Hắn biết rõ thân phận của mình, có thể làm được đến bước này thật là kinh ngạc, tại đây họ Trịnh đã phải chịu rất nhiều gánh nặng và cũng có hiểu biết rất cao mới có thể hoàn thành được chuyện này. ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết trẫm là ai không? ͏ ͏ ͏
Hoàng đế hỏi. ͏ ͏ ͏
Vương gia đứng bên cạnh liếc mắt nhìn hoàng đế vừa hỏi một câu ngốc nghếch. ͏ ͏ ͏
Ấy vậy mà bản thân hoàng đế cũng không hề hay biết. ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Mã Dương bắt đầu một lần nữa tập trung, nhưng nhanh chóng lại rơi vào mê man. ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia duỗi tay ra, nắm gáy Mã Dương, trực tiếp đập mặt hắn vào viên gạch trên đất. ͏ ͏ ͏
- Bụp! ͏ ͏ ͏
Sau khi nâng lên, ͏ ͏ ͏
Máu bắn tung tóe, ͏ ͏ ͏
Còn văng lên áo giáp của hoàng đế, giúp bộ giáp mới toanh này có cơ hội nhìn thấy máu. ͏ ͏ ͏
Mặc dù trên mặt trông giống như mở một cửa hàng thuốc nhuộm, nhưng Mã Dương đã thực sự tỉnh táo lại. ͏ ͏ ͏
- Ngươi có biết hắn là ai không? ͏ ͏ ͏
Hoàng đế chỉ vào Trịnh Phàm và hỏi Mã Dương. ͏ ͏ ͏
Sau khi Mã Dương mím môi vài lần, vẫn mở miệng trả lời: "Bình... Bình Tây Vương gia." ͏ ͏ ͏
Ở đây, không ai dám giả làm Bình Tây Vương gia, tin tưởng chắc chắn Mã Dương điều này. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế hài lòng gật đầu, ͏ ͏ ͏
Chỉ vào mặt mình một lần nữa, ͏ ͏ ͏
Hỏi; ͏ ͏ ͏
- Vậy trẫm là ai? ͏ ͏ ͏
Mã Dương lắc đầu nghi hoặc: ͏ ͏ ͏
- Không... không biết. ͏ ͏ ͏
- …… ͏ ͏ ͏
Hoàng đế. ͏ ͏ ͏
Mã Dương xuất thân thường dân, hắn thật sự không biết "Trẫm" là tự xưng dành riêng cho hoàng đế; ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, trong môi trường này, mặc dù đầu óc hắn tỉnh táo, nhưng chẳng liên quan gì đến sự bình tĩnh, hắn cũng không thể nhanh chóng nghĩ ra ai có thể tiếp tục ung dung ngồi đó khi Bình Tây Vương gia đang đứng. ͏ ͏ ͏
- Chuyện này không thể được. Ngươi phải biết trẫm là ai. Dù sao ngươi là tướng địch đầu tiên ta bắt sống. Nghe này, ta là hoàng đế của Đại Yến! ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
- Mã Dương, ta nghĩ ngươi điên rồi, ta nghĩ rằng ngươi điên thật rồi! ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói cái gì? ͏ ͏ ͏
- Người đã tấn công quân bảo của ngươi là Cẩm Y Vệ của Bình Tây Vương gia? ͏ ͏ ͏
- Ngươi nhìn thấy Kiếm Thánh và một Luyện Khí sĩ bay trên không trung tới? ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn nhìn thấy Bình Tây Vương gia nắm Vương kỳ lao vào trận chiến? ͏ ͏ ͏
- Ngươi thậm chí còn nói, ͏ ͏ ͏
- Ngươi đã bị bắt sống bởi Hoàng đế của Yến Quốc? ͏ ͏ ͏
- Ngươi có thể tìm được một lý do hay hơn sau khi chạy trốn vì sợ hãi kẻ địch không? Tại sao ngươi không nói rằng ngươi đã thấy chư Phật giáng lâm xuống quân bảo của ngươi và trưng dụng quân bảo của ngươi chứ! ͏ ͏ ͏
Mã Dương nằm rạp trên mặt đất, không có cách nào giải thích được. ͏ ͏ ͏
Kể từ khi ngồi trên một chiếc bè trôi bồng bềnh và được quân Sở vớt, hắn luôn ở trong tư thế này, hỏi gì đáp nấy, thời gian còn lại, hắn ta chỉ ngẩn người. ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏
Một nam tử vóc người cao lớn mặc mãng bào bước vào quân trướng; ͏ ͏ ͏
Khi viên tướng khiển trách Mã Lương lúc trước nhìn thấy hắn bỗng lập tức quỳ xuống: ͏ ͏ ͏
- Tham kiến vương gia, sao vương gia… ͏ ͏ ͏
Người trước mặt là huynh đệ của hoàng đế Đại Sở, Hùng Đình Sơn, hiện đang là người phụ trách cấm quân của hoàng gia dọc Vị Hà. ͏ ͏ ͏
Phía sau Hùng Đình Sơn, là một vị công tử tuấn tú, không phải Tạ Ngọc An thì là ai? ͏ ͏ ͏
Trong vài năm qua, Yến Sở đã đánh nhau vài lần, ͏ ͏ ͏
Tướng tinh của cả hai bên đều đã ngã xuống ở các mức độ khác nhau, ͏ ͏ ͏
Nhưng tổn thất bên phía Sở Quốc chắc chắn còn lớn hơn nhiều; ͏ ͏ ͏
Mà Yến Quốc có Bình Tây Vương gia thuận thế quật khởi, hoàn thành quá trình chuyển cũ đổi mới. Còn Sở Quốc, về tướng lĩnh và nhân tài, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi bắt đầu giật gấu vá vai*. ͏ ͏ ͏
*Giật gấu vá vai(捉襟见肘): kéo vạt áo thì lộ khuỷu tay, được cái này thì mất cái khác, một bên hình dung quần áo rách nát, một bên ví với hoàn cảnh khó khăn, túng thiếu phải lấy tạm chỗ này đắp vào chỗ kia. ͏ ͏ ͏
Người làm Soái, không chỉ phải có tài chỉ huy quân sự giỏi mà còn phải có uy để quân đội cấp dưới theo mình tin phục; ͏ ͏ ͏
Vì vậy, trước kia, Sở Hoàng để gia chủ Tạ gia, Tạ Chử Dương quản lý phòng tuyến Vị Hà, nhưng khi Tạ Chử Dương dẫn quân của Tạ gia đến chiến đấu ở đất Lương Triệu, phòng tuyến Vị Hà cực kỳ quan trọng do Hùng Đình Sơn tiếp quản. ͏ ͏ ͏
Sau khi Niên Nghiêu bị đánh bại và bị bắt, quân đội của Đại Sở về cơ bản chỉ có hai nhân vật này là người có thể cầm cờ, Đại Sở lâm vào thời điểm cực kỳ đói kém người tài. ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn quay lại nhìn Tạ Ngọc An đứng đằng sau và hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ngươi nghĩ sao? ͏ ͏ ͏
- Ta nghĩ nó có thể là sự thật. Mật chiết ta nhận được cách đây vài ngày nói là Bình Tây Vương gia đã tháp tùng hoàng đế Yến Quốc đông tuần đến Tuyết Hải quan, nếu như đoán không sai hiện tại là lúc họ rời khỏi Tuyết Hải quan, sau đó đến Trấn Nam quan dạo bước, cũng không có gì là lạ. ͏ ͏ ͏
- Không có gì là lạ? ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn hỏi. ͏ ͏ ͏
Là một hoàng đế, vậy mà lại tự mình ra chiến trường, chỉ để bắt một quân bảo nhỏ mới xây với chỉ hai mươi người già yếu, bệnh tật, đây thực sự là một trò đùa lớn của thiên hạ. ͏ ͏ ͏
- Không có gì là không thể. Hoàng đế Yến Quốc và Bình Tây Vương đã quen biết từ nhỏ. Ta nghĩ rằng giữa hai người bọn họ có thể không chỉ là mối quan hệ Quân Thần tương đắc như trong sử sách, mà bây giờ thuần túy chính là quan hệ Quân Thần nghi kỵ; ͏ ͏ ͏
- Ta không thể không nói, trong đó quả thực có một chút chân tình; ͏ ͏ ͏
- Nếu như hoàng đế Yến Quốc nói muốn tự mình ngửi mùi quân lữ, vị vương gia kia có lẽ thật sự tới thỏa mãn hắn. ͏ ͏ ͏
- Điều này phù hợp với những lời nói “điên điên khùng khùng” của vị Bách phu trưởng này. ͏ ͏ ͏
- Cẩm Y Vệ, Kiếm Thánh, Luyện Khí sĩ, vương kỳ, hoàng đế... ͏ ͏ ͏
- Có một câu nói trong dân gian, gọi là “Bồi Thái tử đọc sách”, ͏ ͏ ͏
- Sau đó có thể lại thêm câu tiếp theo. ͏ ͏ ͏
- “Bạn hoàng đế công thành”. ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn nghiêm nghị nói, ͏ ͏ ͏
- Hoàng đế Yến Quốc và Bình Tây Vương gia của Yến Quốc hiện tại đang ở bờ bên kia? ͏ ͏ ͏
- Tám chín phần mười, sao nào, vương gia định làm gì à? ͏ ͏ ͏
- Bọn họ nếu đã dám đến, đương nhiên sẽ không sợ hãi, không thể không nói tất cả Thiết kỵ của Trấn Nam quan đều đã chờ sẵn ở Thượng Cốc quận. ͏ ͏ ͏
- Trên đời này, ở đâu có thể có cái thứ gọi là ổn thỏa chứ? ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn hùng hồn hỏi. ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An cười nói, ͏ ͏ ͏
- Niên đại tướng quân hồi đó cũng nghĩ như vậy. ͏ ͏ ͏
- Đừng nhắc đến Niên Nghiêu với ta. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng, Niên đại tướng quân lúc này lên làm quản sự thái giám trong hoàng cung của Yến Quốc, đã trở thành một trong hai sự sỉ nhục quốc gia lớn nhất của Đại Sở; ͏ ͏ ͏
Một nỗi nhục quốc gia khác chính là Khuất Bồi Lạc, tiền thiếu chủ Khuất thị, người phụ trách bảo an ở Phụng Tân thành. ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn bước ra khỏi lều, nhìn những vì sao trên trời, giữa lông mày đầy vẻ lo lắng. ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài không muốn bỏ lỡ cơ hội này sao? ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An đi tới, hỏi. ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? ͏ ͏ ͏
- Điều ta muốn nói là cuộc quyết đấu giữa Đại Sở ta và Yến Quốc không phải bây giờ, mà là năm năm sau. ͏ ͏ ͏
- Vốn dĩ, chúng ta đã có cơ hội thừa dịp thời khắc người Yến yếu nhược để lật ngược sự tồn tại của thứ tưởng chừng như một con quái vật khổng lồ này, nhưng thật đáng tiếc là bên phía Càn nhân đã xảy ra sự cố lớn. ͏ ͏ ͏
- Chuyển thủ thành công, hoàn thành chuyển đổi vị trí tấn công và phòng thủ. ͏ ͏ ͏
- Hiện tại dù có giãy dụa thế nào cũng sẽ thua, tốt hơn hết là nên chờ đợi thời cơ. ͏ ͏ ͏
- Hoàng huynh đang huấn luyện tương lai Đại Sở , ta hiểu được, thế nhưng là người Yến, cũng đang nghỉ ngơi lấy sức. ͏ ͏ ͏
- Đây là chuyện không còn cách nào giải quyết được. ͏ ͏ ͏
Ngược lại, Tạ Ngọc An nhìn rất thoáng. ͏ ͏ ͏
- Hiện tại thật sự không có cơ hội, để xem sau này đi. ͏ ͏ ͏
- Sau này sẽ có cơ hội ư? ͏ ͏ ͏
- Ít nhất có thể trì hoãn một chút. ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An phất tay xoay người, ͏ ͏ ͏
- Ta có đem theo một ít trà ngon từ nhà của mình, vương gia có muốn nếm thử một chút không? ͏ ͏ ͏
- Không có hứng thú. ͏ ͏ ͏
- Thật là đáng tiếc. ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An chậm rãi rời đi. ͏ ͏ ͏
Sau chiến thắng của Lương địa, địa vị của Tạ gia ở Sở Quốc được tăng cao chưa từng có. Trước đây, các quý tộc Đại Sở cảm thấy Tạ gia là sự tồn tại không xứng đáng trong hàng ngũ quý tộc. Nhưng giờ đây, với sự dồn ép từng bước của hoàng đế đối với các thế lực quý tộc truyền thống. Các quý tộc đã không còn can đảm như xưa, bắt đầu theo bản năng xích lại gần Tạ gia. Hy vọng Tạ gia, một gốc đại thụ cứng cáp duy nhất còn sót lại trong những dòng họ quý tộc, sẽ chắn gió che mưa; ͏ ͏ ͏