Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2395 - Chương 2395. Bách Lý Kiếm Cũng Mở Nhị Phẩm

Chương 2395. Bách Lý Kiếm Cũng Mở Nhị Phẩm
Chương 2395. Bách Lý Kiếm Cũng Mở Nhị Phẩm

Bách Lý Kiếm nâng tay lên, hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão Ngu, cùng ăn không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không được, ngươi cho quá nhiều hương liệu, không thích hợp cho hài tử ăn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏

Bách Lý Kiếm vung tay lên, hai xâu cá từ trên giá nướng bay ra, phi qua mặt sông. ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu ngón tay Kiếm Thánh kéo về phía sau một cái, hai xiên cá nướng, trực tiếp rơi vào trong ngực Lưu Đại Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Úi úi ui, nóng quá, phụ thân. ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh ngửa cổ, lần thứ hai hối hận vì sao đêm đó không kiên trì mang theo Trần Tiên Bá. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không phải là ghét bỏ, hay so sánh, rời khỏi giang hồ lâu như vậy rồi, gặp lại bằng hữu ngày xưa, trong lòng khó tránh khỏi có chút gợn sóng. ͏ ͏ ͏ ͏

Rõ ràng đao thương gậy gộc mới thực dụng nhất, ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng vì sao các thiếu hiệp, các hiệp nữ trẻ tuổi trên giang hồ lại đối với bội kiếm, không ngừng si mê. ͏ ͏ ͏ ͏

Tứ đại kiếm khách đã từng, người trong quân lữ như Lý Lương Thân, có thể bỏ qua một bên. ͏ ͏ ͏ ͏

Còn lại Bách Lý Kiếm, Sở Quốc Tạo Kiếm Sư, kẻ nào không phải là hạng người có khí chất ‘Kiếm Tiên’. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả Kiếm Thánh của Tấn địa năm đó, trước lúc tiến vào Thịnh Lạc thành, cũng quen với tạo hình bạch y bay bay, tóc dài nhảy múa cùng tuệ kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏

Đó là cái gì, ͏ ͏ ͏ ͏

Về mặt bản chất thì không khác gì những tên lừa đảo lưu manh trên đường cả. ͏ ͏ ͏ ͏

Cần, chính là một màn kia, dáng điệu kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Có lẽ là cảm ứng được suy nghĩ của chủ nhân nhà mình, Long Uyên vào lúc này cũng hơi rung lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Đoạn thời gian đó, đã từng là những năm tháng phong quan vô hạn, trên giang hồ không biết bao nhiêu kiếm khách trẻ tuổi không tiếc số tiền lớn cũng phải mua một bội kiếm phỏng chế theo nó. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ tiếc sau đó, phong quang không còn nữa, bản thân ngày xưa qua đi như một cơn gió, bây giờ chỉ có thể làm đòn gánh, làm cặp gắp than, thỉnh thoảng muốn thấy máu, cũng chỉ có thể đi nói chuyện với heo. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ bị cá nướng làm nóng một chút, ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Đại Hổ lại là một hài tử hiểu biết lễ nghĩa, ͏ ͏ ͏ ͏

Được người ta cho, đương nhiên cần cảm tạ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đa tạ Bách Lý đại ca! ͏ ͏ ͏ ͏

Bách Lý Kiếm ở đầu bên kia, lông mày hơi nhíu. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lòng Kiếm Thánh, lại sinh ra cảm giác ‘trẻ nhỏ dễ dạy’. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ, nhi tử của ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tên là gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đại Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Họ gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ tranh trả lời trước, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngu, quốc họ của Đại Tấn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏

Bách Lý Kiếm nở nụ cười, muốn bóc đến tận gốc rễ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão Ngu, ngươi hại ta thật là khổ nha, trước Tuyết Hải Quan một kiếm trảm ngàn kỵ, trực tiếp đem ta vốn ban đầu đang ở dưới thành Thượng Kinh phải lùi về phía sau, bị so sánh đến mức cái gì cũng sai. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lúc đó chuyện phát sinh khẩn cấp, cũng là cơ duyên xảo hợp, ngươi cũng biết, không phải một ngàn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Biết hay không biết, có ý nghĩa gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng thật ra lại không nghĩ tới, Bách Lý huynh đến bây giờ trong lòng vẫn có khúc mắc à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ài, người sống một đời, làm sao có thể thoát khỏi hai chữ hư danh, nếu vẫn như lão già ở trong núi cũng thôi đi, dù sao cũng từng sống lang bạt trong giang hồ, thoáng cái đã bị so sánh đến thủng trăm ngàn lỗ, trong lòng đâu thể nào buông xuống được? ͏ ͏ ͏ ͏

- Thượng Kinh cũng đã bị phá, ngươi không trở về xem thử, trái lại một lòng một dạ muốn ở chỗ này tìm về mặt mũi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Xem mấy lời của ngươi nói kìa, thành Thượng Kinh phá hay không phá, có liên quan gì tới ta chứ? Năm đó, sau khi ta che chở Tàng Phu Tử vào Yến kinh thì đã hiểu ra một chuyện, giang hồ rốt cuộc chỉ là một cái hồ, triều đình nước sâu, xem thử một cái là được rồi, cũng đừng thật sự dính líu đến. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đồng cảm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hai ta đã rất lâu rồi không gặp, cơ hội khó có được, phải nói chuyện cho đã. Ài, trong tứ đại kiếm khách, thật ra người có thiên phú tốt nhất, là ta. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng. ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh thừa nhận nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng, đúng là ngươi đã mở ra nhị phẩm đầu tiên. ͏ ͏ ͏ ͏

- Còn ngươi thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

Bách Lý Kiếm mở lòng bàn tay ra. Một luồng ánh xanh hiện ra. ͏ ͏ ͏ ͏

- May mắn, ở lâu bên cạnh quan gia, cuối cùng cũng mượn được một chút long khí, quốc vận chi thế, mới có thể miễn cưỡng thò được nửa cái đầu vào ngưỡng cửa nhị phẩm, ngó nghiêng một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tấn đông Bình Tây Vương phủ, trong hậu trạch, có một ít yêu thú súc sinh, thật ra lại làm ra mấy chuyện giống ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

Bách Lý Kiếm không tức giận, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Biến hoá bao nhiêu thì cũng không thay đổi được bản chất, đạo lý này, ta là kiếm khách, thể trạng hơi dễ gẫy một chút, cũng không có sức chịu đựng như mấy võ phu kia, rất nhiên phải dùng một chút tiểu xảo, không đúng à? ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh cũng mở lòng bàn tay, Long Uyên bay ra, vòng quanh người hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu đã lâu không gặp, vậy thì tiếp hai chiêu? ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2395.
Bình Luận (0)
Comment