-͏ Về phương diện binh quyền, trước khi muốn làm ra động tác lớn, phải thông báo trước với ta một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nô tài... Nô tài biết rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Được rồi, cứ nói gần giống như vậy đi, ngữ khí này kia không cần thay đổi, ngươi mà sửa lại, có khi dễ xảy ra vấn đề. À, đúng rồi, cuối cùng lại thêm một câu. ͏ ͏ ͏ ͏
Long ỷ, ta đã từng ngồi qua rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói thật, chẳng thoải mái một tí nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Có làm hoàng đế hay không, tạo tạo phản hay không, đối với ta mà nói, chẳng có ý nghĩa gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai hài tử của ta sắp ra đời, nếu hai đứa đều là nha đầu, ngược lại ta còn thấy mừng hơn, hắn cũng thở ra một hơi, nhưng nếu có nhi tử, chuyện đời con cháu thì cứ giao cho đời con cháu đi xử lý. ͏ ͏ ͏ ͏
Ta nguyện ý đồng hành với hắn, sớm ngày nhất thống Chư Hạ, không muốn lại nảy sinh sóng to gió lớn gì, chuyện người thân đau đớn kẻ thù sung sướng, không ai trong hai người chúng ta tình nguyện làm, chủ yếu vẫn phải do hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ sớm, đời này của ta, diệt Càn Sở, thống nhất toàn bộ thiên hạ, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện sau này, sẽ không liên quan gì đến ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu không nên ép ta đi làm, vậy ta từ chối lại thành bất kính, hắn hiểu, đời ta, thứ không chịu nổi nhất chính là nửa điểm oan ức. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nô tài... Nô biết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Một chữ không thiếu, ngữ khí không đổi, truyền lại hết đi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vâng, vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thực ra, đây là lời nói trong lòng Trịnh Phàm lúc này. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế nghi kỵ vương gia phía dưới tay nắm trọng binh, ͏ ͏ ͏ ͏
Bản thân vương gia, thực ra cũng nên có sự kiêng dè phía trên. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hiện tại, cố tình là ͏ ͏ ͏ ͏
Điều Trịnh Phàm muốn làm nhất, vẫn là sớm có thể xuất binh, hoàn toàn tiêu diệt Càn Sở. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, còn có tám ngàn cái lệnh bài, chờ đợi hắn đến đào kia kìa. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Được rồi, ngày mai bản vương sẽ khởi hành về Tấn đông. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vương gia, gấp như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vốn định tối nay đi luôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nhìn về phía hai đứa nhỏ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Các ngươi cũng đi thu xếp một chút, hôm nay nghỉ sớm một chút, đệ đệ muội muội sắp ra đời rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vâng, phụ thân. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vâng, nghĩa phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công rời đi, hai hài tử cũng xuống dưới đi thu thập hành lý. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Trịnh Phàm đi ra, vừa vặn nhìn thấy Kiếm Thánh đứng ở đó, nghiêng người dựa vào cây cột. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Cái giọng điệu truyền lời cho hoàng đế như vậy, đời này, vẫn là lần đầu tiên ta thấy, sợ là Điền Vô Kính lúc trước, cũng không vô lễ đến mức độ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Rất rõ ràng, đoạn đối thoại hồi nãy trong soái trướng, Kiếm Thánh đã nghe được, không phải hắn cố ý nghe lén, mà là những người ở cấp bậc này, thính giác thật sự quá mức nhạy bén. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Cho nên, rốt cuộc thì ta và lão Điền vẫn khác xa nhau, nếu ta thực sự là lão Điền, có khi sẽ chẳng phải thốt ra những lời này, phía trên cũng sẽ yên tâm hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy ngươi cảm thấy hoàng đế, đối xử với ngươi thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Khi chúng ta bộc lộ cõi lòng cho nhau, những người khác sẽ không có cơ hội gây xích mích, Cơ lão lục quen thói tính sổ, nhưng thứ hắn am hiểu nhất, không phải tính sổ sách lặt vặt, mà là nợ ân tình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói tới đây, ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm tự nở nụ cười: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ha ha, may mà người ngồi phía trên kia là Cơ lão lục, đổi lại là người khác, nhà ta còn có một tên Mù, nói không chừng đã sớm kéo cờ tạo phản rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi thật sự không có hứng thú làm hoàng đế à? ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Sao có thể không hứng thú chứ, nhưng ta càng thích hình hình trước mắt hơn, chờ sau khi trở về, tháng ngày ta trải qua, thực ra cũng không kém gì hoàng đế. ͏ ͏ ͏ ͏
Chủ yếu là xem hắn, có cho ta cơ hội này hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, A Minh đi tới, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Chủ thượng, là sáng mai sẽ lên đường phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng, mang theo một đội ngũ hộ tống là được. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe Trịnh Phàm nói vậy, lông mày Kiếm Thánh giật giật. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần trước, Trịnh Phàm cũng vì hắn vội vàng trở về với tức phụ sinh con, nên mới gặp phải ám sát. Lần này, rõ ràng là vị vương gia này sẽ không cho phép xảy ra bất kỳ chút sơ suất nào với việc an toàn của bản thân nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Để Người Mù ở lại đây, làm tiếp những việc còn lại đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Gặp mặt tướng chủ các lộ quân, chắp nối quan hệ, ăn ý với nhau về mặt chính trị, quân sự, ân tình qua lại, vân vân… này kia, vẫn phải do Người Mù đi làm, Người Mù cũng rất thích những việc này. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vâng, vậy thì ta đi thông báo cho hắn. Vừa rồi chủ yếu là tới hỏi thăm giúp A Lực và Tam nhi, bọn họ đều nhớ tức phụ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Tam nhi thì thôi, tức phụ A Lực... Tên kia không cầm thú như thế chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ai biết được. ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh trêu chọc nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Chờ A Minh đi rồi, Kiếm Thánh lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vừa rồi tự nói là không có ý đi đoạt ngôi vua gì đó, bây giờ lại để cho thủ hạ đắc lực nhất của mình đi tạo quan hệ với đám tướng lĩnh kia. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ừm!