Kiếm Thánh nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ sợ ngươi trò chuyện với đám bạn già một hồi, lại đột nhiên giở thói ngông cuồng thời niên thiếu ra, Đại Hổ, hầu hạ phụ thân ngươi thật tốt vào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ đã rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nhìn nhi tử một chút, lại nhìn Trần Tiên bá ngồi một bên từ từ nhắm hai mắt, giống như đang gủ gật một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn dẫn còn không bằng dẫn hắn đi, tiểu tử này trời sinh thích hợp luyện võ, trên Võ Phu chi đạo, không kém đồ đệ trên kiếm đạo kia của ta là bao, cơ hội khó có được như thế nay, mang hắn theo bên người mài giũa cái một lần hai lần, bản lĩnh mang binh đánh giặc như nào thì không dám nói, nhưng thật có hi vọng ở võ đạo, trở thành một Điền Vô Kính kế tiếp. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá mở mắt ra, nhìn Kiếm Thánh, lại nhìn Vương gia đang nhìn về phía mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia lại nhìn Lưu Đại Hổ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân ngươi không phải nhằm vào ngươi, đừng để trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ cười ngây ngô, tiểu tử này thực ra, càng rõ ràng trên phương diện thiên phú giữa hắn và Trần Tiên Bá, đúng thật là không thể so sánh được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Hổ không phải hài tử lòng dạ hẹp hòi. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải chú ý một chút, sau này ngươi già rồi, nằm liệt ở trên giường, không khống chế được đại tiểu tiện, còn phải hy vọng hắn hầu hạ ngươi đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Haizz. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đừng dẫn theo Tiên Bá, tên này tính tình nóng nảy, ta sợ hỏng việc. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nghe vậy, hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói như vậy, lại không sợ sau này lúc ngươi bị vây nhốt, hắn sẽ lựa chọn đứng nhìn à? ͏ ͏ ͏ ͏
Lời này vừa nói, doạ đến Trần Tiên Bá cả người trực tiếp từ trong cơn buồn ngủ, tỉnh táo lại ngay, quỳ rạp dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia thờ ơ phẩy phẩy tay, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ có lần này, về sau ai cũng đừng mong có thể khiến lão tử chật vật như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh không nói nữa, cầm Long Uyên, xoay người rời đi, Lưu Đại Hổ theo sát phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn hai phụ tử rời khỏi doanh địa đơn sơ tạm thời này, Trịnh Phàm nói với Trần Tiên Bá: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn quỳ làm gì, đứng lên đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc đứng dậy, ͏ ͏ ͏ ͏
Bỗng nghe thấy Vương gia tự lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sự sẽ có một ngày như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phù phù! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu niên lòng cao hơn trời có thể đuổi Côn Bằng, lần thứ hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Một bên lẩn trốn, một bên truy đuổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia vất vả chạy trốn, cái hôm Tỳ Hưu phá vây, chơi đùa đến là hưng phấn, tiêu hao bản thân, dẫn đến mấy ngày nay phải đi đường dài, sức chịu đựng có chút căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lại không chịu ở trước mặt đám ngựa lão đệ đỏ trắng đen vàng ném đi bảng hiệu của mình, càng không cho phép Vương gia cưỡi lên những con hàng kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, đau nhức cùng bi thương, chỉ có thể một mình Tỳ Hưu tự gánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Càn bên kia, thật ra truy đuổi cũng rất vất vả, một là không ngờ tới Bình Tây Vương gia kia lại không đi con đường bình thường, lúc mới đầu, mọi người đã giăng lưới ở hướng Bắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà cố tình, người ta lại đi về hướng Tây ͏ ͏ ͏ ͏
Còn nữa, đuổi theo một hổi, lại lo lắng vị Bình Tây Vương kia sẽ dứt khoát cải trang vi hành, không ai biêt được mục tiêu mà mình truy đuổi, cuối cùng có phải chỉ là một kẻ nguỵ trang hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Rốt cuộc, tương tự với trò vui năm đó, vị Bình Tây Vương gia này ở Sở quốc đoạt được công chúa, nhưng cũng chỉ chơi qua một lần. ͏ ͏ ͏ ͏
Càn quốc rất lớn, tình hình trước mắt lại rất loạn, Bình Tây Vương gia nếu muốn thay đổi cách ăn mặc mà lên đường, Ngân Giáp Vệ lại không phải thần tiên mà mò được kim dưới đáy biển, nên cũng chỉ đành dựa vào ý trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu ý trời thật sự đứng về phía Đại Càn, lửa ở Thượng Kinh, sao có thể dấy lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc kệ là như thế nào, đuổi, tất nhiên vẫn phải tiếp tục đuổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà diễn biến bên ngoài trận ngươi chạy ta đuổi này, ͏ ͏ ͏ ͏
Còn xen kẽ một đoạn nhạc đệm ngắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vẫn là vào một đêm sau khi chia nhau ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở bên trên bãi sông, ͏ ͏ ͏ ͏
Một nữ tử đang ở chỗ đó nướng cá, mùi thơm nức mũi. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nam tử khác, lại ngồi ở chỗ đó, ăn như gió cuốn mây trôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy là ngày mùa hè, nhưng con sông này bởi vì thượng du thay đổi dòng chảy, làm cho thế nước có chút quạnh hiu, ngược lại thì bãi bùn lại rất lớn, nhưng mặt sông, hơi có chút không đáng nhắc tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên kia bờ sông, ͏ ͏ ͏ ͏
Một người nam tử trung niên mang theo một tiểu tử đứng ở đó, giống như ngửi thấy mùi thơm nên đến đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh có chút hối hận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sớm biết đơn độc đi ra ngoài, phải lấy của họ Trịnh kia một ít nguyên liệu mới đúng, nếu không bây giờ chúng ta cũng có cá nướng để ăn, thèm chết bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, người đói bụng rồi sao? Chỗ ta còn có bánh bao không nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thu lại đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏ ͏
- Người ta ăn cá nướng, ngươi cầm cái bánh bao không nhân, mất mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ, ra là vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Song phương ở hai bên bờ sông, đã sớm nhìn thấy đối phương, bọn họ đã đến được cảnh giới này, con mắt, thật ra có cũng được không có cũng chẳng sao. ͏ ͏ ͏ ͏