- Hậu Sơn?
Nghe thấy hai chữ ‘Hậu Sơn’, Tứ Nương khẽ cau mày.
Mối thù của Chủ thượng nhà họ và Hậu Sơn cực lớn.
- Loại nằm giữa chính phái và lừa đảo, không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không tính là thấp kém, đệ tử trong môn tướng tá không tệ, thường đi tuyến đường tầm trung.
Tam gia góp vui nói:
- Loại giai cấp trung sản kia?
Người mù hơi cau mày, suy nghĩ rồi nói:
- Gần giống.
Tứ Nương liếc mắt nhìn hai tên này, giơ tay đặt trước mặt Tiết Tam, nói:
- Đưa hỏa tín cho ta.
- Làm gì?
Tiết Tam hơi nghi ngờ.
- Điều động Cẩm Y thân vệ bờ Đông qua đây, xử lý hết đám luyện khí sĩ mặc kệ là thật hay giả này đi.
- Hả?
Tam gia lẩm bẩm nói:
- Cho ngươi.
Tiết Tam đưa hỏa tín cho Tứ Nương, Tứ Nương nhận lấy, kéo nắp ra, hỏa tín phóng lên không trung.
Lúc này, bên bờ Đông lập tức có tiếng vó ngựa truyền tới.
Cẩm Y thân vệ huấn luyện tốt và vô cùng trung thành lúc nào cũng chờ đợi vương gia của bọn họ kêu gọi.
Động tĩnh này cũng quấy nhiễu bách tính bên bờ, ngay cả các nam thanh nữ tú luyện khí sĩ đang kiêu ngạo trên ba chiếc thuyền kia cũng hơi hoang mang.
Tứ Nương lại căn dặn, nói:
- Thuyền chúng ta lớn, truyền lệnh xuống, trực tiếp xông qua!
Người bên dưới tất nhiên lập tức tuân lệnh, rất nhanh thuyền đã lái thẳng về phía trước. Ba thuyền phía trước vốn đang cách rất gần, không kịp trở tay, trực tiếp bị đâm lật một thuyền.
Tiết Tam vừa đứng vững người, vừa cười hỏi:
- Ta nói này Tứ nương, ngươi còn chưa làm hoàng hậu đâu, giờ đã định diệt hết luyện khí sĩ trong thiên hạ rồi à?
Tứ Nương xem thường hừ một tiếng, nói:
- Ta không có thời gian rảnh rỗi đó, nhưng chỉ cần là luyện khí sĩ có chút dính líu tới Hậu Sơn, dù là thật hay là kẻ lừa đảo, gặp phải thì tiện tay giết là được. Chủ thượng từng thề sau này nhất định sẽ giẫm bằng Hậu Sơn. Ta chẳng qua chỉ là thu chút lời cho Chủ thượng trước thôi.
Lúc đâm vào, thân thuyền cũng bắt đầu rung lắc.
Không lâu sau, vương gia ôm trán lảo đảo bước ra, chắc là bị đập vào rồi.
Nhưng lời lúc trước Tứ Nương nói, lại rơi vào trong tai hắn một cách rõ ràng.
Ngay sau đó, khí tức trên người Tứ Nương chợt tăng lên!
Tiết Tam, Phàn Lực lập tức trợn to mắt.
Tam gia lập tức móc dao găm ra.
Phàn Lực lập tức giơ rìu lên.
Bọn họ trực tiếp nhảy xuống thuyền.
- Mẹ kiếp, chém chết bọn họ!
Người mù lại không hăng máu nhảy xuống thuyền giết người cùng, mà khóe miệng lại nở nụ cười.
- Cho nên lần này là cùng chung chí hướng sao?
Dân chúng vây xem xung quanh ban đầu đều cảm thấy bối rối, đang cúng tế yên lành, sao lại đột nhiên biến thành cảnh tượng này?
Thuyền lớn đâm trúng thuyền nhỏ, những người mặc đồ thuỷ thủ trên thuyền lấy cung nỏ nỏ, bắt đầu bắn giết những Luyện Khí sĩ đang bay nhảy trong nước.
Những “Luyện Khí sĩ” này, thật ra đều mang trên mình những tông môn có tên tuổi, trên thực tế, đến cả tông môn của bọn họ cũng phải dựa vào ngọn núi Càn Quốc mới đứng lên được.
Loại thần tiên chỉ hơi một tí là cưỡi mây đạp gió, đương nhiên không thể có, thậm chí đến cả có chút đạo hạnh thôi cũng tồn tại “hiếm như lá mùa thu”.
Cũng vì thế, cái gọi là cảnh tượng “Tiên nhân đánh nhau” vẫn chưa xuất hiện, trong đó có không ít người vẫn còn là vịt trên cạn, chỉ có thể giãy dụa bay nhảy trên trong nước.
Nha dịch hai bên sông vốn muốn ra tay ngăn lại, Tấn địa chiến hỏa cũng mới kết thúc được mấy năm thôi, rất nhiều nha dịch trước kia vốn sống trong quân doanh cơm canh trộn lẫn, có chút bản lĩnh, nhưng khi bọn họ chuẩn bị ra tay, lại thấy một đám người mang cẩm y kỵ binh chạy đến thật nhanh.
Bình Tây Vương phủ, cẩm y vệ!
Dân chúng bình thường không thể nhận ra “Bình Tây Vương lệnh”, cho dù cầm vương lệnh dán thẳng lên mặt bọn họ, bọn họ cũng không nhận ra được.
Nhưng cẩm y vệ, bọn họ đều biết tới.
Hai năm qua, bên phía Tấn đông liên tục truyền “Kịch dân dã” vào, mỗi khi Vương gia xuất hiện, tất nhiên sẽ có vai phụ với thân thủ mạnh mẽ đóng vai cẩm y vệ bảo vệ bên người Vương gia, gần như đã trở thành điều hiển nhiên.
Trong miệng những tiên sinh kể chuyện ở quán trà, vào mỗi lần đại chiến xảy ra, chắc chắn sẽ có cẩm y vệ bảo vệ Vương gia, khi Vương gia tử chiến phải chịu chết, đúng lúc cẩm y vệ liên tục ngăn chặn, Vương gia mới đánh Ô Nhai, một đao xông lên, dễ dàng chém đầu thủ lĩnh kẻ địch! ͏