Ba lần này đều có thể nói là nguy hiểm khắp nơi.
Kiếm Thánh không ở đây, Cẩm Y thân vệ không ở đây, tất cả đều phải dựa vào bản thân, tất cả giống như lại trở về thời gian ở Hổ Đầu thành.
Nhưng hiệu quả cũng rất tốt.
Tiết Tam, Phàn Lực và Người mù đều đã tăng lên một cấp trong lúc chém giết.
Đây là thành quả kinh nghiệm lần trước, về cơ bản xả thân bảo vệ Chủ thượng cộng thêm Chủ thượng cảm động sẽ có thể có hiệu quả.
Cũng vì vậy, Trịnh Phàm mới nhất định phải cứng da đầu đến hái những quả hồng cứng kia.
Hơn nữa còn không thể chọn đánh lén, tốt nhất phải làm đường đường chính chính, chính là muốn theo đuổi nguy hiểm.
Chỉ riêng ba người Người mù thăng cấp thôi, thu hoạch đã rất lớn rồi, dù sao với địa vị bây giờ của Trịnh Phàm, muốn tự nhiên lấy thân mạo hiểm thật sự rất khó.
Chính là năm ngoái bị vây chặn ở nước Càn, cũng có tám nghìn thiết kỵ liều chết mở đường, bản thân Trịnh Phàm cũng không thật sự rơi vào trong cảnh chém giết.
Nhưng điều này không phải kết quả Trịnh Phàm muốn nhất.
Dù sao cho dù nhóm Người mù đã thăng cấp, vậy cũng là bù việc học lúc trước, việc học đợt này vẫn chưa tìm được con đường thật sự.
- Chủ thượng, ta cảm thấy chúng ta có thể dừng lại chút rồi.
Tứ Nương nói.
- Nhớ con trai rồi sao?
Trịnh Phàm hỏi.
- Thực ra… không nhớ.
Tứ Nương trả lời.
- Ừ, xem thêm đi, chủ yếu phải mò cho ra biện pháp lần này.
Trịnh Phàm cúi đầu nhìn vết thương ở ngực mình.
Hắn tăng lên tứ phẩm, trong lần lịch luyện thật sự này, cũng đầm cảnh giới rất nhanh.
Thi thoảng lúc đánh hội đồng, trong đầu cũng có thể xuất hiện ra bóng dáng Sa Thác Khuyết Thạch và lão Điền năm đó. Dù sao võ phu tứ phẩm trên giang hồ đã coi như là cao thủ nổi tiếng rồi.
Lúc này, Tiết Tam ở trên cột cờ trượt xuống, bẩm báo:
- Chủ thượng, phía Bắc có người đến.
- Người nào?
- Hình như là người của chúng ta.
- Bao nhiêu nhân mã?
- hơn mấy trăm kỵ, chúng ta cần tránh đi không?
Lúc trước ở đây không phải chưa từng gặp tiêu kỵ hoặc thế lực phù trợ của Phạm Thành, nhưng đều là chủ động tránh tiếp xúc.
Dù sao, lần này “bỏ nhà bỏ cửa” ra ngoài chính là để theo đuổi sự “kích thích” đơn thuần.
Thật sự kéo mấy đội binh mã ở bên này đến bảo vệ thì không thể đạt được hiệu quả như dự đoán nữa rồi.
nhưng lần này…
- Bỏ đi, mục tiêu giai đoạn thứ nhất đã hoàn thành rồi, từng người chúng ta cũng cần điều chỉnh tu dưỡng chút, nếu không thật sự có thể sẽ chơi chết đấy. Ngươi đi đón đi.
- Vâng, Chủ thượng.
Khoảng hơn sáu trăm kỵ binh Dã Nhân rất nhanh đã bao vây trại nhỏ này.
Tam gia chủ động nhảy xuống.
Không lâu sau kỵ binh Dã Nhân dường như đã nhận được mệnh lệnh, bắt đầu rút lui.
Ngay sau đó, trong đội kỵ binh có một bóng người vóc dáng cũng không cao một mình thúc ngựa tới.
Đợi đến lúc tới trước cửa trại, hắn lật người xuống ngựa, rất kích động chạy lên, không phải Dã Nhân vương Cẩu Mạc Ly thì là ai?
- Chủ thượng, Chủ thượng, thật sự là các ngươi à.
Cẩu Mạc Ly rất hưng phấn quỳ rạp ở trước mặt Trịnh Phàm, dập đầu hành lễ.
Khu vực hòa hoãn xung đột, hai bên trông như đều không quả, thực chất tranh đầu ở bên trong.
Hai tháng nay đột nhiên xuất hiện một nhóm cao thủ giang hồ bắt đầu ra tay trắng trợn ở đây, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của Phạm Thành.
Một là nhóm cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện này chỉ nhắm vào ra tay với thế lực thân cận của người Sở, hai còn chủ động né tránh tiếp xúc với bên mình, ba lại thấy vết thương kỳ lạ trên một số thi thể mà thuộc hạ đem về…
Quan trọng nhất vẫn là, thư từ Phụng Tân thành gửi đến Phạm Thành dường như đã thay đổi giọng điệu. Mặc dù đối phương giả vờ rất giống, nhưng Cẩu Mạc Ly vẫn nhìn ra được, chắc không phải chính tay Người mù viết.
Đủ loại manh mối, nếu Cẩu Mạc Ly còn không đoán ra, vậy cũng uổng phí cái danh Dã Nhân vương rồi.
- Ha ha.
Trịnh Phàm vừa xử lý vết thương, lúc này thấy Cẩu Mạc Ly đến cũng chỉ hơi nhích người, cười nói:
- Sao vậy, không trực tiếp dẫn binh xông về phía mấy người bọn ta sao? Đây là đầu xuôi đuôi lọt đấy.
Đóng quân ở Phạm Thành, binh mã Dã Nhân là chính, với năng lực của Cẩu Mạc Ly tất nhiên có thể khống chế được binh mã này vào trong tay hắn. Hơn nữa nhìn khắp cả đồn trú thuộc Bình Tây Vương phủ có lẽ cũng chỉ có ở Phạm Thành này có sức khống chế và lực hướng tâm thấp nhất. ͏
Nghe vương gia nói câu này, Cẩu Mạc Ly không bị dọa sợ, cũng không lập tức quỳ tạ tội, bày tỏ lòng trung thành gì.
Ngược lại hắn cười ha ha nói:
- Chủ thượng, Tiểu Cẩu Tử là sợ chủ tử đã định đi mở khách điếm quy ẩn giang hồ rồi, lại không dẫn Tiểu Cẩu Tử theo, trong lòng Tiểu Cẩu Tử thật sự rất hoang mang.
- Tiểu Cẩu Tử hai năm nay ở trong Phạm Thành, số lần ngủ trong chuồng ngựa còn nhiều hơn số lần ngủ trong phòng. Người bên dưới tưởng ta là đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, để làm gương.
- Thực tế ta chính là đang tập tay nghề cho ngựa ăn trước, chỉ sợ Chủ thượng đến lúc đó vứt bỏ ta.
- Ha ha.
Trịnh Phàm xua tay, nói:
- Được rồi, bảo người của ngươi qua đây, hộ tống bọn ta về Phạm Thành trước đi.
- Cẩu Tử tuân mệnh!
…
Vào đêm.
Vì khoảng cách cộng thêm trên người Trịnh Phàm có vết thương, cho nên không đi gấp trong đêm trở về, mà dựng doanh trại tạm thời ở ven một con suối.
Có điều, Cẩu Mạc Ly đã phái người đến đánh tiếng với du kỵ Phạm Thành ở gần đây, nên cũng không cần lo đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn lập chế độ chống kẻ địch đánh lén.
Trịnh Phàm cũng hiếm khi được ngủ một giấc yên ổn, có điều vẫn là tỉnh lại sau nửa đêm.
Sau khi tỉnh dậy, Trịnh Phàm ngồi ở bên ngoài lều, dựa hờ vào cây cọc, ngẩng đầu ngắm sao trời.
Chưa được một lát, Cẩu Mạc Ly đã bưng một bát mì to và một chút món ăn kèm bước tới.
Hành quân đánh trận, theo truyền thống của Bình Tây Vương phủ, quân đội bên dưới ăn mì xào là chính, chính là bột mì xào chín, bên trong thêm muối, dầu, đường v.v.
Cẩu Mạc Ly có thể bê ra một bát mì thịt bò to ở vùng hoang vu này ra, chứng tỏ hắn đã nhận ra thân phận của đám người này từ lâu rồi, nhưng vẫn kiềm chế không lập tức đến nơi.
Suy cho cùng, nếu nhóm người đã che giấu thân phận, thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Chi tiết cỏn con này cũng đủ để nhìn ra rốt cuộc Dã Nhân vương là một nhân vật thận trọng thế nào.
Cũng may, hắn thua rồi, cũng may, Trình Phàm cũng đã thuần phục hắn rồi.
Còn về công việc khách điếm nuôi ngựa hắn nói ban ngày, Trịnh Phàm cảm thấy chắc không phải chỉ đơn thuần là nịnh bợ.
Con người mà.
Mưa gió đều đã trải qua rồi, từng ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi, từng chịu lạnh trong sơn cốc.
Bây giờ lại không lo ăn không lo mặc, cũng phải tìm chút an ủi nào đó về mặt tinh thần đơn thuần.
Có thể Cẩu Mạc Ly chính là đã coi cái này làm an ủi, từ lúc rời khỏi Hổ Đầu thành kia, hắn đã hay treo khách điếm ở cửa miệng, trông như sau này sẽ rơi ở nơi nào đó không bắt mặt trong giang hồ, nhưng thực chất nó vẫn luôn ở đây,
Nó ở trong lòng.
Có thể nó mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trong hiện thực, hắn cũng mãi mãi sẽ không thật sự đi mở nó. Nhưng ở nơi sâu nhất trong lòng, dù sao vẫn là có một vị trí của nó, hơn nữa đèn lồng của cửa khách điếm vẫn luôn sáng.
- Chủ thượng, thấy ngài tỉnh rồi, ăn chút bữa khuya đi, phu nhân đang xử lý vết thương cho A Lực.
Cẩu Mạc Ly đặt đồ ăn khuya ở trước mặt Trịnh Phàm, tự mình cũng ngồi xuống bên cạnh.
Trịnh Phàm không vội cầm đũa, mà nói:
- Vừa nãy ta nằm mơ, trong mơ như đèn kéo quân vậy, nhìn thấy rất nhiều chuyện trước kia, có những chuyện là bản thân tận mắt nhìn thấy, có những chuyện là từng nghe nói. Nhưng đều ở trong mơ, lại được ‘nhìn’ lại một lần nữa.
Cẩu Mạc Ly giơ tay, bắt đầu bóc tỏi giúp vương gia.
Hắn biết vương gia là muốn tìm người nói chuyện, đúng lúc hắn đến rồi, đây là vinh hạnh của hắn.
- Ở trong mơ, ta lúc thì đứng trong sân vườn, nhìn một đêm máu lửa kia. Lúc lại đứng ở trong hậu viện Hầu phủ của Lịch Thiên thành, nhìn lão Điền ngồi trên ngưỡng cửa một đêm bạc đầu. Lúc sau lại đứng ở bờ Vọng hà Giang, hỏi Lý Phú Thắng sao những Sở nô này vẫn còn sống chứ?
- Đứng trên tường thành của Hoàng thành Yến kinh, Tiên đế đứng trước mặt ta, bên dưới là một đám người già đất Yến hô tiết kiệm lương thực để cung cấp cho đại quân chiến khai quốc, cười lớn rồi nhảy vào hố lửa.
- Đứng trong Ngự Thư phòng, thấy Tiên đế cả người đầy vết đốm, lại vẫn tiếp tục cứng rắn nuốt đan dược kia xuống.
- Lửa lớn của Dĩnh Đô, tiếng kêu của phượng hoàng lửa và đầu tóc trắng bước ra từ trong lửa lớn.
- Trong trạch viện Lục gia, hoàng tử trẻ tuổi một đao đâm vào lồng ngực của cha mình, hai cha con giống như phát điên, đều cười to. ͏