Hoàng đế ăn nho, ͏ ͏ ͏
Nhổ một hạt nho, ͏ ͏ ͏
Tự giễu nói: ͏ ͏ ͏
- Là một hoàng đế đôi khi giống như một con hát trên sân khấu, ngươi biết mình đang diễn trò, thần dân của ngươi cũng biết rằng ngươi đang diễn trò, nhưng ngươi phải diễn vở kịch này một cách nghiêm túc. ͏ ͏ ͏
- Cho dân chúng xem, ͏ ͏ ͏
- Cho thiên hạ xem, ͏ ͏ ͏
- Cho trời xanh xem, ͏ ͏ ͏
- Cho sử sách xem, ͏ ͏ ͏
- Trịnh Phàm, ͏ ͏ ͏
- Ngươi có cảm thấy nó rất vô nghĩa không? ͏ ͏ ͏
- Nói thế nào đây? ͏ ͏ ͏
Vương gia đang uống rượu trái cây với đá viên hỏi. ͏ ͏ ͏
- Ví dụ như ở Tuyết Hải quan mấy ngày trước, ta đã triệu kiến những thủ lĩnh quý tộc Dã Nhân kia. Ở trong mắt ngươi, có phải là uổng phí công sức không? Thậm chí, trong lòng ngươi nghĩ có chút nực cười phải không? ͏ ͏ ͏
- Ta là loại người này trong lòng ngươi à? ͏ ͏ ͏
- Hửm? ͏ ͏ ͏
- Nếu thật muốn cười nhạo ngươi, ta sẽ cười trước mặt ngươi. ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế đã bị thuyết phục, ͏ ͏ ͏
tiếp tục: ͏ ͏ ͏
- Vậy, ngươi có đồng ý với phương pháp của ta không? Chỉ vì để các sử quan đi cùng sẽ thêm đoạn Cánh Đồng Tuyết này vào sử sách trong chuyến đông tuần của ta? ͏ ͏ ͏
- Ta nghĩ rằng ít nhất nếu tra cứu lịch sử về Cánh Đồng Tuyết, ít nhất là từ thời của ta, đã là lãnh thổ của Đại Yến ta, mặc dù bây giờ chúng ta không có đủ tinh lực để chinh phục hoàn toàn Cánh Đồng Tuyết, giống như chúng ta bây giờ cũng không có đủ tinh lực để khống chế Hoang Mạc, ͏ ͏ ͏
- Nhưng đến khi Chư Hạ thống nhất và không có sự kiềm chế bên trong, ͏ ͏ ͏
- Con cháu đời sau, ͏ ͏ ͏
- Nếu ngươi không thể nói với bên ngoài, ngươi có thể rảnh tay để thực sự chiếm giữ và mở rộng Cánh Đồng Tuyết và Hoang Mạc. ͏ ͏ ͏
- Thực ra, điều ta muốn làm chính là chuyện này, để con cháu đời sau có một bằng chứng xác thực “từ thời xa xưa” trước khi ra tay. ͏ ͏ ͏
- Ngươi có nghĩ ta ngây thơ không? ͏ ͏ ͏
- Không, ta nghĩ ngươi đã làm rất đúng. ͏ ͏ ͏
- Thật ư? ͏ ͏ ͏
- Thật. ͏ ͏ ͏
- Nhưng chỉ dựa vào sử sách, không thể thực sự thôn tính những cương vực này, hay có thể để cho Dã Nhân hay Man Tộc cúi đầu, nhưng cuối cùng thứ mà chúng ta thực sự dựa vào chính là sự chiến đấu của con cháu đời sau. ͏ ͏ ͏
- Dù không phải xuất thân từ binh lính nhưng ta cũng hiểu được suy nghĩ của những binh lính như ngươi. ͏ ͏ ͏
- Haizzz, ͏ ͏ ͏
- Chuyện này cũng phụ thuộc vào con cháu đời sau, liệu chúng có thể sống theo mong đợi của ta hay không. ͏ ͏ ͏
- Ít nhất thì cũng đã để lại một ý nghĩ, cũng để lại một đường sống. ͏ ͏ ͏
Vương gia lắc lắc ly rượu trong tay nói tiếp, ͏ ͏ ͏
- Nghèo thì làm gì có tiền mà chiến tranh, xưa nay vốn mạnh được yếu thua mà. ͏ ͏ ͏
Khi Bình Tây Vương gia nói ra những lời này, ͏ ͏ ͏
Hoàng đế sững sốt hồi lâu; ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ͏ ͏ ͏
Với một nụ cười gượng gạo, hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Ta luôn nghĩ mình là người thông minh nhất trên thế gian. ͏ ͏ ͏
- Khỏi cần nghĩ, ngươi thông minh nhất. ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn. ͏ ͏ ͏
- Khách khí làm gì. ͏ ͏ ͏
- Nhưng đối với một người thông minh như ta, có một số việc chỉ sau khi ngồi trên long ỷ mới hiểu được, nhưng ta đột nhiên nhận ra rằng ngươi dường như thực sự nhìn thấy rất thấu triệt và rõ ràng mấy trò xiếc trên long ỷ." ͏ ͏ ͏
- À. ͏ ͏ ͏
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ cảm thấy nếu ngươi không tạo phản. Thực sự là rất đáng tiếc. ͏ ͏ ͏
…… ͏ ͏ ͏