Đạo nhân xoa xoa mũi của mình, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Khoanh chân ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Trong núi không biết năm tháng, nhân gian mười năm này, lại có mùi vị biển sâu hoá thành nương dâu, thay đổi rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Hình như vẫn cảm thấy mũi không dễ chịu, đạo nhân lại đưa tay kéo mặt, sau đó, trên mặt xuất hiện một góc thiếu. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Xoẹt! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đem da mặt mình, xé ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên dưới lớp da, cũng không phải là khuôn mặt dữ tợn gì, vẫn hiện ra khuôn mặt trơn bóng như ngọc, nhưng lại có vẻ trắng bệch đến dị dạng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi da dẻ mềm mạilộ ra bên ngoài, lúc này từ trong không khí, có thể nhận ra được cảm giác thiêu đốt, đạo nhân cũng lộ ra vẻ hơi thống khổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi điều chỉnh lại một chút xong, ͏ ͏ ͏ ͏
Đạo nhân dùng móng tay phải, cắt lòng bàn tay trái mình ra, sau đó, bôi lên gạch ở trên đất. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Hài nhi không có gốc rễ, linh hồn không có gốc rễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Là do tiên thiên không trọn vẹn à? ͏ ͏ ͏ ͏
Không, ͏ ͏ ͏ ͏
Không, ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Tổ tiên có tài có khuyết, lục bình không có rễ cũng có cây. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cái này, ͏ ͏ ͏ ͏
Là đến từ hư không, đến từ hư không nha! ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra, ͏ ͏ ͏ ͏
Đạo nhân đi tới đây, thật sự chỉ là muốn đến xem thử một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên hạ to lớn, kỳ nhân dị sĩ, chắc chắn sẽ không thiếu. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía sau núi Càn quốc, vốn có một tấm biển, là Thái tổ Hoàng đế Càn quốc tự tay viết, bởi vì làn sóng Luyện Khí sĩ ở đất Càn thịnh hành, cho nên dưới sự ủng hộ của thiên gia, Thái tổ Hoàng đế hi vọng lấy một mạch Luyện Khí sĩ, củng cố hoàng quyền của Triệu gia không suy bại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên gia ở một mức độ nào đó, là có thể bổ sung với Luyện Khí sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, lúc phía sau núi vừa lập, người Càn vốn định xây dựng một toà Tổ Đình của Luyện Khí sĩ trong thiên hạ, nhưng ngày mở sơn môn, truyền thuyết kể rằng, có Đại năng xuất hiện từ trong biển mây, giáng thần lôi đánh nứt tấm biển ‘Tổ Đình’ kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng vì vậy phía sau núi, tuy trên thực tế là chỗ của Luyện Khí sĩ chính tông, nhưng hai chữ ‘Tổ đình’, sẽ không được nhắc tới ở trong sơn môn, dù sao, trời mới biết, rốt cuộc ở trong xó xỉnh nào, còn cất giấu đại nhân vật chân chính gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh đã từng nói, cái gọi là tứ đại kiếm khách, cũng không phải nói là thật sự chỉ có bốn người có kiếm thuật mạnh nhất. Kiếm Thánh hành tẩu trong chốn giang hồ nửa cuộc đời, cũng từng gặp được vài người, về phương diện thiên phú trên Kiếm đạo hay cảnh giới, không kém kiếm thuật của mình, nhưng lại không nổi danh. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói trắng ra thì, ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh mở nhị phẩm, là mượn sức mà làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Cửu phẩm đến tam phẩm, gần như là tên gọi chung của các con đường hiện tại, thiên hạ vạn pháp, gần như đều dùng nó để nhận định. Nếu như nói nhị phẩm, là chỉ có thể mượn dùng, vậy nhất phẩm thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng lẽ, chỉ phí công giữ lại? ͏ ͏ ͏ ͏
Năm đó, Kiếm Thánh lần đầu tiên cưỡng ép mở nhị phẩm ở trước Tuyết Hải Quan, suýt chút nữa thì đã mất mạng. Đến bây giờ, lúc quyết đấu, nếu lười đây dưa với đối thủ thì động một tí là trực tiếp mở nhị phẩm luôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn nữa, vị kia là nhân vật thứ gì cũng biết một ít. ͏ ͏ ͏ ͏
Mở nhị phẩm rồi, sau khi từ từ quen thuộc, ai biết sau đó có thể trực tiếp đứng lại ở cảnh giới này luôn hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Mà một khi đã đứng lại, đứng vững, ngẩng đầu, nhìn lên trên một chút nữa, lại có thể phát hiện ra điều gì thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tên họ của đạo nhân, thật ra hắn đã sớm không thèm để ý, ngay cả đạo hiệu, có hay không có, cũng không có gì khác biệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nói cho cùng, dù sao hắn cũng là người cùng một thời đại với Tàng Phu Tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn tới chỗ này, ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ vì hiếu kỳ, sau khi xuất quan, vốn muốn tìm người nói chuyện phiếm, ai biết lại không tìm được ai, cho nên, cứ đi đây đi đó mỗi nơi một tí, thật sự chỉ đơn giản là lang thang mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhân vật như vậy, uống ngụm nước, nói không chừng đều chất chứa thiên cơ đạo niệm nào đó, lại đã sớm tránh thoát gông xiềng thế tục, tâm cảnh hướng tới cổ xưa. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hiếu kỳ, vì phát hiện ‘linh hồn không có gốc rễ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lúc ngươi tìm hiểu Thiên Đạo, thật ra Thiên Đạo cũng đang ‘tìm hiểu’ ngươi, tư duy của kỳ nhân, đã từ từ thoát ly khỏi phạm vi bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên đạo thật sự có chỗ khó giải thích, hắn cũng không hiểu rõ, nhưng nhân vật mà Thiên đạo muốn tìm, hắn cũng muốn tìm. ͏ ͏ ͏ ͏
Năm đó Trịnh Phàm cảm thấy luyện đao quá mệt mỏi, con đường võ phu quá khổ, ánh mắt nhìn ‘phương thuật’ của Tĩnh Nam Vương gia có chút thèm muốn, thứ cảm giác tiên khí bay bay vô cùng kỳ diệu này, cũng rất hợp với gu thẩm mỹ của Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Tĩnh Nam Vương gia trả lời, rất đơn giản, ta chỉ là hơi thông suốt, không có cách nào dạy được. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng như sau đó lại hỏi ý luyện đao vậy, ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện luyện đao này, ͏ ͏ ͏ ͏
Còn cần dạy à? ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải là lão Điền tiếc cái chổi cùn nhà mình với Trịnh Phàm, Điền Vô Kính đối với Trịnh Phàm, đúng là gần như xin gì được nấy. ͏ ͏ ͏ ͏