Người trong phòng canh giữ ngoài cửa phật, cảm thấy phật ở ngoài cửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà phật ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn nơi này, bản thân, không phải là ở bên trong một căn phòng còn to lớn hơn hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Không Duyên lão hòa thượng tiếp tục gõ chuông, ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếp tục ói máu, mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ A di cái kia con mẹ nó phật, ͏ ͏ ͏ ͏
Sư phụ đây cảm thấy cuộc mua bán này, không, khoản phật duyên này, đúng là không kiếm lời được mấy đồng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nào, ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu đồ đệ của ta, cũng động lòng phàm rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng hiểu rõ, bây giờ đang nói chuyện với hắn, không phải là bản gốc của tên nhóc đệ tử nhà mình, chí ít, lúc này không phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng gật gù, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không sai. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng tiếp tục gõ chuông, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Sư phụ đây vốn muốn, dựa vào phần ân tình này, xây thêm mở rộng Hồ Lô Miếu, Vương phủ thì sao, cũng có thể cho phát cho ta thẻ tu hành cao hơn một chút, sư phụ làm sư tổ, ngươi thu đồ đệ, lên làm sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm nghe vậy, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Miếu ngoài thôn, gọi là thôn miếu, dây leo khô khiến bức tường đổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Miếu ngoài trấn, gọi là miếu nhỏ, sáp ong dầu vừng làm thủng áo cà sa. ͏ ͏ ͏ ͏
Miếu ngoài thành, gọi là chùa, nhang thơm bằng vàng chuột chạy quanh... ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng vừa thở hổn hển vừa hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi muốn miếu chỗ nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng hồi đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Miếu ngoài đô thành, gọi là quốc giáo! ͏ ͏ ͏ ͏
Vạn thế, ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên hạ, ͏ ͏ ͏ ͏
Về một mối! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Xì!!! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng dùng sức mà phun ra một ngụm nước bọt trộn máu, mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ A di đà phật, phật này, tu đến phần cuối, làm sao lại tu thành người chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ha ha ha ha ha!!!! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm cất tiếng cười to: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vốn là người mà đến, lại tự hướng về người mà đi, qua được một cánh cửa, là Phật môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng lại mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đây coi như đã hiểu rõ rồi, vì sao năm đó tam hầu mở biên giới, đám thượng cổ tường thụy như Tỳ Hưu Hỏa Phượng vân vân... xuất hiện ở nhân gian để xin đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói trắng ra, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi cũng giống như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nhưng! ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt tiểu hòa thượng Liễu Phàm nhìn về hướng Phụng Tân thành, ͏ ͏ ͏ ͏
Tuyết Hải quan ngàn dặm bôn tập, quanh có đánh vào Sở, phá quân lập công lên chức, lại được Tĩnh Nam Vương gửi gắm hậu thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Ban đầu vốn là đất trống, lại quản lý thành đất đai màu mỡ! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Khí tượng ngay ở chỗ này, khí tượng chính là ở đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi có khí tượng, ͏ ͏ ͏ ͏
Nên đến, thì sẽ đến tụ hợp. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc người quẫn bách, ăn xin bốn phía để sống tạm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc người có danh vọng, bốn phương dâng hiến để cầu phụ thuộc. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù Bình Tây Vương thật sự quyết tâm muốn làm trung thần Đại Yến, ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy con cái của hắn thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Người thừa kế của hắn thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Huống chi, ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả những hành động việc làm của Bình Tây Vương chỗ nào yên phận, chỗ nào có nửa chút ý tứ muốn làm tướng tài trung thành, giơ cổ chờ chém! ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này, ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh cược, ͏ ͏ ͏ ͏
Đọ sức, ͏ ͏ ͏ ͏
Đáng giá! ͏ ͏ ͏ ͏
A di... Đà phật! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một khắc, ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng phật trong hư không, trở nên rắn chắc thêm không ít. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếp theo, ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng phật dò ra Phật Thủ, ͏ ͏ ͏ ͏
Bắt lấy ͏ ͏ ͏ ͏
Con Thanh Điểu kia! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Rầm! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong kho hàng tiệm quan tài, thân hình đạo nhân tùy tiện vặn vẹo, sắc mặt vốn đã trắng bệch đến mức làm người ta sợ hãi, đột nhiên lại hiện ra sắc vàng như nghệ. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vạn dân chúng sinh trong thiên hạ này, ͏ ͏ ͏ ͏
Treo vô số thần giữ cửa, câu đối, tượng Phật, ͏ ͏ ͏ ͏
Có từng khiến ngươi thật sự mở mắt liếc qua một lần? ͏ ͏ ͏ ͏
Chỗ này của Vương gia, ͏ ͏ ͏ ͏
Vốn không tin phật, ͏ ͏ ͏ ͏
Thân là kẻ không nhà, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi lại ưỡn mặt đến chủ động che chở! ͏ ͏ ͏ ͏
Cười chết ta, ͏ ͏ ͏ ͏
Thật cười chết ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Phá ͏ ͏ ͏ ͏
Cho bần đạo! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
‘Động tĩnh’ trên trời rất lớn! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng trong ngoài Phụng Tân thành, trên chín mươi chín phần trăm dân chúng, hoàn toàn không phát hiện được tí ti nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Rốt cuộc, chuyện cõi tiên, tin thì có không tin thì không, vừa sâu xa vừa khó hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng, ͏ ͏ ͏ ͏
Luôn có một nhóm nhỏ người nhỏ, bọn họ có thể có chút cảm ứng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụng Tân thành, ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Nhai Vương phủ, ͏ ͏ ͏ ͏
Có một sân viện treo biển hiệu ‘Cơ quan mật điệp’. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nam tử thân hình gầy nhom, bưng chén trà trong tay, ngẩng đầu lên nhìn trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn tên là Chu Vọng, là một hoạn quan, cháu nuôi của Ngụy công công. Nhưng trước mắt, tuyệt đối là một tiểu nhân vật không đáng chú ý, dù sao, Ngụy công công hầu hạ hai đời đế vương, con nuôi cháu nuôi thật ra nhiều không đếm xuể. ͏ ͏ ͏ ͏
Lai lịch rất cạn, tu vi Luyện Khí sĩ cũng rất cạn, cho nên mới bị phái tới đây ngồi nè. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nha môn đông xưởng, bên trên còn treo lù lù một cái bảng hiệu. Đã vậy, còn muốn làm gì? Còn có thể làm chuyện gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Đơn giản là, uống chút trà, truyền truyền lời, mở mở hội. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm nay, ͏ ͏ ͏ ͏
Đang dựa theo thói quen bình thường, lúc uống trà, vừa ngẩng đầu, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người luôn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Trước đây chỉ cảm thấy trong sử sách, chuyện lúc con cháu nhà nào đó sinh ra đời, thiên địa biến sắc, tường thụy giáng lâm, là do sử quan không biết xấu hổ tí nào, bịa đặt thiếp vàng lên thôi. ͏ ͏ ͏ ͏