Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2510 - Chương 2510. Vô Căn Chi Nhân

Chương 2510. Vô Căn Chi Nhân
Chương 2510. Vô Căn Chi Nhân

- Vương gia nói đùa rồi. Thiên đạo vốn đã không thích loại vô căn chi nhân, cúi đầu sống tạm qua ngày, nói không chừng trời cao sẽ không để ý. Nhưng càng lăn lộn giỏi, thì ảnh hưởng nhân quả sẽ càng là lớn, muốn lờ đi không thèm để ý cũng khó lắm.

Gã tiều phu kia, do lúc vào núi thì gặp được sư tôn của ta, một đời bình thản đã thấy đủ, năm tháng trôi cũng còn được.

- Vậy ngươi nói xem, nếu bây giờ bản vương cởi giáp về quê, vẫn còn kịp chứ?

- Vương gia, ngài lại nói đùa rồi.

- Ha ha.

- Thật ra, số lượng vô căn chi nhân tuy ít, nhưng cũng không đến mức quá hiếm thấy. Thiên đạo vận chuyển, luôn có chỗ sơ sở, thế sự thay đổi, sao có thể hoàn toàn hiểu rõ đây?

Có lẽ ‘Bá Nhạc’ đủ tư cách nhìn thấy thiên lý mã, quá ít.

Mà phàm là có chút ngóc đầu dậy, gần như đều sẽ rơi vào kết cục bi thảm.

Còn nếu không quật khởi, một đời bình thản, biển người mênh mông, liệu có ai biết đến đây?

Dân chúng bình thường, nhà không dư lương thực, ngay cả thầy tướng số ngồi trên đường cũng là không nỡ mời xem một lần.

- Vậy bản vương lại thấy rất tò mò, tại sao ngươi lại phải đến Phụng Tân thành?

- Bởi vì lúc đó bần đạo cho rằng, vô căn chi nhân chính là hài tử sắp xuất thế của vương gia. Thế tử, tất nhiên không cần nói thêm. Cho dù là quận chúa, sau khi bần đạo xuất quan cũng từng nghe nói vị quận chúa của Trấn Bắc Vương phủ kia, cũng là nhân vật không dễ đối phó.

Đây là do điểm xuất phát cao.

Người thường gặp phải nỗi khổ sinh tồn, sinh bệnh, ngoài ý muốn.

Vương phủ có cơm ngon áo đẹp, có danh y thuốc hay, có cao thủ bảo vệ.

Tay trời, tuỳ tiện run lên một cái cũng để để bá tính bình thường sống không bằng chết.

Nhưng cố tình là ở đây, ở trong vương phủ này, thì không thể được.

Bần đạo tự xưng là tu hành trong núi, này, không phải là không có người tu hành bên ngoài có đạo hạnh cao hơn bần đạo, nhưng cũng lác đác chẳng có mấy ai. Cho dù là vương phủ cũng không thể có được.

Khoảnh khắc đó, bần đạo cảm nhận được chính là cảm xúc sợ hãi.

Bần đạo sợ hãi.

Ông trời, cũng sợ rồi.

Vương gia, nếu dưới tay ngài có một vị tướng lĩnh, giống ý như ngài năm đó ngươi, ngài sẽ sợ chứ?

- Bản vương hải nạp bách xuyên, lòng dạ có thể chứa cả trời, sợ cái gì?

- Ha ha, vâng, vâng, đúng vậy.

Đạo nhân ngập ngừng cắn môi, tiếp tục nói:

- Vương gia, ngài chính là rồng phượng trong loài người, phong vân ở Chư Hạ cũng là do ngài quấy lên.

Nhân kiệt đương thời hoặc là bị chém dưới tay vương gia, hoặc là làm chó săn, tay sai trước mặt ngài.

Nhưng mà, người chung quy vẫn không đấu lại được với trời a.

- Đấu với người, niềm vui vô tận.

Trịnh Phàm khẽ mỉm cười,

- Đấu với trời, cũng vô cùng vui vẻ.

Đạo nhân hơi tặc lưỡi, cảm khái nói:

- Tình cảnh của Vương gia, bần đạo khâm phục.

- Ngươi không phải là Tàng phu tử.

- Đúng vậy, bần đạo không giống Tàng phu tử. Hắn tự nhận là bản thân là người Càn, hắn yêu phong thái hài hoa của Đại Càn. Bần đạo, ngay cả tên cũng có thể quên, thật ra không có vướng bận gì.

- Năm đó Tàng phu tử vào kinh chém long mạch Đại Yến, ngươi có biết tiên đế Đại Yến đã nói thế nào không?

- Thế nào?

- Mau đến chém đi, trẫm còn có tấu chương phải xem.

- Ha ha, ha ha ha... thế nhưng tiên đế Đại Yến, trời không cho thọ. Ai dám nói là một đao này chưa từng chém xuống chứ?

Trịnh Phàm cúi đầu nhấp một ngụm trà, xong lại đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi nói:

- Nhưng cũng có ai dám nói, một đao này, đã thật sự chém xuống chứ?

- Vương gia, ngài ngồi đây nói với ta nhiều chuyện như vậy, lại mời ta uống trà, rốt cuộc thì ngài vẫn tin.

- Bản vương chỉ muốn tâm sự thôi.

- Không tin, vì sao còn tán gẫu?

- Biểu diễn ảo thuật trên đường, biết rõ là giả nhưng người vẫn thích xem, thấy vui thôi mà.

Trịnh Phàm cầm một miếng bánh gạo ngọt trên khay trà, đưa vào miệng cắn một miếng, chậm rãi nghiền ngẫm.

- Bần đạo nguyện đưa vương gia một lời khuyên.

- Nói thử xem.

- Năm đó, có vị hoàng đế Sở quốc bị Đại Vu trong nước suy đoán là nhị long không thể gặp nhau. Vị hoàng đế Sở quốc kia có hai nhi tử. Sau đó, suốt hai người con trai này không được vào cung gặp mặt hắn, dùng cách này để tránh né thiên tướng.

- Ý của ngươi là, khuyên ta học theo, đưa nhi tử ra ngoài?

- Đây là phương pháp ổn thỏa nhất.

- Nhưng cũng cách khó nhất.

Trịnh Phàm ném chiếc bánh gạo ngọt đã ăn một về phía Phiền Lực:

- Ngươi có thể nhìn ra, ta nghĩ, hẳn là đã từng có người cũng nhìn ra rồi.

- Ồ?

- Hắn nói với ta, về bản chất, cái trò lảm nhảm lải nhải này cũng chỉ là một câu nói, tin thì có, không tin thì không.

- Bần đạo không tin vương gia thật sự không tin.

- Vô căn chi nhân, nghe qua thì rất doạ người. Bản vương có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân bản vương đồng ý ngồi xuống uống một hớp trà ăn nửa khối điểm tâm, cùng ngươi nói những chuyện này.

- Bần đạo xin rửa tai lắng nghe.

- Ngươi nói bản vương mới thật sự là vô căn chi nhân, ngươi nói đúng, nhưng ngươi, cũng nói sai rồi.

Trên mặt đạo nhân lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hết chương 2510.
Bình Luận (0)
Comment