Nhưng vì sao Vương gia không ra tay từ đầu mà phải chờ đến khi thân vệ của mình chết hết một đám mới ra tay.
Các thính giả còn chưa nhận ra được vấn đề này, nếu không có ai hỏi, tiên sinh kể chuyện cũng không phí tâm tư mà nói.
Cho dù thế nào, lúc cẩm y vệ xuất hiện, ở đây bất kể là bách tính hay là quan trong phủ đều hiểu rõ chuyện trước mắt, đã không còn liên quan đến bản thân mình nữa rồi.
Đất phong của Bình Tây Vương, ở Tấn đông, nhưng Tấn đông… Ở ngay đất Tấn.
Hoàng đế Yến nhân tập kết đại quân đến đây, cần có thời gian, mà quân đội của Vương gia chỉ là một chuyện qua sông đơn giản.
Ở đây, Bình Tây Vương chính là trời đất Tấn.
Sở dĩ, lúc trước không có gì có thể sánh được sự ủng hộ nhiệt liệt của dân chúng, đến lúc này cũng lựa chọn trầm mặc.
Mà đám tuấn nam tịnh nữ trong nước, bị những người trên thuyền và bên bờ vô tình bắn giết.
Một người lùn, một đại hán, giết đến hăng hái.
Sau khi đợt giết chóc kết thúc, thuyền lớn cập bờ.
Trịnh Phàm đi xuống thuyền, đứng bên bờ.
Mùa đông năm nay, hắn bị ám sát trên mặt sông đóng băng, Dĩnh Đô Khâm Thiên giám Luyện Khí sĩ cũng ra tay, sát chiêu lớn nhất, lại là Lý Tầm Đạo đứng sau ngọn núi Càn Quốc nói thẳng một câu, xin tự minh lên núi uống trà.
Nhưng chuyện này, vẫn chưa được tuyên truyền trắng trợn ra ngoài, một là bản thân Trịnh Phàm chẳng muốn làm như vậy, hai là ngọn núi phía sau ăn thiệt thòi lớn, không chỉ hủy diệt đóa sen trắng cuối cùng do Tàng phu tử để lại, còn tổn hại đến tu vi tự thân của Lý Tầm Đạo, chuyện tiền mất tật mang, vì sao Càn nhân phải tự mình đi bêu rếu?
Vì vậy, tuy nói Dĩnh Đô Khâm Thiên giám sau đó bị thanh tẩy, nhưng cũng chỉ hạn chế ở lớp tầng trên, vẫn chưa trắng trợn lan đến gần phía dưới.
Rốt cuộc thì, liên quan đến phần lớn quyền quyết định của tông giáo tầng trên, một quốc gia, cũng chỉ có mấy người mới có tư cách truyền đạt mệnh lệnh như thế, không may, Bình Tây Vương hiện tại, xem như là một trong số đó.
- Phân phó, sau này chỉ cần là chuyện liên quan đến Luyện Khí sĩ phía sau núi, dám qua Vọng Giang giả, giết không tha!
- Thuộc hạ đã rõ, sau khi trở về liền viết công văn thông báo bốn phía.
Người mù vội nói:
- Đánh giá sau khi bên chúng ta công bố, phía kinh thành, đại khái cũng sẽ thông báo theo, chỉ có điều có thể sẽ không cấp tiến như chúng ta.
Chiếu theo quan hệ giữa Hoàng đế với Bình Tây Vương, Bình Tây Vương không quản, Hoàng đế cũng sẽ giúp đỡ thu dọn.
Từ đó về sau, Luyện Khí sĩ phía sau núi và thế lực của bọn họ, sẽ ở hoàn toàn phương Bắc Chư Hạ, chỉ là phải mất đi quyền đất.
Thi thể trên mặt sông, đang bị vớt lên, vốn máu tươi đỏ thẫm, lúc này cũng mau chóng bị hòa tan.
Lệnh là Tứ Nương truyền xuống, nhưng chỉ cần chờ Tứ Nương thăng cấp là có thể biết được rõ ràng, Chủ thượng vẫn chưa cảm thấy Tứ Nương làm không đúng, trái lại là chắc chắn cho rằng Tứ Nương làm rất tốt.
Nhưng thi thể này, đương nhiên là vô tội, nhưng mà trên đời này đâu phải lúc nào cũng xảy ra nhiều chuyện vô tội.
Đêm hôm ấy doanh dân phu trên hoang mạc, cũng đã dạy dỗ Trịnh Phàm biết tất cả những thứ này rồi.
Cho tới lần này lấy máu tươi và công hàm để tuyên bố phong sát ngọn núi phía sau Càn Quốc, liệu có chuốc lấy mối thù chung từ Luyện Khí sĩ Càn Quốc hay thậm chí là tất cả tầng lớp Luyện Khí Sĩ.
À, đối với chuyện này, Vương gia thật sự không hề lo lắng chút nào.
Mấy năm nay hắn từng đánh với không ít Luyện Khí sĩ, hiểu biết đối với quần thể này cũng càng ngày càng rõ ràng. Tổng kết bằng một câu: Tất cả Luyện Khí sĩ, đều chỉ là cọp giấy!
…
Vương gia và các Ma Vương trở lại Phụng Tân thành, một đám người bảo thủ để ý lâu như thế, cuối cùng cũng thả xuống, nhóm người tâm phúc cũng trở về, khoảng thời gian bản thân làm chủ nhà, cũng vui nhưng không vui lắm, chỉ có cả đêm lo lắng không ngủ được thôi.
Mà lần này “Đoàn kiến”, thành quả lại rất rõ ràng.
Mà không chỉ có ba người người mù bọn họ tiến bộ một cấp, bên cạnh đó, Tứ Nương còn tiến thêm một bước, cũng chỉ ra hướng đi.
Tiết Tam và Phiền Lực có thể vẫn chưa hiểu rõ.
Nhưng ít ra người mù đã hiểu.
Sở dĩ, mấy hôm nay trở lại Phụng Tân thành, người mù ngoại trừ ứng phó mấy công việc trong tay ở bên ngoài, thì vẫn luôn bận rộn chuyện khác, thần thần bí bí. ͏
Vào đêm,
Ba người Tiết Tam, Phiền Lực, A Minh đi đến trước cửa nhà người mù.
Ba người đều không hề che giấu thân phận, cũng không có ý định đi nhìn trộm cái gì, vì năng lực của người mù còn ở đấy, muốn rình coi hắn, rất khó.
Tiết Tam bước lên gõ cửa, người mở cửa chính là Nguyệt Hinh.
- Tướng công đã phân phó từ sớm rằng các ngươi đêm nay sẽ đến, cho nên bảo ta chuẩn bị nhiều cơm canh hơn.
Ba người cũng không hề khách khí, liền trực tiếp đi vào.
Trong sân nhỏ, người mù đang ngồi đằng kia cầm một cái quạt giấy quạt, trên bàn bày vài đĩa rau trộn, bát đũa gì đó cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng mà, hôm nay mọi người đến đây, cũng không phải đến để dùng cơm, ngoại trừ… Phiền Lực.
Phiền Lực sau khi ngồi xuống, liền cầm đũa lên bắt đầu tấn công đậu hũ trứng muối, dưa chuột và củ lạt trên bàn.
Hình như là chuẩn bị cho hắn, cho nên ba phần rau trộn đều dùng chén nhỏ đựng, mà không phải dùng đĩa.
Tiết Tam đi thẳng vào vấn đề chính:
- Người mù, bọn ta là đến lấy kinh.
Người mù gật đầu, nói:
- Ta biết.
- Sau đó thì sao?
Tam gia dụ dỗ từng bước.
- Đợi ta xong việc, ta sẽ nói cho các ngươi, hơn nữa còn có thể cho các ngươi biết hướng… đi.
- Được.
Phiền Lực là người đầu tiên đồng ý.
Tiết Tam và A Minh cũng không cảm thấy có gì không đúng, mỗi lần đến lúc thăng cấp mới, mọi người đều như vậy.
Không phải giấu làm của riêng, mà là ai cũng muốn là nhóm thăng cấp đầu tiên, ai cũng muốn nhanh chóng khôi phục càng nhiều thực lực càng tốt, không nói đến những thứ khác, lần trước sau khi A Minh và Tứ Nương thăng cấp đầu tiên, so với những người khác thì sớm hơn khoảng một năm.
Thăng cấp trước hưởng thụ trước, thăng cấp trước vui vẻ trước, không ai muốn ở cuối đoàn tàu.
Đương nhiên, mọi người sẽ không giấu làm của riêng, nhưng tiền đề là bản thân thành công trước, sau đó không hề giấu diếm mà chia sẻ kinh nghiệm cho người khác.
Sở dĩ không thể sớm, cũng bởi vì càng đi đầu thì càng chiếm được nhiều tiện nghi, phía sau… Cũng giống như uống một chén canh gà uống quá nhiều cũng sẽ chán, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, độ khó đương nhiên cũng sẽ tăng lên.
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Tiết Tam hỏi.
Người mù gật gù, nói:
- Được rồi, chờ một lúc nữa thì đi tìm Chủ thượng.
Lúc này, Nguyệt Hinh bắt đầu bưng đồ ăn nóng lên, tài nấu nướng của nàng khá ổn, không làm được món chính gì, nhưng mấy món bình dân lại rất thuận tay, rốt cuộc thì cũng có một trình độ nhất định, người mù và Chủ thượng đối với những chi tiết nhỏ trong cuộc sống đều yêu cầu rất cao.
A Minh để ý tới, trên bàn có có một bình mao huyết vượng.
Căn cứ vào việc mình đến để xin người ta kinh, A Minh giả bộ không nhìn thấy.
Người mù dùng đũa gắp một miếng huyết vượng, đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói:
- Thật ra lần này, rất đơn giản, không cần liếm gì, cũng không cần phải đi ngăn đao chặn tên gì.
A Minh uống một ngụm rượu trong bình rượu nang, rất bình tĩnh nói:
- Ta cảm thấy ngăn đao chặn tên còn đơn giản hơn.
- Đối thủ, đối thủ.
Phiền Lực đang dùng cơm cũng không nhịn được phụ họa.
Để bản thân bị thương nhiều hơn, để Chủ thượng thấy cảm động, chỉ cần Chủ thượng chủ động để mình lâm vào hiểm cảnh một phen, dưới tình huống mọi nguy hiểm đều được khống chế, thật ra rất dứt khoát.
Dẫu sao, Phiền Lực da dày, A Minh máu dày.
Thật sự nếu mỗi lần trọng thương là một lần thăng cấp, thì bọn họ lại cảm thấy vui vẻ.
Người mù nở nụ cười, nói:
- Lần này chỉ cần dùng đầu óc một chút là qua, cho nên rất đơn giản.
Phiền Lực ngẩng đầu lên, nghi ngờ mà nhìn người mù:
- Ngươi coi thế này gọi là đơn giản?
- Được rồi, được rồi, ăn cơm trước, ăn cơm, các ngươi đi cùng ta tìm Chủ thượng.
…
Lúc biết được người mù muốn gặp mình, Trịnh Phàm đang nằm trên giường, Tứ Nương vừa mới giúp hắn xử lý vết thương, tốc độ khôi phục khá tốt, làm xong những việc này, Tứ Nương đặt đầu gối Chủ thượng lên đùi mình, bắt đầu xoa bóp giúp hắn.
- Ngươi đoán xem là vì chuyện gì?
Trịnh Phàm hỏi.
- Còn không phải là vì chuyện đó sao.
Tứ Nương cười nói.
- Cũng đúng.
Trịnh Phàm ngồi dậy, vốn hôm nay định nghỉ ngơi sớm một chút. ͏