ, cũng không kiêu ngạo hay vô tư như hiện tại. Y như đang giấu một bí mật lớn, nụ cười dịu dàng nhưng khiến người khác đau lòng.

Y trông yên tĩnh hơn hiện tại rất nhiều, cũng nhã nhặn hơn, nhưng ánh mắt đong đầy tình cảm của y thì không thể che giấu được.

Hắn nghe thấy Tạ Dụ Lan tỏ tình với mình, thấy bản thân vui sướng ôm chầm lấy y, hôn y.

Hắn thấy mình giấu Tạ Dụ Lan trong Vạn Hác Cung, mỗi ngày sống ẩn dật trong một căn nhà tre trên núi, rồi Tạ Dụ Lan bị trọng thương, suýt nữa mất mạng.

Từng cảnh tượng, từng sự việc trong mơ đều rõ ràng đến mức khiến hắn nghĩ chúng đã thực sự xảy ra.

Khi tỉnh dậy, cả người hắn đẫm mồ hôi lạnh, lồng ng.ực tràn đầy cảm giác đau xót, thương yêu và một tình cảm mãnh liệt không thể kìm nén.

Những cảm xúc này không biến mất cùng với giấc mơ. Hắn thở hổn hển nhìn người bên cạnh, không kìm được ôm y thật chặt, vùi mặt vào cổ y, cảm nhận hơi ấm và nhịp thở của y.

Tạ Dụ Lan mơ màng tỉnh dậy, dụi vào ngực hắn vài lần, rồi bỗng nhớ ra điều gì, bật dậy hoảng hốt:

"Huynh! Ta! Chúng ta....."

Tần Lam Chi không hài lòng nhìn vòng tay trống rỗng, cũng ngồi dậy theo:

"Là em nói thích ta trước."

"....."

"Chính miệng em nói, không được nuốt lời."

Tạ Dụ Lan đỏ mặt tía tai, một tay che mặt, lắp bắp:

"Ta....ta uống say rồi...."

"Mặc kệ." Tần Lam Chi đứng dậy sửa sang lại y phục, khoác qua loa một chiếc áo ngoài, chân trần bước trên sàn:

"Ta nghe thấy là tính rồi."

Nói xong, hắn bật cười khẽ: "Gan của em cũng lớn thật."

Tạ Dụ Lan: "....."

Sau ngày hôm đó, Tạ Dụ Lan trốn tránh Tần Lam Chi suốt ba ngày.

Tần Lam Chi không vội vàng, dù những cảnh tượng trong mơ đã trở nên mơ hồ, không còn nhớ rõ, nhưng vẫn cảm thấy mọi chuyện như đã từng xảy ra.

Hắn kiên nhẫn chờ Tạ Dụ Lan ba ngày. Đến đêm ngày thứ tư, lễ hội đèn hoa ở trấn Quất Đài bắt đầu.

Tạ Dụ Lan dẫn theo Tiểu Đồng dạo bước trên con phố dài nhộn nhịp. Y đã ở lại trấn từ ban ngày, đến khi màn đêm buông xuống, khắp nơi sáng bừng ánh đèn hoa rực rỡ. Có người thả những chiếc đèn nhỏ viết đầy lời chúc, cả bầu trời đầy những ánh sáng lung linh như dải ngân hà phản chiếu, đẹp đến mê hồn.

Tạ Dụ Lan ban đầu mải suy nghĩ đâu đâu, nhưng cũng bị khung cảnh trước mắt thu hút. Tiểu Đồng chạy đi mua đèn, còn y thì lang thang giữa đám đông, chẳng mấy chốc đã lạc mất Tiểu Đồng.

Trấn Quất Đài không lớn, Tạ Dụ Lan cũng không vội tìm người, thong thả dạo bước giữa dòng người huyên náo, trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể đi cùng một người nào đó.

Nghĩ đến chuyện say rượu trước đó, cậu lại không nhịn được xoa mặt mình.

Tần Lam Chi nói không sai, y thực sự thích hắn. Thứ tình cảm này đến bất ngờ nhưng lại như đã được định trước, Tạ Dụ Lan không hề phản kháng, chỉ là có chút thẹn thùng.

Ngay từ khi Tần Lam Chi bảo nhà bếp mỗi ngày đều chuẩn bị món ăn của Cẩm Thành mà y yêu thích, chu đáo dẫn y đi dạo, để các hộ vệ của Tạ gia đi theo cũng an tâm hơn, cùng nhau ngắm hoàng hôn ở sau núi mỗi ngày, không trò chuyện nhiều nhưng lại thấu hiểu nhau đến kỳ lạ, rõ ràng không thích ăn chua, nhưng vẫn cam nguyện để y trêu chọc, cau mày ăn hết miếng mứt cam ngọt chua....từng chi tiết nhỏ nhặt ấy đều khiến y rung động.

Họ giống như đã quen nhau từ lâu, chỉ là giờ mới có cơ hội để hiểu rõ về nhau hơn.

Tạ Dụ Lan bước đến một cây cầu nhỏ, nhìn xa xăm, lòng vừa háo hức vừa thoáng buồn: Nếu biết trước hôm nay đẹp như vậy đã không tránh mặt huynh ấy. Lẽ ra nên cùng nhau đến đây. Cảnh đẹp thế này, không thể chia sẻ với người mình thích thì thật đáng tiếc.

Đám đông phía sau bỗng trở nên hỗn loạn, đẩy y loạng choạng.

Bất chợt, một bàn tay từ phía sau vòng qua eo y, giữ y đứng vững, đồng thời một tay khác đưa chiếc đèn lồng hình thỏ đến trước mặt y.

"Đèn mà em muốn đây." Giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo ý cười: "Nói trước, ta đã mua cho em rồi, em không được tránh ta nữa."

Chiếc đèn thỏ như nhảy vào trong tim Tạ Dụ Lan, khiến y đỏ bừng cả mặt, miệng lưỡi khô khan.

Y nắm lấy bàn tay đang cầm đèn, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay, chẳng ai chịu buông ra trước.

Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tần Lam Chi đeo một chiếc mặt nạ hình hoa lan, những cành lá uốn lượn kéo dài từ khóe mắt xuống dưới, trông vừa bí ẩn lại vừa đặc biệt.

Khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh dường như rời xa họ.

Tần Lam Chi vòng tay qua vai Tạ Dụ Lan, dẫn y rời khỏi đám đông. Họ cùng nhau cầm chiếc đèn hoa hình thỏ, sánh vai bước đi. Trấn Quất Đài rực rỡ ánh đèn tựa ban ngày, mùi thuốc pháo từ những màn pháo hoa lẩn khuất trong không khí, nhưng rõ ràng hơn cả là hơi ấm từ đôi bàn tay, mùi hương trên người nhau, và nhịp tim của họ dần hòa làm một.

"Ta không trốn nữa." Tạ Dụ Lan khẽ nói, "Nhưng huynh vẫn chưa trả lời ta....."

Tần Lam Chi mỉm cười, nghiêng người nhấc cằm Tạ Dụ Lan, cúi xuống hôn y.

Ánh sáng từ chiếc đèn thỏ tỏa ra nhuộm lên gương mặt hắn một tầng dịu dàng, tựa như phủ lên 'đại ma đầu giết người không chớp mắt, tội ác chồng chất' một lớp ánh vàng ấm áp.

"Em ngốc thật đấy. Đương nhiên là ta thích em, chỉ thích mình em thôi."

Phần đời còn lại, ngày tháng vẫn còn dài.

Lời tác giả:

Ngoại truyện đã hoàn toàn kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cúi đầu cảm tạ! Thế giới song song này sẽ không viết chi tiết về kết cục của Tưởng gia nữa, vì Tiểu Tạ đã bắt được Giáo chủ rồi, kết cục của Tưởng gia cũng đã rõ ràng. Tóm lại là sẽ không đi vào vết xe đổ, nếu viết tiếp sẽ quá dài, nên dừng lại ở lễ hội hoa đăng đầy ý nghĩa này vậy. Yêu các bạn!

Bình Luận (0)
Comment