Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2509 - Chương 2509. Xem Như Là Phú Ông

Chương 2509. Xem Như Là Phú Ông
Chương 2509. Xem Như Là Phú Ông

Có bảy người chúng ta đang liều mạng ngăn đao!

Thậm chí,

Không chỉ có bảy người chúng ta, còn có vị Tĩnh Nam Vương gia kia, nhưng là trước vạn quân, cứu chủ thượng của mình mấy lần rồi.

- Há, à, à, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.

Đạo nhân lộ ra vẻ bừng tỉnh, không ngừng mà lặp lại trong miệng.

Nhưng mà một mực, vương gia không thích nhất cảm giác bị câu dẫn hỏi ‘Tại sao’ này, vì vậy chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.

Đạo nhân cũng không quá phận quá đáng,

Lúng túng một hồi,

Đè thấp âm thanh, hỏi:

- Vương gia, hòa thượng điên Hồ Lô miếu ngoài thành kia, có từng nói với ngài hay không... đã từng nói về dòng dõi?

Bên trong ánh mắt của Trịnh Phàm, toát ra một vệt hàn ý.

Lão hòa thượng từng dập đến vỡ đầu chảy máu, nhắc tới: Nhiều con không phải nhiều phúc.

Màn này, vẫn có dấu vết ở trong đầu Trịnh Phàm.

Đạo nhân tiếp tục nói:

- Vương gia, con gái của ngài, cũng không phải là vô căn chi nhân, không phải, căn có rễ, liền có căn, nhưng bởi cha không có rễ, vì vậy nó hiện ra hình không có rễ.

Ý tứ lời này là, bởi vì nàng là con gái của ngươi, thế nên lúc sắp ra đời, toát ra khí tức vô căn chi nhân, theo lý thuyết, vô căn chi nhân ‘Không có đi qua’, tồn tại của nó, vốn là là Thiên đạo pháp lý bên ngoài.

Nhưng khi nàng có một cái phụ thân cũng cùng là ‘Vô căn chi nhân’, dù cho nàng vẫn toát ra khí tức tương tự, nhưng kì thực, là để lại dấu vết, cũng chính là toả ra khí tức có người là vô căn chi nhân, nhưng thực ra là người bình thường.

Đạo nhân khóe miệng kéo kéo,

Gặp Trịnh Phàm không phản ứng gì, tựa hồ hắn càng mừng rỡ lầm bầm lầu bầu:

- Lại nói, con cái, là đến đòi nợ cha mẹ, lời này, kỳ thực không phải giả, đặc biệt là rơi vào trên người vương gia ngươi, ha ha ha ha, càng chuẩn xác!

Đạo trời sáng tỏ, mệnh lý nhất định.

Vô căn chi nhân, vốn không nên tồn tại, là chỗ trách của Thiên đạo, có thể vương gia ngài mạnh mẽ đi tới địa vị bây giờ, Phụng Tân thành này, dĩ nhiên có khí tượng thành lập quốc!

A ~

Vương gia,

Ngài so với phần lớn Luyện Khí sĩ cõi đời này, càng hiểu rõ việc đi ngược lên trời, bởi vì bản thân ngài là thực tiễn.

Trời,

Không có cách nào giam chân ngươi rồi!

Nhưng trời,

Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu,

Hơn nữa,

Trời,

Còn là một tiện nhân!

Ngài tiếp tục sinh đi,

Ngài sinh bao nhiêu đứa trẻ,

Chết chóc ngày sau,

Sẽ càng nhiều thảm hơn!

Trịnh Phàm yên lặng.

Đạo nhân nhìn chằm chằm vào Trịnh Phàm, trong ánh mắt còn mang theo ý nghĩ sâu xa.

Một lát sau, Trịnh Phàm quay lại nghế ngồi, nói:

- Trà.

Tiết Tam lập tức dặn dò hạ nhân mang nước trà cùng một ít trà bánh lên.

Cùng lúc đó, một nhóm cẩm y thân vệ vốn đang ở khá gần đó cũng bị điều đến vị trí xa hơn.

Phiền Lực đứng ở bên cạnh đạo nhân, Tiết Tam đứng phía trước người Trịnh Phàm.

Chiều cao của Tam gia vừa tầm, đứng đằng trước cũng không che tầm mắt người phía sau.

Trịnh Phàm tự châm trà cho mình, rót ra hai chén.

Ngay sau đó, Trịnh Phàm bưng một chén trà khác lên, đưa về phía đạo nhân.

Trên người đạo nhân còn cắm không ít ngân châm, căn bản không thể động đậy, tất nhiên là không thể nhận ly trà này.

Trịnh Phàm hắt về phía trước,

Nước trà nóng bỏng dội lên trên mặt.

- Híz-khà-zzzz-khà-zzz...

Da dẻ đạo nhân vốn đã có vấn đề, ngay cả ánh mặt trời hay gió đều không thể chịu được huống chi là một chén trà nóng. Lúc này, biểu tình trên khuôn mặt đã bắt đầu trở lên vặn vẹo.

Nhưng tính tình lại cứng cỏi từ trong xương cốt.

Chịu đựng qua cơn thống xong, hắn còn thè lưỡi, liếm môi, nói:

- Tạ trà của vương gia.

- Ngươi nói, bản vương là người không có gốc rễ, trên đời này có bao nhiêu người nhìn thấy được mệnh cách của bản vương?

Đạo nhân khẽ lắc đầu, trả lời:

- Thật sự rất ít. Vương gia hẳn phải biết Lý Tầm Đạo, hắn đã từng là chủ nhân hậu sơn, hiện tại đang là tướng công Càn quốc. Hắn cũng không nhìn ra được.

- Vô căn chi nhân, có nghĩa là gì?

- Nó mang ý nghĩa không có nguồn gốc, không bị mệnh lý ràng buộc, không được trời cao yêu thích.

- Trong sách cổ có từng ghi chép qua?

- Đúng vậy.

- Là người nào trong lịch sử?

- Một gã tiều phu.

Trịnh Phàm nheo nheo mắt.

- Có phải là Vương gia cảm thấy rất bất ngờ, đúng không? Vương gia cho rằng vô căn chi nhân thì nhất định sẽ nghịch thiên cải mệnh à?

- Chẳng qua là cảm thấy, có hơi chả liên quan gì đến ta.

- Thiên địa bất nhân...

Xoạt!

- Híz-khà-zzz...

Lại là một chén trà nóng giội đi tới,

Đạo nhân đau đến mức răng nanh cũng run lên.

- Nói tiếng người đi.

- Nếu đời này vương gia chỉ bằng lòng làm một cái phú ông nho nhỏ, thật ra cũng không sao.

Nghe đến đây,

Trịnh Phàm không khỏi nhớ lại năm đó, lúc bản thân vừa mới thức tỉnh. Các Ma Vương cùng hắn ngồi vây quanh một cái bàn, là ai bắt đầu trước nhỉ? Hình như là Người Mù. Người Mù hỏi hắn, đời này, rốt cuộc thì muốn sống như thế nào.

Một cái, là làm một ít chuyện.

Một cái, là làm phú ông, cưới một phòng chính thê, ba hai thiếp thất, một đời giàu có không lo không nghĩ. Cứ coi như tất cả các Ma Vương năm đó là tình cảm nắn nót từng bút vẽ ra mà thôi .

- Bây giờ bản vương cũng được xem như một phú ông đi?

Hết chương 2509.
Bình Luận (0)
Comment