Thấy Hoàng thượng không hề nói đùa, Hoàng hậu lập tức quỳ phục xuống đất: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thần thiếp chúc mừng bệ hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng dậy, mau đứng dậy, hai ta là phu thê, không cần làm như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, thần thiếp cảm thấy không làm như vậy, sẽ không thể được nội tâm đang kích động của thần thiếp, tên Trịnh Phàm này, đánh trận thật giỏi, không phải hắn đang đánh Lương địa à, tại sao lại đánh đến Thượng Kinh rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn luôn thích làm càn như vậy, nhưng hắn cũng có bản lĩnh biến chuyện ẩu thành chuyện tốt. Chỉ có điều, hiện tại tin tức đã truyền bề rồi, nhưng cũng không biết, rốt cuộc đến lúc nào thì họ Trịnh kia có thể toàn thân trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, không phải đã công phá được Thượng Kinh rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Công phá chính là công phá, ý nghĩa rất trọng đại, nhưng cố tình là, hiện tại Đại Yên ta không có năng lực xuất binh tăng thêm chiến công, bên phía Nam Môn quan vẫn còn đang quần chiến với binh mã của liên quân Càn Sở, phương diện hậu cần, khó có thể tiếp ứng được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhắm vào lương thực của địch, không phải là kế lâu dài, đại quân vẫn cần dựa theo nhu cầu của chiến trường để tiến hành di dời và điều chỉnh, cũng không giống như cường phỉ lưu dạt khắp nơi, ăn xong chỗ này, lập tức chạy đến chỗ khác tiếp tục ăn, vì vậy bên phía Nam Môn quan vẫn có đại quân chấp hành nhiệm vụ vận chuyển quân nhu lương thảo, hiện tại, áp lực càng ngày càng lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên phía Nam Vọng thành, đại quân của Đại điện hạ và Lý Lương Thân, cùng Càn quốc Tam Biên quân đội, đứng mắng chửi lẫn nhau, ra ra vào vào để tạo chút áp lực, cũng không chân chính xuất quân khơi mào đại chiến, hậu cần không cung ứng kịp, đại quân không thể xuất chiến. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ có điều, cái tên Trịnh Phàm này, giúp trẫm, đè ép hoàn toàn ngạo khí của đám người Càn kia, cuối cùng trẫm cũng có thể rảnh tay, giúp Đại Yến khôi phục huyết khí. ͏ ͏ ͏ ͏
- Công phá Thượng Kinh, năm đó, ban đầu Trấn Bắc Hầu gia cũng không hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại này, bệ hạ chuẩn bị ban thưởng cho hắn thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban thưởng thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã là Vương gia rồi, còn muốn ban thưởng thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhi tử của trẫm, đều được đưa đến bên người hắn, lần này cũng không thể đưa tức phụ của mình cho hắn chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Ồ, đúng rồi, có thể đưa tức phụ qua đó, họ Trịnh kia vốn nổi danh ở bên ngoài, nói không chừng hắn sẽ rất vui mừng đấy, ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng hậu há miệng, cắn bả vai Hoàng đế. ͏ ͏ ͏ ͏
- A… Đau… ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng hậu cắn cắn môi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ đồng ý đưa đi, vậy thần thiếp sẽ đi, xem xem rốt cuộc là người nào đau lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nội cung, những cung nữ đứng gần đó, tất cả đều thờ ơ, giống như một bức tượng điêu khắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế và Hoàng hậu, quen biết ở dân gian, cảm tình sâu đậm, giữa phu thê, đều nói mấy lời riêng tư có chút kích thích, vốn dĩ cũng không có gì, đơn giản là tăng thêm chút tình thú mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đùa giỡn một lúc, ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Hoàng hậu rầu rĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như vậy, hình như không có gì để ban thưởng cho hắn được? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy Trung Hà đứng bên cạnh, nghe thấy lời này của Hoàng hậu, cột sống lưng cũng bắt đầu run sợ rồi, trong lòng như có vạn mã phi nước đại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lời này của Hoàng hậu có ý là, ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia, đã không còn gì có thể thưởng được nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy Trung Hà biết rõ, Hoàng Hậu nương nương cũng không có ý ám chỉ điều này, Hoàng hậu nương nương rất thông minh, về phương diện làm người, nàng luôn xử lý rất tốt, nhưng muốn để cho một nữ tử xuất thân từ nhà đồ tể, trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành Hoàng hậu, lập tức hiểu rõ được những phong ba và kiêng kỵ trong triều đình, điều này không có khả năng. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ có điều, người nói vô tâm, người nghe hữu ý? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công liếc qua khóe mắt, cố ý lướt qua mặt rồng của Hoàng đế, phát hiện sắc mặt của Hoàng đế vẫn như thường, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban đêm, mấy vị tể phụ muốn nghị sự với trẫm, đêm nay trẫm sẽ không trở về ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, thần thiếp hiểu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng thượng và Hoàng hậu lại thân mật một lúc, sau đó mới đứng dậy, cầm lấy hai quả dưa leo đã rửa sạch, vừa ăn vừa bước ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công đi ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ban đêm, Ngự thư phòng nghị sự, hơn nữa còn kéo dài rất lâu, chủ yếu đều là Hoàng đế nói, mấy vị tể phụ chỉ ngồi nghe, lại điều chỉnh quá trình của buổi triều hội ngày mai. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi xong việc, các tể phụ đều cáo lui. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế được Ngụy công công hầu hạ, đi đến điện bên cạnh ngủ lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi này đã từng, là nơi nghỉ ngơi mà phụ hoàng hắn thích nhất, ͏ ͏ ͏ ͏
Đêm đầu tiên khi Cơ Thành Quyết kế vị, hắn cũng ngủ tại nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy Hoàng đế ngủ rồi, Ngụy công công đứng ở cửa ra vào, lưng dựa vào trên cây cột, nhắm hờ mắt lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong điện, Cơ Thành Quyết mở to mắt nằm đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Nằm một lúc, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lại đứng dậy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang sợ hãi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Âm thanh quen thuộc truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏