Nhà ta gia đại nghiệp đại, đúng là không sai. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia nhà ta dễ tính, cũng không sai. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cũng không mong nhi tử hóa rồng, nhưng nếu thật sự sinh cho hắn một con bạc, cái này không phải là quá có lỗi rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Điều này cũng không đúng, một gia đình lớn như vậy, gia nghiệp cũng lớn, thế nào cũng phải lòi ra mấy công tử ăn chơi hào hoa. Nếu không, ngày tháng sau này của các ca nhi, các tả nhi, chăng phải là sống quá cực khổ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Các ca nhi tả nhi ở đây là chỉ bọn nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù lúc này, thấy bản thân sắp sinh rồi, đứa bé đầu tiên của Bình Tây Vương phủ sắp xuất thế, nhưng Hùng Lệ Thiến vẫn không dám tranh giành với Tứ Nương. ͏ ͏ ͏ ͏
Tranh thủ tình cảm không tranh nổi với người ta, thủ đoạn cũng chơi không lại người ta, người ta vẫn luôn khách khí với nàng. Nếu nàng lại không biết điều, mưu toan nghĩ làm chuyện này chuyện kia, vậy thì đúng là quá mức ngu xuẩn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu là trước đây, công chúa còn có suy nghĩ ‘mẫu bằng tử quý’, không tranh trước mắt mà chỉ cầu tương lai. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng sau khi mang thai mười tháng, tâm tư đó, trái lại đã phai nhạt rất nhiều. Trước khi mang thai, trong mắt nàng hài tử chỉ là một công cụ. Mà mang thai rồi, cảm giác mẹ con đồng lòng kết thành một thể, làm cho nàng sớm hiểu rõ đạo lý làm một người mẫu thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyên nhân căn bản vẫn là ở chỗ, nam nhân nhà mình, mặc dù bây giờ là một ‘thổ hoàng đế’ danh xứng với thực, bàn về quyền thế, còn cao hơn rất nhiều so với những quốc chủ tiểu quốc kia, nhưng không khí trong gia đình, vẫn luôn rất hài hòa. ͏ ͏ ͏ ͏
Không giống trong thâm cung, luôn toát ra hơi thở lạnh lẽo, đậm mùi người ăn thịt người. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu không bị cưỡng bách đi đến bước đường đó, ai mà không muốn sống những tháng ngày đơn giản, tĩnh lặng? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng lúc, chờ vị Phúc Vương phi kia đến, có thể hầu hạ ngươi mang hài tử, ta cũng tiết kiệm được tiền mời bà đỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương cười nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến lại có chút cáu giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vương gia cũng thật là. Trước kia, muội muội không biết được cái gì gọi là phong lưu tiêu sái. Bây giờ thì rõ rồi, không chỉ muốn đánh trận thật đẹp, mà đánh xong còn phải thu mỹ nhân vào phòng luôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước đây ở trong cung, cũng xem không ít kinh kịch hoặc diễn kịch, luôn cảm thấy câu truyện trong đó quá phi thực tế. Nhưng cứ mở mắt nhìn Vương gia nhà chúng ta kìa, tháng ngày này trôi qua đúng là còn giống kịch hơn cả vở kịch. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi còn cầ phải nhìn người khác à? Còn nói hiện tại à? Cũng không nhìn lại xem, tại sao bản thân lại đến đây, ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương không hề kiêng dè trêu ghẹo nói. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ai nha, tỷ tỷ thật là! ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt thanh tú của Hùng Lệ Thiến đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Tứ Nương. ͏ ͏ ͏ ͏
Sợ là trong sử sách trước sau năm trăm năm, cũng không đưa ra được ví dụ thứ hai về chuyện cướp công chúa về làm dâu rồi còn được phong công vỹ nghiệp đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương cảm khái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng rồi, nghe nói vị Phúc Vương Phi kia đã sớm bị vương gia nhà chúng ta thuần phục rồi. Năm đó, lần đầu công Càn quốc thì đã từng tiếp xúc, lúc đó lão nương cũng có mặt. Lần này, xem như là chủ thượng đi ôn lại tình cũ, hoa mai nở hai lần đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Không gây chuyện, dạy dỗ cũng vô vị. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão nương vẫn đang chờ đây, không biết rốt cuộc thì lúc nào vị quận chúa kia mới có thể bước chân vào Vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra, những nữ quyến đang ngồi luôn có một loại ảo giác. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân trong Vương phủ nói là bị Vương gia vơ vét đến, còn không đúng bằng nói là vị Phong tỷ tỷ này, dùng danh nghĩa Vương gia để thu người mình muốn nhận về. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Như Khanh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Lần này Vương gia chiến thắng trở về, muội muội xem như thở phào được một hơi, đã sớm nghe đồn về chiến sự bên kia, đúng là lo lắng muốn chết. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không phải có câu nói là: hối hận vì chồng đi kiếm tước hầu à ? Vị này nha chúng ta đã là Vương gia rồi, chúng ta đã làm phu nhân, giờ có hối hận cũng không kịp. ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến cười, nàng cầm lấy chén trà táo đỏ uống hai ngụm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Hinh lúc này mới mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không biết Vương gia có chạy về kịp hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Khách thị phụ hoạ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Sợ là Vương gia đang cố sức chạy về đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Công chúa thì vung vung tay, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nam nhân có trở về kịp hay không thì cũng phải sinh đứa nhỏ này ra, lần trước gặp chuyện, bị ám sát nguy hiểm biết bao nhiêu, nếu không phải vì sát vách… ͏ ͏ ͏ ͏
Công chúa dừng một chút, nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vương gia thận trọng một chút, bình an hồi phủ là tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Được rồi, trà bồi bổ khí huyết này, bây giơ ngươi uống ít một chút, đừng để tới lúc sắp sinh thì canh sâm lại mất tác dụng, ngoài ra, đi ngủ thêm một lát đi, bổ chút tinh thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương dặn dò nói. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vâng, tỷ tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến rất nghe lời, nằm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Tỷ tỷ, các ngươi đánh tiếp đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến híp mắt tươi cười thúc giục. ͏ ͏ ͏ ͏