Tam gia thì lại là trực tiếp cười nói:
- Cái tên ngốc nhà ngươi có làm được không?
Phiền Lực cầm chiếc rìu đang đặt gối lên, nhẹ nhàng vung lên, nói:
- Ta có thể mở hộp sọ.
...
Hoàng đế về kinh, cũng không gây ảnh hưởng gì với Phụng Tân Thành.
Quân dân của Phụng Tân Thành, vẫn như cũ ai nên làm cái gì thì làm cái đó.
Khi khuôn khổ và chi tiết đều đã đặt tại đúng vị trí, toàn bộ Tấn Đông, đều tiến vào trong một loại khôi phục và vận chuyển nhanh chóng, cùng lúc đó, bắt đầu hấp dẫn các tộc người bốn phương tám hướng, tiến vào bên trong, trở thành một bộ phận của vận chuyển.
Lúc ở Thúy Liễu bảo, chỉ là một điểm xuất phát, lúc ở Thịnh Lạc Thành, chỉ là một cái thí điểm, lúc ở Tuyết Hải Quan, cũng chỉ là một bản thiết kế.
Chờ đến khi và Phụng Tân Thành, hết thảy hết thảy, đều đang từng bước từng bước chuyển hóa thành hiện thực, ngưng tụ ra, khí tượng chân chính.
Người mù mặc một bộ trường sam màu tím, đứng ở chỗ lỗ châu mai.
Cách đó không xa, là Chủ thượng và một đoàn người cùng trở về.
Tứ Nương đứng ở bên cạnh người mù, ngày bình thường, rất ít khi trông thấy Tứ Nương bế con trai của mình, hầu như mọi lúc, là thoải mái ném con trai ruột của mình cho Ma hoàn và Phúc vương phi chăm sóc.
- Người mù, lần này Hoàng đế đông tuần, hình như hiệu quả rất không tệ, đối với Cơ gia mà nói.
Người mù gật đầu, nói:
- Không sao đâu, ta đã đặt tâm tư lên trên người con trai ngươi rồi ý, lấy nhỏ xem lớn, sau khi con của ngươi trưởng thành, ắt sẽ không cam lòng chịu khuất phục trước người khác.
Dưới tiền đề như thế, hoặc là trong đoạn thời gian này, trước mắt thống nhất Chư Hạ, vốn đã là chuyện thuận lý thành chương.
Bàn cờ lớn hơn một chút, lúc đánh cờ, hoặc là lật bàn cờ, mới càng kích thích hơn.
Tứ Nương cười nói:
- Ha ha, ngươi cũng đã nhượng bộ nhỉ.
- Dù sao Chủ thượng cũng là Chủ thượng, chúng ta thân làm thuộc hạ, sao có thể dám làm trái ý người cơ chứ?
Lúc này, đội ngũ đã vào đến thành, Khuất Bồi Lạc dẫn theo Tuần thành Ty Giáp sĩ phụ trách giữ trật tự ở cửa thành.
Tiết Tam và Phiền Lực, rất hưng phấn ngồi trên lưng ngựa khoa tay múa chân.
- Nhìn thấy bọn hắn vui vẻ đến vậy, ngay cả động tác uống rượu của A Minh, cũng đều có chút phù phiếm rồi...
Người mù cười nói:
- Sợ là, Chủ thượng đã thăng cấp lên Tứ phẩm rồi.
Tứ Nương cũng để ý đến chi tiết này.
Có điều, nàng cũng không hoảng hốt, là thê tử của Chủ thượng, hơn nữa còn mẹ của con trai của Chủ thượng, vị trí của nàng, đã sớm siêu thoát so với các Ma Vương khác rồi.
Nhưng mà, ngay lúc Tứ nương chuẩn bị quay người bước xuống nghênh đón cha của con trai mình, lại đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía gã mũ hỏi:
- Phẫu thuật của Hoàng đế, có phải thực sự khả năng thành công là năm mươi năm mươi không?
Gã mù duỗi một ngón tay ra, ấn lên trán của mình, nói:
- Viên nhọt này trong đầu Hoàng đế, là lành tính, hơn nữa vị trí vô cùng tốt kết cấu cũng rất an toàn, cho nên độ khó của giải phẫu, cũng không cao.
- Ngươi đang đùa với lửa.
- Cho dù bất kì cuộc phẫu thuật nào, cũng đều có những nguy hiểm riêng.
Nếu như bản chất đã là không và một, vậy rốt cuộc là chia năm mươi năm mươi hay là tỉ số nào khác, cũng có gì khác biệt đâu?
Xuân đi hè đến.
Đợt trước, Bình Tây Vương phủ liên tiếp truyền đạt mấy lệnh bổ nhiệm, ban đầu nghe nói có hơi bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, ngoài có hơi đông đúc và gấp gáp thì cũng coi như hợp tình hợp lý.
Đầu tiên là Khuất Bối Lạc vốn phụ trách phòng thủ bên trong Phụng Tân thành bị điều đến tuyến đầu Trấn Nam quan bắt đầu xây dựng Sở Tự doanh, đồng thời còn cho hắn không ít tiêu hộ thâm niên.
Thiếu chủ Khuất Thị ngày trước cuối cùng lại có được cơ hội bay ra phát triển kế hoạch lớn lần nữa.
Sau đó là Kim Thuật Khả thăng chức vệ tướng quân dưới quyền vương phủ, chính thức xác nhận vị trí nhân vật thứ hai ở quân đội chỉ dưới Lương đại tướng quân trong quân Bình Tây Vương phủ, điều chỉnh quân mới.
Bên dưới cái này còn đính kèm một điều, Kha Nham Đông Ca quét sân nửa năm cuối cùng cũng dẫn theo thuộc hạ cùng quét sân với mình, được điều động đến Ngọc Bàn thành làm Tổng binh Ngọc Bàn thành.
Địa vị quân sự chính trị của Ngọc Bàn thành tất nhiên thấp hơn Tuyết Hải quan năm đó nhiều, có điều cuối cùng cũng lại có một bắt đầu mới rồi. ͏
Hơn nữa tri phủ ban đầu của Ngọc Bàn thành Tôn Lương thì từ vị trí tri phủ Ngọc Bàn thành điều về Phụng Tân thành, nhậm chức đốc tạo.
Đương nhiên, hắn chỉ là nhân vật ngoài mặt, huynh đệ Tôn Thị vẫn luôn do Tôn Anh chủ đạo.
Ngoài ra, hai nha môn trái phải thuộc quyền quản hạt của vương phủ thì do Trần Đạo Lạc và Hà Xuân Lai phụ trách ra mặt đảm nhiệm người cầm lái.
Hai nha môn này chia ra quản hạt rất nhiều nha ty các mặt chức năng, nắm giữ được hai cái này có thể nói là nắm giữ được cả kinh tế dân sinh của Tấn Đông. Cộng thêm “Tôn Lương”, ba người này ở trong miệng bách tính được xưng là tam đầu chế bên dưới vương phủ.
Hơn nữa, ba người này đều là người Tấn, ở một trình độ nhất định cho dù là tố chất hay là khoảng cách, hoặc là mức độ hấp thụ khó khăn, nếu đại bản doanh của Bình Tây Vương phủ đã là ở Tấn Đông, vậy thì thu nạp tinh anh của đất Tấn không nghi ngờ gì là sự lựa chọn mau lẹ nhất.
Ở chỗ khác của đất Tấn vẫn duy trì phối hợp với quan Yến và quan Tấn. Hơn vẫn luôn là dưới bối cảnh quan Yến là chính, quan Tấn là phụ, Tấn Đông có thể được gọi là lựa chọn hàng đầu cá vượt long môn của đất Tấn.
Tổng lại, một loạt biến động nhân sự này không hề khiến bên ngoài quá bất ngờ, vì ngay cả bách tính địa phương cũng có nghe nói. Dưới trướng vương gia hoặc có thể gọi là người thật sự nắm thực quyền trong vương phủ là mấy tiên sinh tọa hạ của vương gia, những tiên sinh này từng người đều có tài kinh thế. Từ rất lâu trước đã theo vương gia lập nghiệp đến nay, mà những tiên sinh này dường như không quan tâm hư danh gì, cơ bản không giữ chức phong tước ở bên ngoài.
Điều này đúng là sự thật, đây cũng không phải bí mật gì trong lớp thượng tầng của vương phủ, mặc kệ quan chức của ngươi cao tới đâu, quân quyền nặng cỡ nào, gặp tiên sinh cũng phải cúi người chào hỏi.
Cho nên, cờ ở bên ngoài thay đổi thế nào, thì thực ra vương phủ vẫn là vương phủ kia.
Thế nhưng, lần này, thật sự không giống.
…
- Phu nhân.
- Phu nhân.
Trần Đạo Lạc và Hà Xuân Lai đứng ở trong phòng phê duyệt công văn của vương phủ.
Người ngồi ở vị trí bên cạnh vẫn là Nguyệt Hình, nhưng người ngồi ở ghế đầu lại không phải Tứ Nương, mà là Hùng Lệ Thiến.
Hùng Lệ Thiến nhìn đống chiết tử chất đầy ở trước mặt, hít sâu một hơi, nở nụ cười hơi bất đắc dĩ.
Nói với Trần Đạo Lạc và Hà Xuân Lai đứng ở bên dưới:
- Làm phiền hai vị đại nhân uống thêm hai chén trà, kéo dài chút thời gian.
- Vâng.
- Vâng.
Hai người lập tức ngồi xuống.
Bọn họ là đến giao nhận công văn nửa tháng gần đây để thẩm duyệt, đây là truyền thống lúc Phong tiên sinh còn ở đây.
Nhưng rất rõ ràng, tuy Hùng Lệ Thiến tiếp nhận những công việc này, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc có thể duy trì hệ thống này không bị dừng ở chỗ nàng. Còn về việc cho ý kiến mang tính chỉ đạo gì, thì nàng tự cảm thấy không có trình độ này, cũng không dám phát huy bừa bãi.
Vừa nghĩ đến năm ngoái lúc tỷ tỷ mang thai còn đang làm các công việc cực kỳ rườm rà như ngân phiếu, khoản nợ, tiền đúc gì đó, đồng thời còn làm vô cùng gọn gàng ngăn nắp, Hùng Lệ Thiến đã cảm thấy có cảm giác ngạt thở.
Cho nên, tỷ tỷ cuối cùng vẫn là tỷ tỷ, không hổ là người từng đích thân bắt nàng vào đây.
Trần Đạo Lạc và Hà Xuân Lai thật sự ngồi ở đó bắt đầu uống trà, bọn họ phải làm theo thói quen trước đây, lúc báo cáo công việc, thì tiến hành “thương nghị” một thời gian.
Mặc dù đây là đang lãng phí thời gian, nhưng quả thật cần lãng phí.
Bởi vì mọi người phải cố hết sức duy trì cục diện này, để tránh bên ngoài biết lúc này những tiên sinh kia lại không ở vương phủ, không ở Phụng Tân thành… thậm chí, có thể còn không ở Tấn Đông.
Không chỉ là các tiên sinh, vương gia cũng không ở đây.
Vừa nghĩ đến hai tháng nay lòng run sợ như đi trên băng mỏng, mọi người của phòng phê duyệt công văn cả người và tim đều mệt mỏi, nhưng vẫn phải tiếp tục cắn răng chống đỡ tiếp, chống đến khi vương gia và các tiên sinh trở về.
Cũng may.
Bây giờ một là không có chiến sự, hai là kế hoạch phát triển từ chi tiết đến phương hướng lớn đều đã được đặt ra từ trước, cho nên bọn họ chỉ cần dựa theo quy trình ban đầu lấp cho đầy là được. Bình Tây Vương phủ sớm đã xây dựng xong cả một hệ thống vận hành tốt, đây cũng coi như là giảm nhẹ gánh nặng của bọn họ.
Sau khi uống trà xong. ͏