Nhưng cố tình, trên con đường tu luyện, thật sự không có cách nào đi truyền thụ hay lắc lư với hắn được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì Điền Vô Kính thật sự, ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ biết có một chút, ͏ ͏ ͏ ͏
Như vậy là tốt rồi, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc đó, da mặt Trịnh Phàm còn rất dầy, chỉ nói, mình cũng muốn hiểu biết hơn một chút thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Điền Vô Kính hỏi ngược lại: Biết vì sao bản vương chỉ là hơi thông suốt không? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vốn định trả lời: Là Vương gia ngài khiêm tốn theo thói quen. ͏ ͏ ͏ ͏
Kết quả lão Điền đã đưa đáp án ra trước một bước: Hơi thông suốt một chút thì có thể, toàn thấu hiểu, thì không làm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ, ͏ ͏ ͏ ͏
Khi đó lão Điền cũng không cho là Trịnh Phàm có thể hiểu hàm ý trong lời nói này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cố tình, Trịnh Phàm đã hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện này không kỳ quái, tri thức lý luận của Bình Tây Vương gia khá phong phú, nếu không Kiếm Thánh ở bên cạnh hắn, cũng không thể liên tục ngộ đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên đạo nhân trước mắt này, ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra đã có loại dấu hiệu này rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn rất biết rất rõ rằng, đây là chỗ nào, hắn cũng biết rất rõ, một người ngoài như mình, thân ở bên trong Phụng Tân thành đại quân vờn quanh, rốt cuộc có nghĩa là nguy hiểm thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn có thể đối mặt lão hòa thượng, thẳng thắn nói mình không dám đi tìm vị Bình Tây Vương kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, ͏ ͏ ͏ ͏
Không giống với mấy kiếm khách, điểm khác biệt của võ phu chính là, phẩm cấp của người bên ngoài, cùng với chiến lực trong thế tục, không xứng với nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn vẫn không nhịn được, muốn tìm kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Sựu hiếu kỳ này, đến tự đáy lòng hắn, tương tự, cũng đến nơi rất sâu xa… từ ý trời ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lại không nhận ra được một chuyện, ͏ ͏ ͏ ͏
Đó chính là, lúc trước ở trong Hồ Lô miếu, lão hòa thượng thật ra đã ám chỉ đáp án là ở trên người phụ thân ruột thịt của đứa nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đạo nhân lại không suy nghĩ theo hướng đó, ͏ ͏ ͏ ͏
‘Linh hồn không gốc rễ’ hiếm thấy biết bao nhiêu, đột nhiên xuất hiện, không mang theo nhân quả rối rắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn lại không ngờ tới, một ‘linh hồn không gốc rễ’ khó có được như vậy, đơn thuần chỉ là vì phụ thân của nó, không phải dân bản địa ở trên cõi đời này. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Trời theo ý ta, linh nhãn đột nhiên thông suốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt đạo nhân nhắm nghiền. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một khắc, ͏ ͏ ͏ ͏
Phía trên Phụng Tân thành, xuất hiện một con Thanh Điểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Điểu vô hình, rồi dường như lại có hình, nó xoay quanh vòng trên không, sau đó, tìm tới vị trí Vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là, ͏ ͏ ͏ ͏
Khi nó chuẩn bị lao xuống quan sát kết quả, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoài thành, bên trong Hồ Lô miếu, ͏ ͏ ͏ ͏
Chợt truyền đến một tiếng chuông vang, ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, ͏ ͏ ͏ ͏
Một tấm lưới vô hình được kích hoạt, ͏ ͏ ͏ ͏
Dây dưa, kéo con Thanh Điểu này lại. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Hòa thượng Không Duyên đang gõ chuông, ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa gõ, ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa hộc máu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm đứng ở bên cạnh nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đồ nhi, có phải là cảm thấy vi sư đang chịu thiệt thòi phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm trầm mặc một hồi, ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Dùng đầu của mình ͏ ͏ ͏ ͏
Trực tiếp đâm vào ͏ ͏ ͏ ͏
Cái chuông lớn này! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Coong!!!!! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm này, không lớn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khiến lòng người rung lên vì. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, lão hòa thượng Không Duyên hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy khắp cả người từ trên xuống dưới, không, là từ trong xương, đều bị tiếng chuông này, gột rửa một lượt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm đâm chuông xong, ͏ ͏ ͏ ͏
Cả người lảo đảo xoay chuyển quay mòng mòng ba vòng tại chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đỉnh đầu, máu tươi theo gò má, từng giọt chảy xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng vào lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ quyến rũ trong ánh mắt tiểu hòa thượng, càng tăng thêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Quyến rũ tới cực điểm, lại thể hiện ra một loại trống rỗng, ham muốn đạt đến cực điểm chính là trống rỗng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hoà thượng, ͏ ͏ ͏ ͏
Tay trái bóp nát hoa lan đặt cạnh bên người, ͏ ͏ ͏ ͏
Tay phải hợp thành chữ thập đặt trước ngực, ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng, lộ ra nụ cười từ bi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng há miệng, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Sao rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phải đáp lại. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nên làm gì để đáp lại? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Muốn làm thì làm được gọi là tự nhiên, tự nhiên tức là phật pháp, tự nhiên tức là Phật pháp, bởi vì phật pháp vốn tự nhiên ͏ ͏ ͏ ͏
Những sau khi nói xong câu nói này, ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng nhắm chặt mắt lại, ͏ ͏ ͏ ͏
Từng tầng từng tầng kim quang, tự bồng bềnh quanh người hắn, vừa ngẩng đầu nhìn, trong hư vô, mơ hồ có một vị Hoan Hỉ phật tướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Không Duyên hòa thượng cười mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ai nói người xuất gia ra khỏi nhà, thì không phân chia dòng dõi, trong nhà hay ở ngoài, đều giống như nhau. Người với người, người với phật, phật vớiphật, đều không thể so sánh được mà." ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng tu chính là phật kiếp, tương đương với tay trắng dựng nghiệp. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà hắn, vào lúc thu nhận giúp đỡ tiểu hòa thượng Liễu Phàm, thì đã biết tên nhóc này có phật tính. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn là xuất thân bá tính, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đồ đệ của hắn, ‘Tổ tiên’ từng giàu chảy mỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nhà Phật, đối với việc ày có một cách giải thích tương ứng, gọi là... Chuyển thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng bất bình, ghen tị. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng vẫn đang nhắm mắt, ͏ ͏ ͏ ͏
Lại mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nhìn thấu không hẳn là nhìn thấu, đi ra ngoài chưa chắc đã không phải là đi vào, chúng sinh bình đẳng, vốn là chuyện không có căn cứ. ͏ ͏ ͏ ͏