Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2641 - Chương 2641. Nghe Hiểu

Chương 2641. Nghe hiểu
Chương 2641. Nghe hiểu

- Bên dưới Vọng Giang đã đóng băng, hàng vạn âm hồn kêu ‘tuân lệnh của hầu gia’, giết từ đáy sông ra, khuấy cho bầu trời cũng bắt đầu mưa xuống.

- Nhìn thấy tám nghìn thiết kỵ hô to mở đường cho vương gia, bình thản chịu chết.

- Chao ôi, giấc mơ này thấy thật nhiều, có điều cũng may bình thường mơ thấy giấc mơ rắc rối này, sau khi tỉnh dậy sợ là đầu óc mờ mịt, chắc là bị phong hàn rồi.

- Lần này ta lại cảm thấy tinh thần rất thư thái. Vừa quay đầu, bất giác những năm này của mình vậy mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta cũng hơi bị dọa rồi.

- Cẩu Tử, ngươi là người thông minh, ngươi đoán xem, tại sao ta lại mơ thấy giấc mơ này?

Cẩu Mạc Ly cười, suy đoán:

- Chủ thượng, ngài là chán ghét cuộc sống lúc trước, muốn quy ẩn rồi sao?

- Đây mới đâu vào đâu chứ, vẫn sớm, còn có chuyện phải làm, còn có lời hứa phải hoàn thành, còn có phong cảnh vẫn luôn muốn ngắm mà chưa ngắm được.

- Quy ẩn, ha, tâm không tĩnh, quy ẩn đến chân trời góc biển cũng là cái rắm.

- He he.

Cẩu Mạc Ly cười.

- Vậy Chủ thượng ngài là…

Trịnh Phàm giơ tay, đè cái tay đang bóc tỏi của Cẩu Mạc Ly, nói:

- Chắc chính là, tối nay bỗng nhiên không muốn ăn tỏi với mì nữa. Đúng rồi, có đậu tương rang không?

Sợi mì rất dai, ăn vào rất đã miệng, canh cũng rất ngon.

Điều này tức là Cẩu Mạc Ly còn mang theo không ít hương liệu, chuẩn bị rất đầy đủ.

- Chủ thượng, đậu tương rang ta thật sự không mang theo, có điều ta có ta có gừng ngâm, ngài dùng không?

Vương gia gật đầu.

Cẩu Mạc Ly lấy một túi vải nhỏ ra, bên trong bọc mấy lát gừng ngâm.

Trịnh Phàm cũng không cần cắt, lấy đũa gắp mấy lát đưa tới miệng cắn một miếng, còn lại thì tiếp tục đặt vào trong bát mì.

Cẩu Mạc Ly tự bóp một tép tỏi, cắn một nửa, nói:

- Thực ra, lời lúc trước Chủ thượng nói Cẩu Tử nghe hiểu.

- Ồ?

Trịnh Phàm vừa uống canh vừa đáp lại.

- Trên cánh đồng tuyết còn đỡ chút, môi trường ở đó ác liệt, người không kết đoàn không tranh giành bãi cỏ, rất khó vượt qua mùa đông giá rét. So sánh ra, những dã nhân sống tụ tập ở trong dãy núi Thiên Đoạn kia dễ sống hơn không ít.

Ăn cũng rất khó ăn no, nhưng một khi nghĩ cách, học dã thú trong núi tìm kiếm chút đồ khắp nơi miễn cưỡng lót dạ, đúng là kêu trời không biết gọi đất không hay, muốn đói chết cũng rất khó.

Mặc chắc chắn cũng mặc không ấm, nhưng cho dù ôm chút cành khô, tìm một hang động nhỏ, trên người không có bệnh, trong bụng cũng có chút đồ ăn, muốn chết cóng sợ là cũng không dễ dàng.

- Ngày tháng trong núi thật sự thoải mái hơn cánh đồng tuyết rất nhiều. Hơn nữa bọn họ cách đất Tấn rất gần, một số dã nhân quen cuộc sống sinh hoạt đã rất giống với người Tấn rồi.

- Nhưng lúc trước Hách Liên gia, Văn Nhân gia, bọn họ có việc không việc lại thích vào trong dãy núi Thiên Đoạn săn bắt dã nhân. Hoặc là giết chóc đơn thuần, lấy thủ cấp của bọn họ để làm chiến lợi phẩm khoe khoang công trạng, hoặc chính là bắt làm nô bộc, bán đi để kiếm lời.

- Năm đó, Cẩu Tử ta cũng ở đó, cũng từng thấy rất khó hiểu. Rõ ràng dã nhân trong núi thật sự không ít, bên này một bộ lạc, bên kia một bộ lạc, hơn nữa cuộc sống của bọn họ thoải mái hơn đồng tộc trên cánh đồng tuyết rất nhiều. Trên cánh đồng tuyết, cứ qua mỗi một mùa đông đều có một đống người chết cóng.

- Nhưng bọn họ lại bỏ cuộc sống tốt như vậy, vẫn sống cuộc sống mặc người xâu xé. Cho dù bọn họ khúm núm nịnh bợ người Tấn, thì vẫn sẽ không được người Tấn coi là con người, nhưng bọn họ lại không dám phản kháng. Ta bực bội rồi, tại sao lại không phản kháng chứ?

Trịnh Phàm đang ăn mì chợt dừng động tác. Sao theo cách so sánh này của Cẩu Tử, có hơi so sánh mình với cái gì đó kia?

Cẩu Tử thì chìm đắm trong lời tự thuật của mình.

- Ban đầu ta tức vì không tranh giành, đúng là vô dụng, một đám vô dụng. Chính vì đám vô dụng như vậy thật sự quá nhiều, nên mấy trăm năm nay dã nhân ta chỉ có thể chui rúc ở trong góc tái ngoại cực hàn kéo dài hơi tàn.

- Về sau, Cẩu Tử ta bắt đầu chuẩn bị làm việc rồi. Sau đó, dần dần, ta đã hiểu ra. Lúc làm phụ binh ở Bắc Phong quận học lỏm binh pháp quân trận của Trấn Bắc quân, ngày tháng đó sống rất khô khan cũng rất khổ, rất nhiều tối Cẩu Tử ta đều là ôm chiếc giày thêu hoa kia để ngủ.

- Thực ra, lúc đó quận chúa còn nhỏ, một tiểu cô nương, còn chưa trưởng thành, Cẩu Tử ta nhớ mãi không quên là nàng, nhưng cũng không phải nàng, chỉ là một tưởng niệm thôi. ͏

- Khi con người trải qua cuộc sống đó cũng phải tìm cho bản thân chút gì đó để đắp lên người. Không phải để xua cái lạnh, chỉ là muốn cái cảm giác được bảo vệ kia.

- Lúc đó, Cẩu Tử ta thường hay mơ thấy một giấc mơ, trong mơ Cẩu Tử ta được Trấn Bắc hầu gia coi trọng, hắn hứa gả quận chúa cho ta, sau đó ta cố gắng hết sức làm nữ tế tốt của Trấn Bắc hầu phủ. Thậm chí còn giúp lão trượng đoạt lấy hoàng vị của nước Yến, he he he.

Cẩu Mạc Ly lại cắn miếng tỏi, lấy mu bàn tay lau khóe mắt.

- Đại nghiệp phục hưng thánh tộc cái gì, dẫn dắt thánh tộc trở về quê hương cái gì, lúc mơ thấy giấc mơ đó đã chẳng còn đáng giá nữa, thậm chí mẹ nó có một loại buồn bực có thể đá nó đi bao xa thì đá đi bấy xa.

- Từ Bắc Phong quận trở về lại tiếp tục đi xem khắp nơi mấy năm, rồi trở về cánh đồng tuyết, bắt đầu xây dựng sự nghiệp thuộc về chính mình. Mệt, là mệt thật, có một số người ngu như đầu lợn vậy, ngươi còn phải tiếp tục kề vai sát cánh với hắn, không trông cậy hắn có thể nể tình đồng tộc mà giúp ngươi một tay, chỉ mong đừng gây cản trở.

- Lúc sớm nhất, buổi tối một mình nằm ngoài lều giống như bây giờ ngẩng đầu ngắm sao trời, cũng từng nghĩ có nên yên ổn làm chủ của một bãi cỏ nhỏ trên cánh đồng tuyết là được không. Mấy trăm dũng sĩ, lại lấy thêm một bãi cỏ nhỏ, sát nhập vào bộ tộc lớn nào đó, ngày tháng này cũng có thể sống tạm được. Lấy thê sinh tử, sinh thêm mấy đứa con cũng có thể ứng phó qua được nửa đời còn lại rất tốt.

- Lại qua một đợt, sau khi thế lực nổi lên có quy mô nhất định rồi, cũng ngắm sao trời như vậy trong lòng nghĩ bản thân làm thủ lĩnh bộ tộc cũng rất tốt. Nắm bắt một bãi cỏ lớn, bên dưới vài nghìn dũng sĩ có thể giữ tôn nghiêm của bản thân, có thể thiết kế ra đồ đằng bộ tộc của riêng mình, có thể truyền thừa cho con của mình.

- Đợi đến lúc ta thật sự trở thành bá chủ cánh đồng tuyết, đối mặt với khó khăn nhập quan, cũng từng vừa ngắm sao trời vừa nghĩ. Thôi không nhập quan nữa, vùi đầu ở trong nhà trước, thống nhất cánh đồng tuyết đã, cho dù đất đai hơi cằn cỗi, cho dù cuộc sống của người dân ở cánh đồng tuyết vẫn giống trước kia. Nhưng ít nhất ta có thể lập nước xưng vương rồi, có thể phong nữ nhân mình thích làm vương phi, có thể phong con của mình làm công chúa, vương tử rồi.

- Nhập quan khó biết mấy, khổ biết mấy, người Tấn thật sự không dễ đánh. Hơn nữa người Yến cũng từng đánh đất Tấn, người Yến càng không dễ đánh hơn người Tấn.

- Còn về những lời hứa hẹn với người đi theo bản thân, muốn dẫn dắt bọn họ trở về quê hương, đến vùng đất màu mỡ, thoát khỏi bần hàn và cằn cỗi gì đó kia, nói thôi là được rồi. Mọi người cùng vui vẻ lúc đó là được, cần gì coi là thật chứ? Ván cược này lỡ như thua, tâm huyết nửa đời của bản thân không phải thành công dã tràng à?

- Nhưng hết cách, hai huynh đệ bảo bối sống Tư Đồ Nghị, Tư Đồ Quýnh kia đúng là trăm năm khó gặp, hơn nữa Tư Đồ gia hình như định trực tiếp quy thuận nước Yến làm quốc chủ. Cơ hội lần này nếu như không nắm bắt, sau này muốn nhập quan thì đúng là không có cơ hội nữa. Cho nên, Cẩu Tử ta vẫn là nhập quan rồi.

- Lại nói mấy năm trước đi, Chủ thượng, ngài đã cắt đường lui của Cẩu Tử ta, Tĩnh Nam vương trực tiếp đánh sụp Cẩu Tử ta rồi. Hết rồi, hết rồi, đều hết rồi, hoàn toàn hết rồi.

- Lúc đó nghĩ, hay là tìm cơ hội về đồng bằng tuyết, tìm Tang Hổ, thăm những thuộc hạ cũ kia. Không thể trở lại như xưa nữa, nhưng ít nhất có thể yên ổn phần đời còn lại, tốt xấu gì cũng đã triều dâng sóng dậy một phen rồi, cũng nên chăn dê thả ngựa tìm một nơi an nhàn cho mình nằm xuống rồi.

- Nhưng mà, Cẩu Tử vẫn đã chủ động tìm Chủ thượng, bày tỏ thân phận của mình. Bởi vì Cẩu Tử từ lúc bắt đầu đã nhận ra được vị hầu gia này của Tuyết Hải quan không phải nhân vật tầm thường.

Cẩu Mạc Ly nói một hơi rất dài.

Cuối cùng, hắn phát ra một tiếng thở dài, nói:

- Cho nên, giấc mơ kia của Chủ thượng, Cẩu Tử ta thật sự có thể hiểu, giống như những bộ lạc dã nhân trong dãy núi Thiên Đoạn kia vậy. Con người mà, đều ham muốn an nhàn, cho dù ngoài mặt có xem thường loại an nhàn này, nhưng thi thoảng vẫn sẽ bị nó cám dỗ.

- Nhưng ngươi với người nói cho cũng vẫn là khác nhau, có một số người sẽ say mê trong cảm xúc đó, không thể ra được, đó là vì bản thân bọn họ không được. Người giống như Chủ thượng, thực ra cũng chính là giống Cẩu Tử ta vậy, ngủ một giấc dậy dựa vào đây ngắm sao, nhớ lại chuyện quá khứ. ͏

Hết chương 2641.
Bình Luận (0)
Comment