Lúc này, vừa hay Tam gia kinh ngạc thốt lên:
- A Lực, đã thấy chưa, Chủ thượng đã thăng cấp, đã thăng cấp rồi!
- Ừm, chúng ta bị tuột lại hai chuyến rồi.
- ... Tiết Tam.
Tam gia thở dài một hơi, nhưng lại rất nhanh lấy lại tinh thần, nói:
- Không sao cả, như vậy có thể thấy rõ không gian tiến bộ của chúng ta, lớn hơn bọn hắn nhiều.
...
Hoàng đế nhìn Trịnh phàm, vẫn còn nghi ngờ hỏi:
- Tiến Phẩm rồi sao?
- Ừm.
- Không phải, họ Trịnh kia, với một màng nãy giờ của ngươi, là vì để cho ta trước khi về kinh, được thấy ngươi đắc ý thêm một lần nữa sao? Chẳng lẽ ngươi cố tình nhịn tới bây giờ mới chịu tiến phẩm ư?
Vương gia đưa tay ra, đặt ở trên vai của Hoàng đế.
Sau đó, dùng lực.
- Ta...
Toàn thân Hoàng đế hơi lảo đảo, sau đó bị Vương gia nhấc bổng lên, toàn thân hoàn toàn không tự chủ được cân bằng nữa.
Ngụy công công đảo hai cánh tay vài vòng, khuôn ngực chập trùng một hồi, nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn không động thủ.
- Cơ lão lục.
Vương gia mở miệng nói.
- Ngươi muốn làm gì?
- Thật ra, cũng không phải là ta muốn ngươi chết, cho dù ngươi có chết, cũng đừng có dễ dàng chết đến vậy.
- A, thả ta xuống.
Trịnh Phàm không hề buông tay,
Vẫn tiếp tục gắp Hoàng đế lên như diều hâu.
- Nửa năm nữa đi, lâu nhất là nửa năm nữa, ta phái người, hoặc là ta sẽ đích thân đến kinh thành một chuyến, để trị bệnh cho ngươi.
Nói xong, Trịnh Phàm buông tay ra.
Hoàng đế rơi xuống đất, hai tay chống xuống phía trước, sau khi ổn định lại cơ thể chí ít nhìn dáng vẻ không giống như một con chó đang ăn bùn.
Thế gian hiện giờ, e là chỉ có Bình Tây Vương mới dám có những cử chỉ như vậy với Đại Yến Hoàng đế.
Hoàng đế đứng dậy, quay người lại, đạp một phát vào đầu gối của Trịnh Phàm.
Vương gia giơ chân lên, hai người đạp chân nhau như đá gà.
- Xí... Lão đầu họ Trịnh nhà người, vậy mà ngươi còn dám đánh lại ta!
- Phù phù!
Hoàng đế đặt mông ngồi xuống mặt đất, ở dưới hai bắp chân, đã bị đá đến sưng đỏ.
Là một người bình thường, cùng đá chân với một Võ Phu Tứ phẩm, ngay từ lúc mới bắt đầu đã biết kết cục sẽ ra sao rồi.
Ngụy công công vẫn đứng ở đó, vẫn đứng yên bất động như cũ.
Vẫn là câu nói đó, Vọng Giang khi trước, Bình Tây Vương muốn lấy đầu Chủ thượng, quả thực là một chuyện vô cùng đơn giản, hắn không có bất kì lý do gì để giờ đây phải đối diện với Bình Tây Vương hộ giá Hoàng đế.
Chỉ có điều, nhìn thấy chủ tử của mình bị khi dễ như vậy trước mặt mình, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, nhưng mà, sao nhìn gương mặt của chủ tử nhà hắn còn có chút vui vẻ nhỉ.
Trịnh Phàm cũng ngồi xổm xuống đất, áp sát mặt của hắn đến gần gương mặt của Cơ lão lục.
Thật ra mà nói, trị bệnh giúp cho Cơ lão lục, không phải là không có cách, thậm chí cũng không phải không có cách gia tăng xác suất thành công lên.
Đó chính là để đám Ma Vương tham gia giải phẫu,
Bọn hắn càng trở nên mạnh mẽ!
Như vậy, tất nhiên việc giả phẫu sẽ càng dễ dàng hoàn thành, mà đường tắt duy nhất để khiến bọn hắn càng trở nên mạnh hơn, đó chính là chình mình phải thăng cấp.
Trịnh Phàm thật sự không cố ý muốn thăng cấp vào ngay lúc này.
Chỉ có thể nói, “di ngôn” và “sắp xếp” của Cơ lão lục, sau khi tô đậm cảm xúc và bầu không khí đến cấp bậc đó, bằng một cách tự nhiên nào đó sẽ cho hắn cơ hội.
Hắn rồi cũng có thể giúp Kiếm Thánh mau chóng đốn ngộ, không dễ dàng, lần này cuối cùng cũng nắm bắt được một cơ hội, hiệu quả, xem ra cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy bản thân mình vì bệnh của hắn, cũng phải lao tâm khổ tứ đến vậy, kết quả cái tên gia hỏa này không những không thấu tình đạt lý, lại còn gợi đòn đến vậy.
Cơ lão lục vừa xoa bắp chân đau đớn vừa tức giận trừng mắt liếc Trịnh Phàm.
- Nửa năm.
Trịnh Phàm nói thêm một lần nữa.
- Tên họ Trịnh kia, ta đã nói rồi, ta là Hoàng đế, ta là miệng vàng lời ngọc, miệng ngậm pháp lệnh triều đường, ta tình nguyện cứ sống tiếp 5 năm chân thực, còn hơn là phải liều mạng đi tìm cầu những ngày tháng sống sót lại, lại còn có khả năng sẽ chết bất đắc kì tử bất cức lúc nào…
- Nửa năm sau, khả năng thành công không hẳn là 5:5, cũng có thể là 8:2, thậm chí là 9:1, cũng càng có thể là, giống như chỉ bị nhiễm phong hàn, rất nhiều người chẳng làm gì cả, rồi cũng đã khỏi bệnh, có nhiều người uống rất nhiều thuốc, cuối cùng vẫn là trở về với đất mẹ. Nếu là như vậy, lẽ nào ngươi vẫn không bằng lòng trị bệnh sao? ͏