- Mệt mỏi là thật sự mệt mỏi, nhưng cũng chỉ là lật lại, nhìn xem, suy nghĩ, tưởng nhớ. Đợi sau khi cảm xúc này qua đi, chẳng qua là tép tỏi đổi thành đậu tương, à không, đổi thành gừng ngâm, đâm thủng trời cũng chỉ là thay đổi mùi vị món ăn kèm này.
- Đến cuối cùng, vẫn phải ôm bát mì này lên ăn mì này, uống canh này. Tại sao? Vì nó chống đói!
Trịnh Phàm ăn một miếng to, lại tiện thể uống một ngụm canh. Hắn há miệng, thở dài với bát mì trước mặt, nói:
- Đều nói đồ nhắm đi với rượu, ngươi đây là dùng dùng lời để giúp ta ăn mì rồi.
- He he.
Cẩu Mạc Ly rụt cổ, nói:
- Cẩu Tử ta nửa đời trước việc vặt không ít, có thể khiến Chủ thượng ăn tạm được một bát mì, cũng là đáng rồi.
Trịnh Phàm đặt bát mì xuống, giơ tay đặt lên vai của Cẩu Mạc Ly, vỗ vỗ.
Cẩu Mạc Ly không lộ ra vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, mà là vẻ mặt như thường.
- Sau khi thả ra ngoài, cuối cùng đã có tính tình trước kia rồi.
- Vẫn là Chủ thượng ngài tín nhiệm, ngài tác thành.
- Bản lĩnh nuôi ngựa đừng thụt lùi.
- Không dám thụt lùi.
- Cũng không cần ngủ ở chuồng ngựa nữa.
- Đây…
- Khách điếm mở cửa làm ăn không giả, nhưng cũng không tới mức để khách nhân ngủ trong phòng, bản thân thì ngủ chuồng ngựa.
Cẩu Mạc Ly đứng dậy, quỳ rạp xuống.
- Chủ thượng nhân hậu.
…
Được Cẩu Mạc Ly hộ tống, Trịnh Phàm và các Ma Vương đã trở về Phạm Thành trước, có điều lại không dừng chân và công khai lộ diện ở Phạm Thành.
Mặc dù với cục diện bây giờ, nước Yến thật sự không sợ nước Sở, nhưng nếu Bình Tây vương gia đột nhiên chính thức lộ diện ở Phạm Thành, rất có thể sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền của người Sở. Tương ứng với nó, Tấn Đông cũng sẽ điều động binh mã.
Không sợ đánh, chỉ sợ phiền phức.
Trận đánh lớn thật sự là vào năm năm sau.
Trong thời gian này cho dù muốn chơi trò tiêu hao luyện binh gì cũng không nên là loại cách chơi thuần giày vò này.
Tấn Đông qua lại Phạm Thành, đường thủy đã thành thục, cho nên lúc trở về vẫn là đi thuyền giống lần trước.
Một là, nếu đã lên đường về, nhanh chút hay chậm chút thực ra cũng không sao cả, trong lòng dù sao cũng đã yên tâm lại rồi.
Hai là, mặc dù lần này ra ngoài lịch luyện, bản thân Trịnh Phàm đã có được cơ hội chém giết chân thật mà bình thường cơ bản là không thể có, tăng lên cảnh giới mới, cũng khiến Người mù, Tiết Tam và Phàn Lực thăng một cấp. Nhưng cách thăng cấp lần này vẫn không có cách thức rõ ràng.
Một khi trở về Phụng Tân thành bản thân Chủ thượng còn đỡ, các Ma Vương thực ra đa số là bị công việc quấn thân. Còn không bằng nhân đợt đi thuyền này, mọi người cùng tụ tập, lại suy nghĩ thật tốt, tranh thủ rút ra một con đường.
Vì vậy, trong thời gian khô khan trên thuyền, Chủ thượng cơ bản ngủ đều đến giữa trưa, thời gian buổi sáng các Ma Vương tụ tập trên boong thuyền, mở đại hội “liếm đạo”, tổng kết kinh nghiệm, đưa ra suy đoán mới.
Đợi đến sau trưa, Chủ thượng thức dậy, từ buổi chiều đến trước nửa đêm cơ bản là thời gian “thực nghiệm” của các Ma Vương đối với Chủ thượng.
Không ai cảm thấy phiền, cũng không ai không chủ động, bản thân Chủ thượng cũng rất phối hợp.
Nhưng mãi đến lúc thuyền ra khỏi Mông Sơn, đã tiến vào địa giới đất Tấn, lái vào con Vọng hà giang vẫn chưa thể thành công nổi một cái.
…
- Đây rốt cuộc là chúng ta liếm không có ý mới hay là Chủ thượng được liếm ra tính kháng dược rồi?
Tam gia ngồi ở mép thuyền, ba cái chân đón gió sông, đung đưa qua lại.
Người mù thì giơ tay nhẹ nhàng xoa nắn cổ của mình, tối qua hắn tâm sự với Chủ thượng, nói mãi đến lúc Chủ thượng ngủ, hết cách, hắn cũng chỉ có thể ngủ cùng một lát.
Nhưng vì Chủ thượng ngủ trên giường, hắn ngủ trên ghế nên hơi sái cổ.
- Dán cao dược cho ngươi nhé?
Tiết Tam chú ý đến chi tiết này, hỏi.
- Được.
Người mù đồng ý.
Tiết Tam lấy một miếng cao dược trong túi ra, dán chuẩn xác vào chỗ cổ của Người mù, sau khi làm xong còn không quên cười nhạo.
- Lần này lời thật lòng đúng là có tác dụng, những ngày này Tứ Nương vẫn luôn ngủ với Chủ thượng, đâu thể nào một chút hiệu quả cũng không có? Bây giờ Tứ Nương ngay cả con trai cũng đã sinh cho Chủ thượng rồi. Hơn nữa, không phải Ma Hoàn cũng không có động tĩnh à? ͏
- Biết thì biết, nhưng cũng phải đích thân dùng cách loại trừ để thử.
Người mù nói.
- Được được được, vậy bây giờ chúng ta còn lại cách gì?
- Về lý luận đã không còn cách gì nữa rồi, ngưỡng cửa lần này chắc là quá cao rồi, tùy tiện đi, có thể căn bản là không tới được.
- Chẹp.
Tiết Tam thở dài.
- Ngày tháng khó khăn.
- Phẫu thuật là không có vấn đề.
Người mù cười nói.
Bản thân và Tiết Tam đều đã tăng lên một tầng, thực lực đã khôi phục hơn, mặc dù không thể lên tầng mới nhất, nhưng ứng phó với phẫu thuật mổ sọ kia thật sự vấn đề không lớn nữa rồi.
Điều quan trọng nhất là, cục u kia của hoàng đế còn mọc đáng yêu ngoan ngoãn như vậy.
- Còn phải chạy đến kinh thành một chuyến sao?
Tiết Tam hỏi.
Người mù gật đầu, nói:
- Cũng không thể kêu hoàng đế ra ngoài để đánh bể đầu hắn chứ?
Phàn Lực vẫn đứng mãi ở phía sau gặm bánh nang, nghe thấy lời này, hắn lập tức nói:
- Đánh bể đầu là nghề của ta.
Tiết Tam quay đầu lườm Phàn Lực, nói:
- Vậy chúng ta có thể thật sự không thể sống mà ra khỏi kinh thành rồi.
Người mù không đùa tiếp nữa, đánh giá vị trí hiện tại, nói:
- Ngày mai chắc có thể xuống thuyền rồi.
Nếu từ Tây sang Đông tuyến đường thường đi nhất chính là dọc Dĩnh Đô qua Vọng Giang đến Ngọc Bàn thành rồi đi thẳng về phái Phụng Tân thành, vì ba tòa thành lớn này cơ bản nằm trên cùng một tuyến.
Nhưng đám người bọn họ không cần thiết phải đi ngược dòng đến Dĩnh Đô rồi mới xuống thuyền, xuống thuyền sớm đi đường bộ ngược lại có thể càng nhanh hơn chút.
Đồng thời, ở bờ phía Đông không xa đã có một nhóm Cẩm Y thân vệ đang ở trên bờ cùng tiến vào, chuẩn bị tiếp ứng đám người vương xuống thuyền, hộ tống về vương phủ.
- Được rồi, ta nhớ con trai nuôi của ta rồi.
Con trai nuôi mà Tam gia nói tất nhiên là Trịnh Lâm.
Thế tử điện hạ vừa ra đời đã có tư thế của Ma Vương, vốn chính là cục cưng trong lòng các Ma Vương.
Ngược lại Trịnh Phàm và Tứ Nương là cha ruột mẹ ruột lại không để tâm đến con trai này như vậy.
Tứ Nương vui vẻ được thoải mái, bình thường ngay cả sữa cũng lười đích thân đút cho.
Chủ thượng trong lòng chắc vẫn là nghĩ đến Đại Nữu nhiều hơn, ai bảo con gái khiến người yêu thích chứ.
Vừa hay lúc này, đối diện có ba chiếc thuyền lái tới, thân thuyền không lớn, người bên trên lại không ít.
Trên mỗi thuyền đều treo cờ lớn Thanh Huyền đan dệt, mũi thuyền đứng không ít nam nữ mặc áo bào trắng tay cầm pháp khí như phất trần.
Bên bờ thì có rất nhiều bách tính đang vây xem, chỗ cách hơi xa hai bề còn có thể thấy tế đàn được dựng lên.
- Đây là đang làm gì?
Tiết Tam tò mò hỏi.
Còn chưa đợi bên này phía người đi hỏi, ba chiếc thuyền đối diện đã lái tới, thuyền phu đối diện cũng chào hỏi, tỏ ý thuyền nay của nhà hắn hơi lớn lái sát mép trước.
- Hây.
Thấy vậy Tam gia cười ra tiếng.
Trên địa giới đất Tấn cho dù là thiên tử muốn thuyền của Chủ thượng hắn nhường đường cũng phải thương lượng, người khác có tư cách này sao?
Chiếc thuyền này bây giờ của mọi người, trên danh nghĩa là một thuyền hàng, từ lâu trước là gia sản vận chuyển buôn lậu của Phạm gia, cũng không treo vương cờ gì.
Bên bờ lúc này có một bè nhỏ lái tới, trên bè đứng một nam tử trung niên mặc quan bào, người chèo thuyền còn là mấy thuộc hạ mặc đồ nha dịch.
- Các ngươi là thuyền hàng của nhà nào, hãy nhường đường trước, hôm nay người được mời tới là đệ tử tiên nhân của Nguyên Sơn môn, đến đây cầu phúc mưa thuận gió hòa cho năm nay, sự việc trọng đại, các ngươi nhường đường trước.
Người này chức quan không lớn, nhưng giọng điệu nói chuyện lại không nhỏ.
Điều này cũng bình thường, vì nghi thức này là bên trên căn dặn xuống, năm nay từ lúc vào hè, Vọng Giang hiếm khi êm dịu, cho nên phải cử hành tế bái này để cảm ơn ông trời, hy vọng ông trời tiếp tục để như vậy.
- Nguyên Sơn môn là cái thứ gì?
Tiết Tam hỏi Người mù.
Lúc này, Tứ Nương vốn đang nằm thêm với Chủ thượng một lát nghe bên ngoài có động tĩnh, nên cũng đã ra ngoài.
Người mù đọc nhiều sách vở, hơn nữa còn chưởng quản tài liệu tình báo, hắn vẫn luôn nhớ trong đầu chuyện miếu đường, giang hồ, lập tức trả lời:
- Là một tông môn luyện khí sĩ, lão tổ năm đó là đệ tử ngoại môn Hậu Sơn nước Càn, sau khi từ Hậu Sơn về đã xây dựng sơn môn này. Trước kia không hề lộ diện, nhưng mấy năm này dường như phát triển không tệ. ͏