Trịnh Phàm nghiêng mặt sang một bên, nhìn chằm chằm ngọn cờ, nhìn một lúc lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lắc đầu một cái, ͏ ͏ ͏ ͏
Chung quy vẫn có chút không giống rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Kiếm Thánh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Phàm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bách Lý Kiếm đến rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia thật ra khi nghe đến cái tên này thì phát run. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba ngày không gặp kẻ sĩ nhìn với cặp mắt khác xưa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhớ năm đó ở dưới thành Thượng Kinh, Bách Lý Kiếm mang theo muội muội, hai huynh muội đi về phía mình, dù cho bên cạnh mình có các ma vương và một vài hộ vệ, nhưng mà nội tâm, vẫn cứ trầm xuống đáy vực. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Trịnh Phàm từng cùng Tứ nương tán gẫu ở trên giường về đoạn hình ảnh kia, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn của thời điểm đó, giống như chó săn, tay sai của triều đình, mà huynh muội Bách Lý, lại như là giang hồ đại hiệp thay trời hành đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bây giờ, ngược lại, đã không còn loại cảm giác như năm đó nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì chó săn ngày xưa, bây giờ đã thành vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mấy phim truyền hình võ hiệp tại sao luôn khiến khán giả có cảm giác trùm phản diện sẽ làm ra hành động gì đó phản trí thức, phải logic, thật ra nếu như không phải là đạo diễn gượng ép nhào nặn ra kết cục ‘ chính nghĩa’, trùm phản diện thật sự có thể tuỳ tiện chơi chết cái gọi là nhi nữ giang hồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí việc này cũng không nhất thiết phải liên quan đến việc bên cạnh hắn lúc này có bao nhiêu binh mã hộ vệ, công thêm có bao nhiêu cao thủ ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Địa vị không giống, kết cục cũng không giống, ͏ ͏ ͏ ͏
Dù cho là đơn độc đối mặt huynh muội Bách Lý, ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Sợ là cũng không làm ra được hành động dập đầu quỳ gối cầu xin tha mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu là trước đây, khà khà, đúng là không có tí áp lực tâm lý gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ở gần đây à? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh lắc đầu một cái: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn rất xa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cách bao xa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Khó nói được, tóm lại là rất xa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất xa mà ngươi cũng biết? Ngươi cũng giống như Lão Điền, lén lút đi thông phương thuật? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không phải vì cái này, mà là bởi vì hắn cùng ta đều là người đứng ở đỉnh cao kiếm đạo, ngươi lên núi bao giờ chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm giơ tay lên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, ta hiểu ý ngươi, ngươi và hắn đều đứng trên hai đỉnh núi, bốn phía, đều là biển mây mênh mông vô bờ, che khuất những đỉnh núi khác, ngươi đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy hắn đứng ở đối diện, ý là như vậy đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hình dung khá là chính xác. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là đương nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói chung, hắn có thể cảm nhận được ta, ta cũng có thể cảm nhận được hắn, trừ phi khoảng cách giữa chúng ta cực xa, đương nhiên, cũng là bởi vì chúng ta từng giao thủ, đã quen thuộc kiếm ý của đối phương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi định làm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại ngươi hiện tại đang chạy trối chết, không thể để cho hắn đuổi theo, bởi vì phía sau hắn, có thể sẽ mang theo đại quân. Ta dự định dẫn dụ hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phía sau hắn khả năng có đại quân đấy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì không giao thủ với hắn, có thể cảm ứng được là cảm ứng được, nhưng khá mơ hồ, có lẽ cũng phải mấy chục dặm, không đến nỗi nói là có thể biết được chính xác ta đang ngồi trên bàn nào ở quán cơm nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh gật gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chú ý an toàn, lão Ngu... ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa tay vỗ vỗ vai của Kiếm Thánh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hư danh to lớn cũng không sánh được với nước tiểu của nhi tử. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại có hình tượng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, có lẽ không kịp cùng ngươi hội hợp, ngươi đi trước, ta sẽ trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thuộc hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ bản vương lệnh cho ngươi đi theo phụ thân, cùng nhau dẫn lạc hướng truy binh cho bản vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ có chút sửng sốt, phản ứng đầu tiên của hắn là, Vương gia để phụ thân hắn, mang theo hắn chạy thoát thân trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ngay sau đó hắn lại ý thức được, Vương gia sẽ không làm ra mấy chuyện dây dưa dài dòng vào lúc này. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lập tức lĩnh mệnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ tuân mệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nhìn đứa con trai này của mình, không tự chủ được mà thở dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóc con nhà mình, thật là phiền toái. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cũng không nhìn xem trước đây bản thân đã dựng bao nhiêu lá cờ, đương nhiên, ta cũng có lúc không cẩn thận, cũng giúp ngươi dựng một cái, cái gì mà nhớ về nhà thăm hài tử một chút, mẹ nó, miệng quạ đen, xúi quẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
- A... ͏ ͏ ͏ ͏
Ở chung lâu, Kiếm Thánh cũng biết vị Vương gia này cùng các vị ‘tiên sinh’ kia có một loại ‘kiêng kỵ’ đặc biệt nào đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Con trai của ngươi ở bên cạnh, có lẽ ngươi sẽ thu liễm một chút, đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ đúng là vướng víu, nhưng Trịnh Phàm để cho an toàn, chỉ có thể để cho Kiếm Thánh mang theo nó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã không còn là ta của lúc trước từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏