Cơ Thành Quyết ngẩng đầu, lập tức trông thấy ‘Phụ hoàng’ đang đứng trước mặt mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ hoàng cúi người, dán sát mặt vào mặt hắn, trên khóe miệng, chính là nụ cười quen thuộc của phụ hoàng, dường như đang trào phúng tất cả mọi thứ trước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ hoàng, chẳng lẽ năm đó người không sợ hãi ư? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cảm thấy, trẫm, biết sợ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ, hơi sợ một chút? ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm là hoàng đế ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi thần cũng thế. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, ngươi không phải, ngươi thua kém trẫm nhiều lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi thần thua kém người? ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm đã nói với ngươi, làm Hoàng đế, phải tự tuyệt thất tình lục dục, ngươi có làm được không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý của Phụ hoàng là, nhi thần phải vứt bỏ tình cảm với Trịnh Phàm? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi xem, ngươi xem, ngươi xem đi, ha ha ha… ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ hoàng, người cười gì vậy, có chuyện gì đáng cười chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm xưa ngươi đã nói với trẫm, ngươi sẽ không làm một Hoàng đế giống trẫm, một Hoàng đế tuyệt tình, hiện tại nhớ lại, cảm thấy thật đáng cười. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ hoàng… ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuyệt tình cũng không hẳn là vô tình, có tình chưa chắc đã có nghĩa, ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Trẫm là một Hoàng đế đoạn tuyệt thất tình lục dục, căn bản trẫm không có cảm xúc sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn ngươi, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi tự khoe mình sẽ không học cách làm Hoàng đế này của trẫm, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng tại đây ngươi đang nói với trẫm, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi ͏ ͏ ͏ ͏
Đang ͏ ͏ ͏ ͏
Sợ ͏ ͏ ͏ ͏
Hãi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công đứng ở cửa, đã tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ ngắn, bởi vì rõ ràng là hắn nghe được bên trong có người đang nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng, là nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công đầu tiên là sợ hãi cả kinh, trong tẩm điện của hoàng đế, vẫn còn có người? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lập tức, Ngụy công công phát hiện, hoàng đế đang tự nói chuyện với chính bản thân mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, mồ hôi lạnh từ trên trán Ngụy công công nhỏ xuống thành hàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn muốn vào xem thử, nhưng lại có chút chần chờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nghe được tiếng bước chân, ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức, ͏ ͏ ͏ ͏
Cửa tẩm điện, đã được mở. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công nhìn thấy hoàng đế đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế mở to mắt, hình như rất là tỉnh táo, nhưng Ngụy công công lại để ý thấy trong tầm mắt hoàng đế hình như đang tập trung vào một điểm, mà phương hướng tập trung khiến Ngụy công công hơi nghi ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Người vẫn luôn là như vậy, cao cao tại thượng, cảm thấy mình cái gì cũng dám làm. Cái gì cũng làm được, nhưng người chưa từng chịu một chút xíu trách nhiệm nào cho cục diện rối rắm mà bản thân để lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ, ͏ ͏ ͏ ͏
- Người lại còn ở đó cười ta, cười ta hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Tóc gáy Ngụy công công, đều đứng ngược hết cả lên, rốt cuộc là hoàng đang nói chuyện cùng ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà rất nhanh, Ngụy công công đã biết đối tượng mà hoàng đế đang nói chuyện, bởi vì hoàng đế lại mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi là nhi tử trẫm, nợ cha con trả, vốn là thiên kinh địa nghĩa, huống chi, vị trí này, là tự ngươi muốn tranh. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công. ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế bắt đầu đi về phía trước, phương hướng chính là ngự thư phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công thở dốc mấy hơi, bệ hạ đang gặp ác mộng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bình thường nếu người ta gặp phải chuyện kiểu này, cho một cái tát là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bàn tay không đủ, vậy thì hai bàn tay, hai bàn tay không đủ, thì bốn, tát qua tát lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu vẫn còn chưa tỉnh, ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy thì... Rót phân. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng, Ngụy công công không dám. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta muốn tranh? Là ngươi cứng rắn ép ta vào thế phải tranh. Bây giờ nói nghe hay lắm, ha ha, thật sự cho rằng Đại Yến Thiên gia phụ tử, phụ từ tử hiếu sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công đi theo phía sau, cùng bệ hạ tiến vào ngự thư phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bệ hạ không ngồi lên trên thủ tọa mà là đứng ở phía dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí kia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói giống như là trẫm để lại cho ngươi một cái bàn chông đầy gai ngược không bằng. Phụ thân trong thiên hạ này, có thể để lại cho nhi tử của mình cả một giang sơn, có được mấy người? ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng lẽ, Cơ Thành Quyết ngươi sẽ mặt dày mày dạn nói với trẫm, ngươi không yêu cái gì mà giang sơn, ngươi cũng không thích cái gì mà long tọa, ngươi muốn, chỉ là vài mẫu ruộng tốt, một mái nhà tranh hả? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ hoàng, chúng ta tuỳ việc mà xét, có những chuyện khác, căn bản là xé ra không sạch sẽ, cũng không cần phải xé rách, đối với chuyện này, phụ hoàng ngài cười ta, ta không phục. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngài cười trong lòng ta có sợ hãi, đó là bởi vì tình huống hoàn toàn không giống nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm cũng muốn nghe một chút, có gì khác biệt? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ hoàng cùng Trấn Bắc Vương, Tĩnh Nam Vương từ nhỏ đã sinh hoạt cùng một chỗ, lớn lên cùng nhau, là tri kỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi cùng Trịnh Phàm, không phải là cũng quen biết từ trẻ à? Khi đó ngươi chỉ là một vị nhàn vương gia tản hoang đường, mà hắn, chỉ là một tên gọi là hộ thương giáo úy. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi cho rằng trẫm cùng Lương Đình, Vô Kính là bạn thân, nên mới cho rằng, trẫm ở phương diện này, chiếm được chỗ tốt? ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy ngươi đã bao giờ nghĩ tới, ͏ ͏ ͏ ͏
Lương Đình, hắn khi đó chính là tiểu hầu gia của Trấn Bắc Hầu phủ. Nhất mạch đơn truyền, đời kế tiếp, hắn chính là Trấn Bắc Hầu gia kiên cố như sắt thép! ͏ ͏ ͏ ͏