Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2477 - Chương 2477. Đạo Sĩ Và Hòa Thượng

Chương 2477. Đạo Sĩ Và Hòa Thượng
Chương 2477. Đạo Sĩ Và Hòa Thượng

Tứ Nương cảm thấy có chút đau đầu. Bên kia, nàng còn một đống lớn chuyện cần giải quyết kia kìa, công trái, tiền giấy, tiền đúc.. mấy ngày trước, nam nhân ra ngoài đánh trận, nàng một mình ôm bụng đã nhô cao, đúng là chán muốn chết, nên đem những chuyện trước kia từng nghĩ ra, bước đầu đưa vào thực tế. Chuyện vừa mới bắt đầu, mọi chuyện đang trong lúc bề bộn, nàng vẫn còn ở đây đánh mạt chược cho người ta nghe. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng cố tình là không có cách nào khác. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao, cũng là nàng “cưới” người ta vào cửa, nói thế nào cũng phải chịu trách nhiệm. ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Đến, tẩy bài đi. ͏ ͏ ͏ ͏

… ͏ ͏ ͏ ͏

Hương khói của miếu Hồ Lồ, từ khi lập miếu đến nay, vẫn luôn rất thịnh vượng. ͏ ͏ ͏ ͏

Chiến sự vài năm trước, dã nhân đến một lần, người Sở đến một lần, rồi lại đến người Yến quốc đánh vào đánh ra, cho dù có là tên chùa hay cổ tháp gì, cũng đã bị mưa tạt gió táp từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Về sau, không cần biết là Bá Tước phủ lúc đầu, Hầu phủ sau này hoặc Vương phủ hiện tại, ở Tấn Đông, hễ bị phát hiện ra là người ngoài, mặc kệ là do nhà nào phái tới, một khi phát hiện, toàn bộ đều bị mời đi tập huấn, rồi lại bị đưa tới cánh đồng tuyết để trải nghiệm cuộc sống tinh thần văn hóa dồi dào phong phú của người dân nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới tình huống bên trọng bên khinh, trong Phụng Tân thành này, chỗ dân chúng có thể tìm tới gửi gắm, cũng chỉ có Hồ Lô miếu này, chỉ có duy nhất một cái miếu này, không chi nhánh nào khác, càng không có chuyện cạnh tranh, hương hỏa không thịnh vượng cũng khó. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày hôm nay, cũng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ là, ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày hôm nay bách tính đến thắp hương, lại không nhìn thấy hòa thượng điên và tiểu hòa thượng xinh đẹp đâu hết. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, hôm nay tòa hương các thờ phụng bài vị trường sinh của Bình Tây Vương gia nằm phía trong cùng của Hô Lô miếu, cũng bị khóa lại, nói với bên ngoài là đang tu sửa. ͏ ͏ ͏ ͏

Thật ra, ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong đó có người. ͏ ͏ ͏ ͏

Một người mặc đạo bào đạo sĩ đã bẩn đứng trước bài vị trường sinh, trên đầu bài vị, là tượng của Vương gia ngồi trên lưng Tỳ Hưu, chân Tỳ Hưu đạp trên tường vân, quả thật oai hùng. ͏ ͏ ͏ ͏

Bức tượng này là do thợ khéo cẩn thận điêu khắc thành, kiểu đãi ngộ, có thể khiến đống ‘Thần Phật đầy trời’ dưa vẹo táo nứt trong miếu phải trừng mắt thèm phát khóc. ͏ ͏ ͏ ͏

Bên dưới bài vị là bia công đức, phía trên bia ghi lại công tích cuộc đời Bình Tây Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏

Vết khắc mới nhất, là chiến tích trận vào càn vừa rồi, nhưng vẫn chưa kịp khắc xong. ͏ ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ nhìn một chút, rồi cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Bài vị dựng lên, tượng cũng nặn thành, bia cũng đã khắc, nhưng rõ ràng người này còn chưa chết mà. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau lưng đạo sĩ, tiểu hòa thượng Liễu Phàm nghe nói như vậy, ͏ ͏ ͏ ͏

đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Người nhất định phải chết đi mới có thể lập bài vị, nặn tượng, khắc bia sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Nếu không thì sao, phải biết nắp hòm mới có thể kết luận. Thậm chí có đôi lúc, sau khi chết trăm năm, còn phải lo bị lật lại án cũ, thanh danh cũng có thể bị bôi xấu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm chắp hai tay thành hình chữ thập, nói : ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Đạo hữu, chỗ này, là Phật tự. ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Phật tự thì làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Phật tự sở lập, thờ Phật. ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Ha ha ha ha, cái mông ngựa này vừa vỗ, đúng là nghe ghê cả răng, người còn sống sờ sờ, các ngươi đã vội vội vàng vàng lập hắn thành Phật rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm không chút cáu giận, ͏ ͏ ͏ ͏

Mà nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Thế gian vốn có nhân gian Phật. ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Nhân gian Phật? ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Năm năm trước, nơi này vẫn còn là một vùng đất trống, binh tràn qua như được tẩy sạch, hoàn toàn không có chút sức sống. Bây giờ, vùng đất Tấn Đông, đã lấy lại sức sống. ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là đại công đức. ͏ ͏ ͏ ͏

Người có đại công đức, vì sao không thể thành Phật? ͏ ͏ ͏ ͏

Người chết, thì đã chết. ͏ ͏ ͏ ͏

Người đã chết, để hắn thành Phật, thì có ích gì cho người còn sống? ͏ ͏ ͏ ͏

Người còn sống, để hắn thành Phật, trong lòng tự có phương phá từ bi, tự ràng buộc bản thân, lợi cho vạn dân. ͏ ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ trầm tư khẽ gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Đạo lý này, nghe ra cũng mới lạ, nhưng đúng là rất thú vị, cũng chỉ có mấy con lừa trọc như các ngươi mới có thể hiểu được mấy phương pháp biến báo này, đáng đời các ngươi có hương hỏa ăn đến chảy mỡ. ͏ ͏ ͏ ͏

Một tên tai to mặt lớn, một kỹ nữ giấu mặt! Loạn thế đạo sĩ xuống núi, thịnh thế hòa thượng vơ vét của cải. ͏ ͏ ͏ ͏

Lời này, ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng là không sai. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm liền nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Đã xuất gia, còn phân gì ngươi ta hắn, miếu này, rốt cuộc là ra hay không ra? ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Bần đạo không có tâm tư miệng lưỡi với tiểu hòa thượng ngươi, lần này bần đạo xuống núi, chỉ vì một chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Đạo hữu là người quốc gia nào? -͏ Tiểu hòa thượng Liễu Phàm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Ha ha, ngươi đã nói đấy thôi, còn phân gì người quốc gia nào? Phật cũng chia quốc gia? ͏ ͏ ͏ ͏

Đứng cạnh, nghẹo đầu, ͏ ͏ ͏ ͏

Lão hòa thượng điên khép khóe miệng giữ lại nước miếng đang chảy xuống, lúc này mới mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-͏ Phật không có quốc gia, tín đồ có. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2477.
Bình Luận (0)
Comment