Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2556 - Chương 2556. Hoàn Thành

Chương 2556. Hoàn thành
Chương 2556. Hoàn thành

Nơi này dù sao cũng có nhiều con mắt nhìn như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có chút bí mật, là có thể công khai, nhưng có chút bí mật, thì lại phải ẩn giấu, ví dụ như quan hệ giữa mình và các Ma Vương, cũng ví dụ như quan hệ giữa nhi tử của mình và các Ma Vương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm ngồi xuống, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đối với mấy thanh quan nhi kia hô: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiếp tấu nhạc, tiếp múa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng, Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng, Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng tỳ bà vang lên, hai thanh quan nhi bắt đầu hiến múa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng cười của Vương gia, thường thường truyền ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa bắt đầu, còn có chút đột ngột. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng rất nhanh, Hùng Lệ Thiến kéo tay Liễu Như Khanh, đi tới bên người Vương gia, vừa cùng Vương gia nói chuyện vừa cũng cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên cũng bắt đầu vỗ tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thật ra mọi người đều muốn ngay lập tức đến xem đứa bé, nhưng cố tình Phiền Lực đứng ở đàng kia giống một ngọn núi, ý tứ rất rõ ràng, không cho vào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lại liên tưởng đến các tiên sinh đoạt trước một bước tiến phòng sinh lúc trước kia, làm người trong nhà, trong lòng hẳn là đều nắm chắc rồi, bên trong hẳn là đang làm chuyện gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ là, nếu là người trong nhà, vào lúc này nhất định phải phối hợp Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nơi này, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Làm hết sức ở gặp dịp thì chơi, kéo Vương phủ một đám người hầu cũng ‘ăn mừng’ theo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bên ngoài, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi biết Bình Tây Vương phủ Thế tử giáng lâm, trực tiếp thành biển chúc mừng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vấn đề tử tự của Vương gia mình, vẫn luôn là tâm bệnh của quân dân Phụng Tân thành, vào lúc này, mọi người rốt cục có thể yên tâm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Các tướng lĩnh một mực chờ đợi tin tức nơi tiền thính, càng là nắm chặt nắm đấm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ là bản thân Vương gia không đi ra, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu Thế tử bọn họ cũng không nhìn thấy, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho nên trừ bỏ từng lần từng lần một nắm chặt nắm đấm hô to ra, cũng không thể làm cái khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng qua, tin tức lan truyền ngược lại một chút đều không trì hoãn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từng người từng người đưa tin trực tiếp ra cửa thành Phụng Tân thành hướng tứ phương mà đi, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không quản thế nào, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bình Tây Vương phủ Phụng Tân thành đã là một nhánh sức mạnh được công nhận có thể ảnh hưởng cách cục của Chư Hạ, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Truyền nhân của nó rốt cục xuất hiện, tất nhiên là một việc lớn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Các thanh quan nhi hát nhảy không ngừng, đi lại thật ra có hơi phù phiếm rồi, nhưng Vương gia hứng thú tựa hồ rất cao, các nàng tự nhiên không dám ngừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hùng Lệ Thiến đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay Trịnh Phàm, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm đối với nàng cười cười, ra hiệu vô sự, Hùng Lệ Thiến cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại nhìn một chút bên trong phòng sinh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia, thiếp thân nơi này đã sớm chuẩn bị tốt ban thưởng, ngoài ra còn có hoạt động vì ăn mừng Thế tử điện hạ giáng lâm trong Phụng Tân thành, lúc trước tỷ tỷ đã phân phó ta, ta đây đi sắp xếp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Tốt, ngươi đi đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hùng Lệ Thiến kéo tay Liễu Như Khanh rời đi, mang đi không ít người hầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cơ Truyền Nghiệp thì lôi kéo cánh tay của Thiên Thiên, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca, lúc nào mới có thể nhìn đệ đệ thế, lần trước sau khi muội muội sinh, chúng ta không phải lập tức là có thể nhìn thấy sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Phải đợi hòa thượng sư phụ làm xong chúc phúc nữa, không vội, chúng ta đi về trước tìm đao gỗ chuẩn bị đưa cho đệ đệ ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên kéo tay Cơ Truyền Nghiệp rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một thanh quan nhi rốt cục không chống đỡ nổi, ngã rầm trên mặt đất, lập tức dập đầu thỉnh tội. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa vặn lúc này màn phòng sinh bị xốc lên, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tam gia đi ra, cười với Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm nói với mấy thanh quan nhi kia: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi tìm Tiếu quản sự nhìn thưởng đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Tạ Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bản thân Vương gia thì lập tức đứng dậy, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa vào phòng sinh, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Liền nhìn thấy đôi thầy trò hòa thượng kia cuộn mình ở trong góc run lẩy bẩy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lại nhìn Người Mù và A Minh dựa vào ở bên cạnh bàn, hai người gần như hôn mê, hòn đá màu đỏ rơi trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tứ Nương ôm hài tử trong tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm bước nhanh về phía trước, Tứ Nương vội nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Chủ thượng, rất thuận lợi đây, đã hoàn thành rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm ôm đứa bé tới, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phát hiện chỗ mi tâm của nhi tử mình, có thêm một nốt ruồi son, thoạt nhìn càng đáng yêu hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đứa bé chép miệng nhỏ, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khóe miệng phun ra bong bóng nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2556.
Bình Luận (0)
Comment