Lão phu nhân mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão thân thật sự hồ đồ mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi nói những lời này, đáy mắt lão phu nhân có ánh sáng lưu chuyển. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy rằng không phải ai sống đến cái tuổi này rồi cũng có ánh mắt nhìn đại cục, nhưng trí tuệ sinh tồn chắc chắn là phong phú. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói, ngươi là Vương gia? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phu nhân hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải. ͏ ͏ ͏ ͏
- Là vị kia, Bình Tây Vương gia? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan lớn a, quan lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe nói, ngài ở Yến quốc, là dưới một người trên vạn người? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lời này ngài nói sai lầm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cùng vị kia, cùng ngồi cùng ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phu nhân: ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nói với Trần Tiên Bá: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mang chậu nước đến cho bổn vương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phu nhân ngập ngừng nhấp môi, ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão phu nhân có chuyện, cứ việc nói thẳng, bổn vương hiện tại vừa mới sống sót sau tai nạn, tâm tình tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phu nhân nở nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu lại, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn về phía phòng, ͏ ͏ ͏ ͏
Trên cửa phòng treo một tấm biển, là triều đình tự tay viết bốn chữ to ‘Trung nghĩa khả gia’. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe nói, loại biển thế này ở thành Thượng Kinh ban thưởng rất nhiều, nhưng lão già kia nhà mình vẫn xem như bảo bối. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt lão phu nhân dâng lên một chút thê lương, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng chuyển mắt, ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu lại, nhìn Vương gia, nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước khi lão già kia đi, nghĩ muốn diệt trừ hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn, khẳng định là nói Bành Khải. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão thân ngăn lại, lão già kia nói, nữ tế này, nghĩa tử này, hoặc là đại trung, hoặc là, đại gian! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá đưa tới nước tới, Vương gia vừa rửa mặt vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài tiếp tục. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão thân cùng hắn nói, đứa nhỏ này, không cần biết đại gian hay đại trung, chí ít tim hắn, là nóng, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ bảo toàn thê nhi, ít nhất, là thê nhi của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong lời này, lão phu nhân lại đưa mắt nhìn về phía Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia vừa rửa mặt sạch sẽ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bành Gia Trang, cũng có thể bảo toàn, bổn vương sẽ dẫn toàn bộ trang di dời về Yến địa, cũng có thể quay về Tấn địa. Mặt khác, bổn vương có thể đồng ý, ngày sau bổn vương dẫn đại quân đánh xuống cương thổ này rồi, Bành gia, có thể ra một cái tước vị, phong hầu phong bá thì đừng nghĩ, nhưng dù thế nào, cũng có thể định một cái danh hiệu kế thừa xuống dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải Trịnh Phàm khoác lác, một cái tước vị tầng chót, hắn mở miệng đòi Cơ Lão Lục, Cơ Lão Lục không có lý do gì không cho. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bổn vương có thể viết một phần thư tay ngay lúc này, ấn triện của Bổn vương, đạt thành hiệp nghị, cùng Bành gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phu nhân, là một người thành thật. ͏ ͏ ͏ ͏
Điểm này, Trịnh Phàm đã nhìn ra từ khi theo vào nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏
Cùng nàng nói cái gì, quốc gia đại nghĩa, nàng hiểu, nàng chắc chắn là hiểu, dù sao cũng từng phụ tá trượng phu từng bước trở nên nổi bật. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nàng càng chú trọng, là cái nhà này. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ cổ động khuê nữ của mình đến động tĩnh lúc trước, quát mắng Bành Khải, ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí là, ͏ ͏ ͏ ͏
Một ngụm nước miếng phun vào mặt hắn kia, ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn bộ đều là một loại nhắc nhở. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhắc nhở Bành gia đã vì chuyện này trả giá nhiều ít, đàm mua bán mà, không phải nên nói về nói phí tổn trước sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phí tổn lên rồi, mới chào giá tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phu nhân chống quải trượng, ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng dậy, ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt mang theo ý cười, nụ cười lại đẫm lệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân thể nàng, coi như thực khỏe mạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng bước từng bước một, đi tới trước mặt Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài, thật sự là Vương gia? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phu nhân bỗng nhiên quỳ phục xuống đất, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng quỳ quá bất ngờ, khiến những người khác ở bốn phía đều cảm thấy ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá và Trịnh Man đứng gần nhất, theo bản năng lo lắng Vương gia nhà mình bị lão bà này ám sát, chuẩn bị tiến lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lời lão phu nhân hô lên tiếp đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Lại làm cho toàn bộ những người khác trừ bỏ Vương gia đang bị ôm giày kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, tổ tiên Bành gia ta vì phạm tội mà di chuyển tới Càn địa, nam nhân nhà ta khi còn tại thế, mỗi đêm đều mơ về cố quốc, mơ về Đại Yến, liền ngóng trông quân đội Đại Yến có thể sớm ngày đánh tới nơi này a! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy năm trước, khi Vương gia ngài công Càn, nam nhân nhà ta tụ tập hương dũng Bành Gia Trang đuổi tới Thượng Kinh, không phải vì cần vương bảo hộ triều đình chó má kia, mà là vì trợ trận cho quân Yến! ͏ ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, quân Yến đi rồi, nam nhân nhà ta không thể theo kịp, không thể đầu nhập vào Vương gia, sau khi trở về, hậm hực mà chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia, ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngài, ͏ ͏ ͏ ͏
Rốt cuộc cũng đến! ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia xoay người, nâng lão phu nhân đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phu nhân không miễn cưỡng, ngoan ngoãn thuận theo mà đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia nắm bàn tay có phần khô quắt của lão phu nhân, vỗ nhẹ, nói ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài chịu khổ, bổn vương, Đại Yến, đều đã tới chậm. ͏ ͏ ͏ ͏