Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2571 - Chương 2571. Thái Sơn

Chương 2571. Thái Sơn
Chương 2571. Thái Sơn

Vui mừng nhất, chính là Tứ Nương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hậu trạch Vương phủ, thay vì nói là của Vương gia, không bằng nói là của Tứ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tứ Nương rất có hứng thú với việc tập hợp những tỷ muội được phong hào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ thấy Tứ Nương ôm Trịnh Lâm đứng lên, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cười nói; ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ai da, cuối cùng muội muội đã đến rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Trên đường đến đã trì hoãn, thỉnh tỷ tỷ thứ tội. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu bước vào cửa nhà này, vậy sau này chúng ta là người một nhà, hậu trạch của vương phủ ta, không có quy củ gì cả, tùy ý lục đục với nhau, tranh sủng tranh quyền cũng tùy ý, thật sự rất tự tại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha hả, tỷ tỷ nói đúng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hùng Lệ Thiến cười phụ họa nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Muội muội đứng lên đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Đa tạ tỷ tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phúc Vương phi đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tứ Nương liền đưa Trịnh Lâm vào lòng ngực Phúc Vương phi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Đang chờ ngươi đến chăm hài tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phúc Vương phi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm lúc này cũng ho khan một tiếng, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói; ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Được, sau này chính là người một nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng chưa nói cái gì mà ngươi đến Phúc Vương phủ ở, bổn vương khi nào rảnh sẽ đi tìm ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà là trực tiếp đưa người ta về nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Các ngự sử đại nhân trong triều cũng sẽ không có ý kiến gì với việc này, bọn họ ước gì ngày nào Bình Tây Vương gia cũng hành động cầm thú thế này, mất đi dân tâm sĩ tâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Cầu phúc đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia đi ra xe ngựa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên đang kéo cánh tay Cơ Truyền Nghiệp đi theo bên cạnh, nhìn ngọn núi này, cơ truyền nghiệp có chút nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngọn núi này cũng không cao, quá bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không biết tại sao cha nuôi cầu phúc lại chọn ngọn núi không có danh hiệu nào này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên thì đọc lại câu nói mà người mù trước kia đã từng dạy hắn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Đệ đệ, sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nửa câu sau, Thiên Thiên không thuộc được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca nói rất có đạo lý, vốn là một ngọn núi bình thường, nhưng sau khi cha nuôi đến đây cầu phúc, sau này đương nhiên sẽ trở thành danh thắng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàng công công cùng đi, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bình Tây Vương gia dẫn đầu cả nhà lớn nhỏ đi lên núi Phi Diên, đỉnh núi đã bố trí tế đàn cử hành nghi thức cầu phúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghi thức rất trang nghiêm, nhưng không phô trương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia cầm ly rượu, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kính ba tuần rượu; ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhất kính đại hạ lập cơ, tam hầu khai biên, định hình bản đồ Chư Hạ bao la. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhị kính tiên đế, Tĩnh Nam Vương, Trấn Bắc vương, tạo ra địa thế Đại Yến hùng vĩ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Tam kính Hổ Đầu thành từ khi khởi binh đến nay, luôn đi theo bổn vương, các chiến sĩ các tộc trung dũng chết vì bổn vương, anh linh an giấc ngàn thu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cầu phúc kết thúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khi mọi người sắp xuống, Hoàng công công chủ động đưa ra kiến nghị, nói từ hôm nay trở đi, ngọn núi này được nổi tiếng nhờ Vương gia, tại sao Vương gia không thuận thế ban danh mới cho nó? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói chung, những nơi núi sông, chỉ có thiên tử mới có thể đặt tên, bởi vì điều này có nghĩa là tạo ra thần linh cho vùng đất sông núi hồ đó một lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Hoàng công công cũng không cảm thấy vị Vương gia trước mắt không có tư cách này, cũng hoàn toàn không cảm thấy sau khi bệ hạ biết được chuyện này sẽ tức giận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi Bình Tây Vương nghe thấy kiến nghị này, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn chằm chằm Hoàng công công rất lâu, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mãi đến khi nhìn đến mức Hoàng công công giật thót trong lòng, gần như hoài nghi bản thân có phải đã nói sai câu nào không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia cười to, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sai người chuẩn bị giấy và bút mực, lưu lại mặc bảo, lại sai người khắc đá trên đỉnh núi này, tiến hành nghi lễ đổi tên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từ hôm nay trở đi, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Núi Phi Diên được đổi tên thành... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Sơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, ăn cơm thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm dọn đồ ăn lên xong thì cất giọng gọi sư phụ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sư phụ đi tới ngồi xuống, thường ngày lão cứ điên điên khùng khùng, chỉ có hai thời điểm là cực kì tỉnh táo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một là khi bước vào Bình Tây Vương phủ, sư phụ có thể duy trì dáng vẻ trang nghiêm của Pháp Tướng mà không sững sờ đến chảy nước miếng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai là lúc ăn cơm, chỉ cần hô một tiếng sư phụ là lập tức tới ngay, chắc chắn sẽ không thả hồn trên mây mà đứng dựa ở bên đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điên thật là thật sự điên, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có giả điên cũng là ‘người’ điên, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2571.
Bình Luận (0)
Comment