- Đại Yến ta có thể có những dũng sĩ như vậy, lòng... lòng trẫm cảm thấy rất nhẹ nhõm... hố... hố... ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, ͏ ͏ ͏
Hai họa sư dựng giá vẽ lên, ngồi trên băng ghế xếp họ tự đem theo, đối mặt với hoàng đế và vương gia, và bắt đầu vẽ. ͏ ͏ ͏
Khi hoàng đế thấy thế, hắn đã đứng thẳng dậy theo bản năng, vương gia bất đắc dĩ, đưa tay ra nhấc thắt lưng của hoàng đế từ phía sau để giúp hắn chia sẻ một ít trọng lượng. ͏ ͏ ͏
Không chỉ vậy, ͏ ͏ ͏
Hoàng đế còn ra lệnh: ͏ ͏ ͏
- Vẽ cho trẫm oai hùng hơn một chút. ͏ ͏ ͏
Ý là, hoàng đế cho phép ngươi gia tăng thêm một số chế tác nghệ thuật, ít nhất hắn sẽ trông không quá khác biệt với họ Trịnh bên cạnh. ͏ ͏ ͏
- Thần tuân chỉ. ͏ ͏ ͏
- Thần tuân chỉ. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế quay đầu nhìn Trịnh Phàm hỏi; ͏ ͏ ͏
- Ngươi sắp xếp thật sự rất cẩn thận. ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện phải làm thôi mà. ͏ ͏ ͏
Thực ra, từ lâu Bình Tây Vương gia đã có thói quen mang theo họa sĩ khi xuất chinh. Các câu chuyện lưu truyền trong dân gian như "Bình Tây Vương phá trận đồ", " Bình Tây Vương phá tặc quyển", v.v. từ lâu đã được dùng để vẽ thành tranh môn thần. ͏ ͏ ͏
Được lan truyền rộng rãi nhất là cảnh Bình Tây Vương gia ngồi khoanh chân ăn dưa, trong khi quân địch đang chạy tán loạn, người dân cảm thấy việc dán thứ này lên cửa thì có thể được vương gia bảo vệ và xua đuổi tà ma. ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nhìn sử quan đang đứng đó và nhắc nhở; ͏ ͏ ͏
- Sau này nhớ ghi chép lại một cách trung thực, sử sách rõ ràng, không được qua loa. ͏ ͏ ͏
- Hạ thần lĩnh lệnh. ͏ ͏ ͏
Vị sử quan này đã tháp tùng hoàng đế từ sau khi đi đông tuần đến đây, rất nghiêm túc nghe theo mệnh lệnh, khi đứng lên, bản thân mang theo một cỗ sử bút như đao luôn ngay thẳng chịu trách nhiệm đối với lịch sử! ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏
Hoàng đế thấp giọng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Họ Trịnh, tại sao ngươi không nói hành động của ta rất hoang đường, rất vô căn cứ? ͏ ͏ ͏
- Mẹ nó. Ta hiểu mà. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế vô cùng hài lòng, khó khăn giơ tay lên, vỗ nhẹ vào hộ tâm kính trên ngực Trịnh Phàm và nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, vẫn là ngươi hiểu ta. Không giống như Ngụy Trung Hà này, hắn không hiểu ta như ngươi. ͏ ͏ ͏
Ngụy công công ở bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức oan ức nói: ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ... nô tài... nô tài... ͏ ͏ ͏
Vương gua ở bên cạnh cười nói: ͏ ͏ ͏
- Ha ha, chuyện này dễ thôi. Ta sẽ tự thiến rồi vào cung ở cùng ngươi thay cho Ngụy công công được chứ? ͏ ͏ ͏
- Phù phù! ͏ ͏ ͏
Ngụy công công lập tức quỳ xuống. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế cười sằng sặc, nói; ͏ ͏ ͏
- Nhìn xem, vừa nghe ngươi nói ngươi sẽ cướp vị trí của hắn, đã khiến hắn sợ hãi như thế nào này. ͏ ͏ ͏
Ngụy công công cảm thấy chua xót trong lòng, ͏ ͏ ͏
Trong đầu lúc này hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia khi đó vẫn còn là một Thủ bị nho nhỏ, từ Điền Phủ vào cung đêm khuya, chính hắn là người dẫn đường; ͏ ͏ ͏
- Trịnh Thủ bị, Ti Lễ giám, thực sự rất thiếu nhân tài như ngươi. ͏ ͏ ͏
Lúc đó, ͏ ͏ ͏
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Trịnh Thủ bị, không dám tức giận hay lên tiếng, Ngụy công công nghĩ trêu chọc hắn thật thú vị; ͏ ͏ ͏
Hiện tại, ͏ ͏ ͏
Đã trước khác nay khác rồi. ͏ ͏ ͏
- Ngụy Trung Hà, đứng dậy đi, sao ngươi sợ dữ vậy, thật sự là khiến trầm mất mặt mà." ͏ ͏ ͏
…… ͏ ͏ ͏
- Sao vậy, sợ đến thế à? ͏ ͏ ͏
Mã Dương nhìn một tên thuộc hạ đang run rẩy cả người, tên thủ hạ này là một lão nhân. ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏
Mã Dương ngơ ngác nhìn về phía tên thuộc hạ, ͏ ͏ ͏
Thần sắc của hắn ta, ͏ ͏ ͏
Cũng thay đổi ngay lập tức, ͏ ͏ ͏
Chỉ thấy hắn ta không ngần ngại đưa mũi tên bọc vải dầu đến chậu than bên cạnh và châm lửa, sau đó nhanh chóng nâng nó lên và ném lên cao về phía trước mặt. ͏ ͏ ͏
Một ít khí huyết được truyền vào bên trong hỏa tiễn, nổ ở trên không trung, làm phân tán những đốm lửa nhỏ; ͏ ͏ ͏
Ánh sáng chợt lóe lên trong nháy mắt, ͏ ͏ ͏
Hắn ta phát hiện có đông đảo binh lính bên ngoài khoác cẩm y, bên trong mặc áo giáp đang phi nhanh về phía bảo trại nhỏ yếu ớt này. ͏ ͏ ͏
Khi hỏa tiễn được phóng đi, ͏ ͏ ͏
Gần như cùng một lúc, toàn bộ Cẩm Y Vệ phía dưới đều bắn cung tên! ͏ ͏ ͏
Bên trong bảo trại nhỏ không kịp chuẩn bị, người ngã ngựa đổ, tiếng la hét vang dội. ͏ ͏ ͏
Cùng lúc đó, ͏ ͏ ͏
Cũng có một tên thái giám, từ trong tay áo phóng ra hai dải lụa màu xanh, gào thét đến; ͏ ͏ ͏
Một hướng khác, ͏ ͏ ͏
Còn có một bạch y Kiếm Thánh, cầm kiếm khí trên ngón tay, bắn ra kiếm khí đáng sợ bao phủ xung quanh. ͏ ͏ ͏
Ngay trung tâm, ͏ ͏ ͏
Là Lương Trình, vị đại tướng đầu tiên của Bình Tây Vương phủ, ͏ ͏ ͏
Phất tay ra lệnh, ͏ ͏ ͏
Các Cẩm Y Vệ xông đến bảo trại! ͏ ͏ ͏
Mã Dương hoàn toàn sững sờ. ͏ ͏ ͏
Quân bảo nho nhỏ này, ͏ ͏ ͏
Chỉ có mấy người già yếu bệnh tật, ͏ ͏ ͏
Là một Bách phu trưởng bị đẩy ra ngoài ngay sau khi lập công, hắn ta vốn xuất thân là bá tánh nhỏ. ͏ ͏ ͏
Thì có tài cán gì, ͏ ͏ ͏
Để có thể sử dụng một trận chiến như vậy! ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, ͏ ͏ ͏
Mã Dương nhìn thấy một cảnh khác khiến đôi mắt hắn trừng đến rách cả mí. ͏ ͏ ͏
Hắn ta nhìn thấy một nam tử mặc huyền giáp màu bạc đang cầm một thanh đoạn đao, và đằng sau nam tử kia là vương kỳ của Bình Tây Vương Đại Yến! ͏ ͏ ͏
Thiên ngôn vạn ngữ, ͏ ͏ ͏
Lúc này trong lòng Mã Dương, ͏ ͏ ͏
Nó chỉ có thể kết hợp thành một lời tuyệt vọng: ͏ ͏ ͏
- Nghiệp chướng! ͏ ͏ ͏
Đây là một trận chiến không hồi hộp một chút nào, nếu như có thể gọi nó là một trận chiến. ͏ ͏ ͏
Hơn một nửa số quân Sở trong quân bảo bị giết hoặc bị thương, số còn lại lập tức tước vũ khí và đầu hàng, ánh mắt đờ đẫn.. ͏ ͏ ͏
Nhưng những Cẩm Y Vệ đã tiến vào bên trong quân bảo vẫn cố tình ma sát những lưỡi dao vào nhau, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "vù vù ken két", tiếp tục tạo nên không khí chiến đấu ác liệt. ͏ ͏ ͏
Lần này, Bình Tây Vương gia không phải là người đi cuối cùng. ͏ ͏ ͏
Hắn bước đến cổng của quân bảo này, ͏ ͏ ͏
Phía sau, ͏ ͏ ͏
Hoàng đế Đại Yến mặc nhiều lớp áo giáp, trong tay cầm một thanh kiếm lớn, sải bước khó khăn, cuối cùng cũng bắt kịp. Sau đó, với sức lực cuối cùng của mình, hắn lao về phía trước và đạp tung cánh cổng của quân bảo. ͏ ͏ ͏
Vào lúc hoàng đế đạp cửa, ͏ ͏ ͏
Lá cờ Hỏa Phượng Đại Sở treo trên quân bảo bị Kiếm Thánh chém xuống. ͏ ͏ ͏
Ngụy công công cực kỳ vui mừng, treo cờ Hắc Long của Đại Yến lên! ͏ ͏ ͏
Xa xa, ͏ ͏ ͏
Sử quan cầm bút, ͏ ͏ ͏
Trong tập bản thảo vô cùng trang trọng nghiêm túc ghi chép lại: ͏ ͏ ͏
- Vào ngày một tháng tư âm lịch năm Dư An thứ nhất, hoàng đế đông tuần đến Vị Hà; ͏ ͏ ͏
- Gặp phải Sở nô xâm phạm biên giới, quân tình như lửa, thế như trứng nguy; ͏ ͏ ͏
- Hoàng đế mặc giáp, cầm đao sắc đích thân dẫn quân xông lên phía trước, ͏ ͏ ͏
- Ác chiến ngày đêm, ͏ ͏ ͏
- Đánh lui Sở nô, phá một thành! ͏ ͏ ͏
- ͏ ͏ ͏
Bầu trời đầy sao ͏ ͏ ͏
Hoàng đế đã cởi bỏ hai lớp áo giáp, dựa vào lỗ châu mai của tiểu quân bảo, với lá cờ Hắc Long Đại Yến đứng sừng sững bên cạnh. ͏ ͏ ͏
Mã Dương bị hai Cẩm Y Vệ áp giải tới, quỳ xuống trước mặt hoàng đế. ͏ ͏ ͏
Kẻ mới được thăng chức Bách phu trưởng của Sở Quốc này đã xuất hiện một số vấn đề về tinh thần, trạng thái ngơ ngơ ngác ngác; ͏ ͏ ͏
Cách đây không lâu, hắn là một kẻ can đảm gan dạ, dám chủ động tấn công lính canh của Đại Yến, nhưng bây giờ, tất cả dũng khí của hắn đã bị đánh mất. ͏ ͏ ͏
Mỗi người đều có giới hạn chịu đựng của riêng mình, vượt quá giới hạn này sẽ sụp đổ, trường hợp của Mã Dương cũng vậy. ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia chậm rãi đi tới. Bộ huyền giáp trên người hắn được Tiết Tam rèn lại bằng chất liệu đặc biệt, bình thường có màu đen, nhưng dưới ánh sáng của ngọn nến, nó sẽ ánh lên màu bạc. ͏ ͏ ͏
Nó khác với những bộ giáp sáng màu mà Bình Tây Vương gia không thích hay thậm chí không thích cưỡi Tỳ Hưu lúc trước. ͏ ͏ ͏
Bây giờ Bình Tây Vương gia được bao quanh bởi rất nhiều binh mã, cũng như các cận vệ như Kiếm Thánh A Minh, đã có vốn liếng riêng rồi. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế vẫn vô cùng mệt mỏi ngay cả khi hắn chỉ đá vào cửa một cái, ͏ ͏ ͏
Lúc này ngẩng đầu lên, ͏ ͏ ͏
Nhìn người bị mình bắt sống đầu tiên trong đời… Ừm, chắc là có lẽ “Đại tướng phe địch” cuối cùng; ͏ ͏ ͏
Đồng thời, hoàng đế cũng không cảm thấy hắn chỉ làm một chuyện nhàm chán, trái lại, vẫn tràn đầy một loại hứng thú trên thân thể mệt mỏi; ͏ ͏ ͏