Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2420 - Chương 2420. Yến Cẩu

Chương 2420. Yến Cẩu
Chương 2420. Yến Cẩu

Lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư kia nhìn chằm chằm Bành Khải, quải trượng nện mạnh hai cái xuống nền đất, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhi tử của ta, ngươi rốt cuộc là người Càn hay người Yến! ͏ ͏ ͏ ͏

Bành Khải đầu tiên là nhìn qua Trịnh Phàm, thấy Vương gia có vẻ không mất kiên nhẫn, chỉ đành hít sâu một hơi, đi lên trước, quy củ hành lễ với lão phu nhân, nói” ͏ ͏ ͏ ͏

- Thưa mẫu thân, hài nhi là người Yến. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được, tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Lão phu nhân nở một nụ cười: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không thể tưởng được, năm đó lão thân lại làm chủ thu lưu một tên người Yến. Là lão thân hoa mắt, không, là lão thân mắt mù! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nương xem hài nhi như thân tử, hài nhi cũng xem nương như thân mẫu, hài nhi sẽ phụng dưỡng nương lúc tuổi già. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏

Lão phu nhân nở nụ cười, ͏ ͏ ͏ ͏

Chậm rãi hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Khuyết ca nhi và Xử ca nhi, một ngã ngựa mà chết, một ốm chết, đều là ngươi làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Bành Khải do dự một chút, gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tốt, tốt, lúc trước lão già kia dẫn mọi người vào kinh cần vương, lão thân ở Phật đường trong nhà, quỳ niệm hơn một tháng, vì cho các ngươi cầu phúc. ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, cầu phúc, lão già kia không gặp phải người Yến đúng là vạn hạnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hai nhi tử của ta, lại không còn. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngươi có biết, sau khi lão già kia trở về, nói với ta cái gì không? ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nói, ngươi, có thể có vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù lão trang chủ Bành Gia Trang không phải nhân vật kiêu hùng gì, nhưng có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xem xét thời thế kéo lên phiến cơ nghiệp này cũng là không bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mạng của ngươi, là ta cứu, cũng là ta, gả Mẫn Nhi cho ngươi. Ta xem ngươi như thân tử. ͏ ͏ ͏ ͏

Ta nói với lão già kia, cho dù là một tảng đá, ta ấp trong ngực nhiều năm như vậy cũng nên ấp nóng lên rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng là ta giúp đỡ ngươi, sau khi lão già kia đi rồi, nâng ngươi ngồi lên vị trí trang chủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Thì ra, ͏ ͏ ͏ ͏

Lão già kia đoán không sai. ͏ ͏ ͏ ͏

Từ đầu tới đuôi, đều là ta mắt mù, là lão thái bà đáng chết ta, dẫn sói vào nhà, hại chết một nhà già trẻ, mắt mù tới quá mức! ͏ ͏ ͏ ͏

Đột nhiên, ͏ ͏ ͏ ͏

Lão phu nhân như nghĩ tới cái gì, ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ vào Bành Khải hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Từ ngày lão già kia thụ phong, cơ thể ngày càng lụn bại, có phải cũng vì ngươi hay không, ngươi vội vã muốn lão già kia tránh vị trí ra cho ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

Bành Khải nặng nề gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Thê tử Bành Khải đứng bên cạnh lập tức trắng mặt, ngã ngồi xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Phu quân mà nàng yêu sâu đậm, người nam nhân mà nàng vì hắn dưỡng nhi dục nữ lại là... Hung thủ giết phụ thân và hai thân ca của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai đứa trẻ còn nhỏ ôm mẫu thân, trong mắt tràn đầy sợ hãi và bất an. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha, ha ha ha ha ha ha… ͏ ͏ ͏ ͏

Lão phu nhân cười phá lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Cười rồi lại cười, ͏ ͏ ͏ ͏

Lão phu nhân nhìn về phía Trịnh Phàm đứng sau lưng Bành Khải. ͏ ͏ ͏ ͏

Vươn tay, ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ chỉ, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngài là... ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm tiến hai bước về phía trước, ͏ ͏ ͏ ͏

Khẽ hạ thấp người, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bổn vương họ... ͏ ͏ ͏ ͏

- Phụt! ͏ ͏ ͏ ͏

Lão phu nhân trực tiếp nhổ toẹt một ngụm nước miếng dính máu lên mặt Bình Tây Vương. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia nhắm mắt lại, ͏ ͏ ͏ ͏

Giáp sĩ bốn phía tức khắc rút đao. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia nâng tay lên, ý bảo bọn họ an tâm một chút chớ nóng. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Tiên Bá tiến lên, dâng lên một chiếc khăn tay. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia nhận khăn, chậm rãi lau mặt mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Lão phu nhân dùng sức phun một ngụm nước miếng xong, ͏ ͏ ͏ ͏

Hoãn mấy hơi thở, ͏ ͏ ͏ ͏

Mắng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Yến cẩu! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương... Vương gia... ͏ ͏ ͏ ͏

Bành Khải hoảng sợ phủ phục xuống đất nhìn Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏

Vào thời điểm này, hắn thân là một gián điệp lại lộ ra loại vẻ mặt như vậy kỳ thật là một loại thất trách. ͏ ͏ ͏ ͏

Đối với thượng vị giả mà nói, bọn họ hy vọng thủ hạ của mình, nhất là loại thủ hạ sinh tồn trong bóng tối như Bành Khải phải làm được máu lạnh và lục thân bất nhận tuyệt đối, cũng chính là ý trên mặt chữ cái gọi là... Công cụ hình người. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngươi không nên có tình cảm, tình sẽ liên lụy đến ngươi, tất cả những thứ của ngươi, hẳn là nên kính dâng cho Đại Yến, kính dâng cho bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả những kẻ sống dưới ánh mặt trời cũng có một câu tương tự, chính là ‘Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.’. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng may là Vương gia lại không hề nổi giận. ͏ ͏ ͏ ͏

Có vài người đã lên tới đài tế thần rồi, sợ rằng chỉ đứng một chút, chờ đài tế bị dỡ xuống liền không thể xuống được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm thấy lạ là kiểu người muốn lên thì đi lên, muốn xuống dưới là có thể đi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi lau vết máu trên mặt, Bình Tây Vương gia cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão thái quân thật là khỏe mạnh kiện khang, bổn vương cách xa như vậy, ngài cũng có thể phun đến mặt bổn vương. ͏ ͏ ͏ ͏

Lão phu nhân không chuẩn bị phun ngụm thứ hai nữa, nghẹn họng nhìn Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm cũng đang nhìn nàng, khóe miệng vẫn là nụ cười thản nhiên như trước. ͏ ͏ ͏ ͏

Thói quen ngồi trên bục giảng, nhìn sinh viên bên dưới làm việc học tập, người bên dưới tự cho là thông minh, thật ra người đứng bên trên đều nhìn rõ ràng thủ đoạn của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão thân hồ đồ. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2420.
Bình Luận (0)
Comment