Hoàng đế trầm mặc lúc lâu, vô ý thức nuốt hai ngụm nước bọt:
- Những gì ngươi nói... Là thật sao?
- A.
- Nếu là như vậy, ta... Trẫm... Ta hình như, cũng có thể thử xem sao.
Xem như kết quả chỉ có năm phần thành công, cũng như ném đồng tiền vậy, dưới kiểu xác suất này, Hoàng đế không thể nào chịu đánh cược.
Nhưng khi khả năng thành công có thể đạt tới ưu thế có thể áp đảo, cái gọi là số không và số một, sẽ không còn thích hợp nữa.
Bởi thế nên nếu như thật sự xui xẻo, con người chỉ cần nuốt nước bọt thôi cũng có khả năng bị nghẹn chết.
Mà sở dĩ Trịnh Phàm muốn chờ đến nửa năm sau, là bởi vì hắn cần hao tốn thời gian, cùng với nhóm Ma Vương kia, cùng nâng cao cảnh giới của bản thân lên.
Ma Vương muốn thăng cấp đã không còn đơn giản như trước kia nữa, bây giờ còn có một nửa bị tụt hậu hai lần, nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều là có thể thành công.
Chỉ có thể nói, nửa năm là thời hạn dài nhất, lỡ như viên nhọt trong đầu tiểu Lục tử kia, chuyển biến xấu nữa thì phải làm sao?
- Họ Trịnh kia, thật ra ta vẫn rất muốn tin lời ngươi nói, thật đấy.
Hoàng đế ngồi xếp bằng trên mặt đất.
- Ngươi nói xem mạng của ta đúng là không được dài nhỉ, nói ta nhiều nhất là mười năm cũng rất có thể là năm năm, biện pháp trị liệu mà ngươi nói cũng chỉ có khả năng năm mươi năm mươi, ngươi nói nửa năm sau có thể nắm chắc hơn. Ngươi nói cái gì, ta cũng tin. Dù ngươi có nói ta bệnh, cho dù ta có không biết đi nữa, nhưng ta vẫn tin ngươi.
Điều này có lẽ, chính là sức mạnh của con người.
Trịnh Phàm là một con người rất lười biếng, một con người rất lười điều mà không thích làm nhất là cởi quần đánh rắm.
Cho nên, bất luận hắn có nói chuyện gì vô lý đến mức khó tin, bản thân có khó hiểu được, phản ứng đầu tiên của Hoàng đế chính là.... Được, ta tin ngươi.
- Thật ra, cũng khá tốt.
Hoàng đế mím chặt môi.
- Mùi vị của người cô đơn thật không dễ chịu chút nào, có ngươi ở đây, dù là ngươi ở Tấn Đông còn ta ở kinh thành, nhưng trong lòng ta luôn có người bạn là ngươi.
- Ta không muốn ngươi đi nhanh như vậy, bởi không muốn làm chậm trễ kế hoạch càn quét Càn Sở.
- Vâng vâng vâng, ta biết, ta biết.
Hoàng đế chật vật từ dưới đất nhổm dậy, lúc này, rốt cục Ngụy công công đã có thể lại gần đỡ chủ tử nhà mình đứng lên.
- Họ Trịnh kia, có đôi khi ta sẽ thử tưởng tượng một chút, nếu như lúc trước trong một lần đi đến trấn Bắc Hầu phủ kia để tặng quà, ta không gặp được ngươi, vậy Đại Yến này, sẽ ra sao đây? Rất khó tưởng tượng được nhỉ?
Trịnh Phàm rất muốn nói, có thể tưởng tượng được.
Ngươi đi gặp tổ tiên rồi, sau đó con trai của ngươi sẽ lên kế vị, sau đó xem ra con trai của ngươi, cũng không cầm cự được lại bị lật đổ, nói không chừng bị Thiên Thiên tự tay giết chết.
Đại Yến nguy vong, tâm huyết của mấy đời người, nhưng rồi nước lại chảy về biển đông.
Điều này, sẽ xảy ra nếu như ta không xuất hiện.
- Khâu Bát, bình thường hắn không tin vào số mệnh, đúng không?
Hoàng đế tiếp tục nói.
- Trẫm, thật ra cũng không tin.
Hoàng đế được Ngụy công công đỡ lên xe ngựa, một nửa cận vệ Cẩm Y đi theo xe ngựa tiếp tục hộ tống Hoàng đế sang sông.
Lúc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Hoàng đế vén rèm xe lên, trong tay còn kẹp một điếu thuốc, Ngụy công công ở bên cạnh đang lãnh đạm đánh lửa châm thuốc.
Hoàng đế nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Trịnh Phàm vẫn còn đứng ở bên ngoài, cười nói:
- Trẫm không tin vào số mệnh, là bởi vì trẫm cảm thấy, cái gọi là thiên mệnh, không được đặc sắc bằng sự xuất hiện của tên họ Trịnh nhà ngươi!
Hoàng đế đi rồi, xe ngựa đi rồi, đội ngũ hộ tống cũng đi rồi.
Trịnh Phàm vẫn còn đứng y nguyên tại chỗ, đứng được một lúc, lúc này Tỳ Hưu đi lại gần, nhẹ nhàng cọ xát vào Trịnh phàm, đấy là đang hỏi bây giờ có nên trở về nhà lại hay không.
Trịnh Phàm không ngồi lên trên lưng nó, mà là đưa tay từ chiếc yên được đặc chế trên lưng nó, lấy ra một bàn cờ.
Sau đó, hô to với Kiếm Thánh đang ở cách đó không xa nói.
- Lão Ngu, đánh với ta một ván.
...
Đống lửa bốc lên, bàn cờ được bày biện xong, tối nay, sao trời sáng lấp lánh.
Bình Tây Vương kéo mạnh lấy Kiếm Thánh, đánh đủ mười ván cờ caro.
Đến ván thứ mười đã phân thắng bại, Vương gia mới chống hai tay xuống dưới đất, thở một hơi dài nhẹ nhõm, dường như đã buông xuống một gánh nặng nào đó. ͏
- Bởi vì Hoàng đế bệnh sao?
Kiếm Thánh mở miệng hỏi.
Vương gia lắc đầu, nói:
- Phải, nhưng cũng không phải.
- Tình cảm của người và Hoàng đế, thật là đẹp.
- Thật ra con người của ta, rất máu lạnh.
- Có sao?
- Có.
- Vậy lần này thì sao?
Kiếm Thánh vừa thu dọn bàn cờ vừa nói:
- Cảm giác của hôm nay, e rằng có ý nghĩa như năm đó ta rút kiếm ở trước Tuyết Hải Quan.
- Ta rất tò mò, rốt cuộc thì tình cảm phải nóng bỏng đến thế nào, mới có thể bức ngươi đến bước đường này.
- Không chỉ là tình cảm, cũng giống như bàn cờ này.
Vương gia giơ tay chỉ xuống những viên cờ đen trắng còn sót lại trên bàn cờ:
- Cờ cũng giống như đời người, bàn cờ, lại giống như là số mệnh đã sớm được phân chia các góc cạnh.
- Là cờ ca rô.
Kiếm Thánh lần nữa nhắc nhở nói.
- Giống nhau thôi, giống nhau thôi, không cần để ý đến những chi tiết này.
Vương gia ngửa đầu, nhìn lên ngôi sao trên bầu trời:
- Lão Ngu, ngươi có hay đã từng có lúc, cảm thấy chính bản thân mình như một quân cờ trên bàn cờ này, cảm giác như tất cả mọi chuyện đều đã được ông trời sắp xếp sẵn từ trước vậy?
- Không có.
- ... Trịnh phàm.
Lúc Kiếm Thánh còn nhỏ tuổi, cùng với đệ đệ sống cuộc sống nương tựa lẫn nhau, sau đó được sư phụ, đồng ý cho gia nhập Kiếm Môn, từ đó nhanh chóng quật khởi.
Lúc nhàn rỗi thì đến chốn giang hồ đi dạo, đến Sở Quốc tìm Tạo Kiếm Sư muốn làm một thanh kiếm, rồi lại đi đến Bắc Phong quận của Yến Quốc tìm Lý Lương Thân luận bàn võ thuật, thật là tiêu dao tự tại.
Cho dù cái người được xưng là “Hoàng đế”, đã từng giết không chỉ một người.
Tiêu dao chốn giang hồ, thật sự là hắn làm được rồi.
Có câu nói, gọi người ở chốn giang hồ đều là thân bất do kỷ, nhưng người ở giang hồ có võ công đủ mạnh, thì ít ra ở cái nơi như giang hồ đây, cũng có thể làm được tùy tâm sở dục.
- Phối hợp một chút đi.
Vương gia nhắc nhở.
Có một điều phải nói rằng, đó ắt hẳn là sau khi tiến vào Thịnh Lạc Thành nhỉ.
Sau khi tiến vào Thịnh Lạc Thành, cuộc sống của bản thân, dường như đã biến thành những quân cờ trên bàn cờ này.
Có đủ các loại ràng buộc, luôn luôn có thể bị một người nào đó thuyết phục, nhưng da mặt của người đó lại hết lần này đến lần khác, dày cực kì.
Nhưng những mỗi ràng buộc này, lại chính là sự lựa chọn của hắn.
Quân cờ đã tiêu dao tự tại bên ngoài quá lâu, lại có khi có chút nhớ nhung thế giới nhỏ bé trên cái bàn cờ này.
- Thật ra là ta đang đấu với ông trời, ông trời, hình như nhìn ta có chút không vừa mắt thì phải.
Kiếm Thánh nhắc nhở:
- Không phải là có một chút, mà là rất không vừa mắt.
- Cho nên, nếu đã như vậy, ta lại càng muốn phản nghịch với lão, ông trời muốn ai chết, vậy thì ta sẽ hết lần này tới lần khác khiến cho người đó phải sống, nếu đã tạo phản, thì phải tạo phản một cách triệt để.
Vương gia nhặt một viên cờ đen lên, giơ lên cao, hướng lên bầu trời, khẽ híp mắt lại.
Kiếm Thánh cười nói:
- Nhưng quân cờ, kết cục cuối cùng, vẫn là ở trên cái bàn cờ này.
- Ha ha ha ha......
Vương gia cười phá lên, chốc lát sau bình ổn lại được tâm trạng, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên khóe mắt do trận cười vừa nãy tạo ra, nói:
- Nhưng mà ta, hết lần này tới lần khác, vốn cũng không thuộc về cái bàn cờ này.
...
Cách đó không xa, Tiết Tam cũng đang ngồi vây lấy đống lửa, A Minh và Phiền Lực, cũng đang nhỏ giọng thương lượng đối sách với nhau.
Tiết Tam nói:
- Ta cảm thấy sau đó, Chủ thượng vì cứu vị Hoàng đế kia, hẳn là sẽ hao tốn rất nhiều thời gian, cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta muốn giúp chúng ta tấn cấp.
Làm giải phẫu, làm sao có thể có thể thiếu ta được đây?
Tiết Tam nhìn xuống hai tay của mình.
Sau khi Chủ thượng có suy nghĩ chủ quan mãnh liệt hơn, vấn đề, đều sẽ bị hạ độ khó xuống hết mới đúng.
- Ta có thể khống chế tốc độ máu chảy, còn có thể hoàn thành truyền máu cùng với có thể khống chế các hạng mục chỉ tiêu khác.
A Minh cảm thấy, bản thân hắn hẳn là cũng có chút tác dụng.
Một gian phòng giải phẫu, mọi người cùng nhau tiến hành thôi, một vòng thăng cấp này, hiển nhiên là ai có thể ở trên đài Thủ Thuật chiếm được một vị trí, thì người đó sẽ càng có ưu thế hơn.
Phiền Lực vỗ đầu một cái, nói:
- Ta cũng có thể.
Tiết Tam và A Minh cùng nhìn về phía Phiền Lực, ͏