Cùng lúc này, màn che của xe ngựa yên tĩnh đứng trong vương phủ, bị bên ngoài từ từ vén lên.
Phiền Lực nghiêng người, nhìn một người một chó bên trong xe ngựa, phất phất tay, nói:
- Người mù bảo ta đưa các ngươi đi gặp vương đấy, đi theo ta.
Winter xuống xe, Husky cũng nhảy xuống theo.
Một người một chó đi theo Phiền Lực vào trong.
Bình Tây Vương phủ được thiết kế dựa theo phong cách Chư Hạ truyền thống, nhưng không theo đuổi chi tiết rườm rà, trái lại có cảm giác đơn giản.
Winter vừa đi vừa cẩn thận thưởng thức phong cảnh nơi này. Đối với người phương Tây mà nói, đế quốc Yến ở phương Đông là một sự tồn tại vĩ đại không gì sánh bằng, vì người phương Tây không thể nào quên được cảnh tượng tai nạn mà Man tộc phía tây xâm lược năm ấy. Trăm năm qua, cho dù có dùng nhiều lời tán dương ca cụng cố gắng hoa mỹ hóa chiến thắng vĩ đại của tổ tiên họ năm đó, vẫn không thể phủ nhận rằng bọn họ thắng là nhờ may mắn.
Đúng, là may mắn. Nếu không phải vị Hãn Vương Man tộc kia khinh địch làm liều, dẫn theo hậu duệ chính thất Kim Trướng bao vây cuối cùng chết trận, kết quả cuối cùng của trận đại chiến kia sẽ như thế nào, thật sự rất khó nói.
Mà đế quốc Yến mấy trăm năm qua tự mình chống lại Man tộc không hề rơi vào thế hạ phong. Nhóm buôn phía Đông Tây qua lại, một số tây hóa hoặc là ăn cơm của Man tộc, từ chỗ bọn họ tiếp xúc mới biết, đa phần, vẫn là quân Thiết Kỵ của Trấn Bắc Yến Quốc.
Trên đời này, có hai loại có thể phá vỡ ngăn cách ngôn ngữ, văn hóa, địa lý,... đánh thẳng vào lòng đối phương. Một cái là nghệ thuật, một cái lại là vũ lực.
Sau khi Winter lấy thân phận con riêng trở về tranh đoạt quyền thừa kế chức vị của cha thất bại, không thể không tiếp tục nhặt lại nghề cũ của mình, nửa làm ăn nửa “chạy nạn”, lại tiếp tục đi đến phương Đông.
Lần này, phương Đông phát sinh biến đổi lớn khiến hắn vô cùng khiếp sợ.
Đế quốc Yến khủng bố, cuối cùng cũng bắt đầu lộ ra răng nanh của mình, không còn hướng về hoang mạc, mà hướng về những quốc gia phương Đông khác.
Đế quốc Yến xâm chiếm nước Tấn, còn đánh hai quốc gia lớn khác đến không còn gì.
Một đường đi vào, Winter nghe được nhiều nhất là đám người Yến ca tụng Bình Tây Vương của bọn họ đánh đâu thắng đó như thế nào.
Mãi đến sau khi liên lạc được bên phía người mù, Winter mới bất ngờ phát hiện, thì ra vị Vương gia có đất phong rộng lớn có vô số kỵ sĩ trung thành này, chính là người quen cũ của mình ở Bắc Phong quận năm đó, hơn nữa còn từng mua bán với mình.
- Nào, đi thôi.
Phiền Lực không cho thông báo đến Chủ thượng, mà định trực tiếp dẫn theo một người một chó đi vào.
Chính hắn muốn ngáng chân người mù, cũng không muốn ngay lúc mình đi thông báo, lại bị chặn ngược lại, mà bên phía người mù chắc là sẽ nhanh chóng nhận ra mình bị lừa, hiển nhiên sẽ nhanh chóng chạy về.
Phiền Lực đẩy cửa ra, bên trong, Trình Phàm còn đang tắm.
Cũng may hôm nay Trịnh Phàm luyện đao xong không để người khác ở lại hầu hạ, tự mình hưởng thụ cảm giác được ở một mình, nếu thật sự gặp phải cái gì, sợ là hôm nay Phiền Lực cho dù có mời Ngọc Hoàng Đại Đế đến cũng đừng mong được thăng cấp.
Dù là vậy, Trịnh Phàm vẫn khoác áo choàng đi ra, nhìn Phiền Lực, sắc mặt không vui.
- Chủ thượng, ngài nhìn xem, ta dẫn ai đến cho ngài này.
Phiền Lực rất biết điều di chuyển cơ thể, để một người một chó xuất hiện trước mặt Trịnh Phàm.
Winter nhanh chóng quỳ xuống.
- Xa cách nhiều năm, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy gương mặt vương lần thứ hai, thật sự là phúc âm do thượng đế ban tặng cho ta!
Winter hiểu rõ, lúc trước bản thân mình chỉ có tình cảm cùng nhau làm ăn mua bán với vị Vương gia này, cho dù là tình cảm gì bị nhiễm mua bán cũng mỏng như tờ giấy, cho nên, bản thân mình không thể kiêu căng, nhất định phải hạ thấp thái độ đến mức thấp nhất.
Husky bên cạnh cũng nằm rạp xuống, cố gắng khiến hai đôi mắt kia to tròn long lanh.
Vừa ban đầu, Trịnh Phàm thật sự không nhận ra được hai người họ, cũng may trên đời này chỉ có người “tóc vàng mắt xanh” có quan hệ với hắn cũng chỉ có họ, suy tư một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra.
- Không phải ngươi trở về tranh vị rồi sao?
Trịnh Phàm hỏi.
Lúc đó bản thân còn trêu chọc với người mù về tiết mục “Cuộc chiến con riêng”.
- Bẩm Vương gia, ta vô dụng, không thể làm nên việc, không chỉ không thể kế thừa ngôi vị của cha, còn suýt chút vứt mạng ở đó, vất vả lắm mới trốn thoát ra được. ͏
- Đúng là đáng tiếc.
Trịnh Phàm lấy một cái ghế ra và ngồi xuống.
Lúc này, Phiền Lực vừa để ý tiếng động bên ngoài vừa đảo con ngươi liên tục.
Tất cả đều làm vội vàng nên không kịp nghĩ ra lời kịch hợp lí, nhưng Phiền Lực cảm thấy bản thân có thể đánh cược một phen, vì tính toán thời gian, lúc này người mù hẳn đã nhanh chóng chạy về rồi.
“Phù phù” một hồi, Phiền Lực quỳ xuống, đang chuẩn bị đốt thuốc cho Trịnh Phàm thì bị dọa một phen, tàn thuốc rơi đầy trên mặt đất.
- Chủ thượng, chờ sau khi thống nhất Chư Hạ, ta nguyện ý giúp Chủ thượng đi tìm kiếm tung tích Tĩnh Nam Vương, hắn… Hắn có manh mối!
Phiền Lực chỉ vào Winter.
Lúc này ánh mắt Trịnh Phàm dừng lại, nhìn Winter.
Mười ngón tay mười ngón chân quỳ trên mặt đất của Phiền Lực đang bắt đầu cuộn lại.
Winter sửng sốt một hồi, nhưng vẫn nói:
- Có…
- A Lực, làm rất tốt!
Trịnh Phàm thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đưa tay ra vỗ vỗ ghế.
Sau một khắc, một đạo khí tức mạnh mẽ từ trên người Phiền Lực nổi lên, Husky quỳ sát bên cạnh không dám tin nhìn vị đại hán to như cột điện bên cạnh!
Thăng cấp rồi!
Phiền Lực hơi ngu ngơ gãi đầu một cái, đứng dậy, nói:
- Chủ thượng, ngài hỏi hắn đi, thuộc hạ đi ra ngoài giúp ngài chuẩn bị chút đồ ăn.
- Được.
Trịnh Phàm gật đầu.
Tuy nói Trịnh Phàm cũng nhận ra được hình như hôm nay A Lực có vẻ khôn ngoan quá mức, nhưng con người vì mong muốn thăng cấp khôn ngoan một chút cũng là chuyện bình thường, thứ hai là trước mắt trong lòng hắn đã bị tin tức đến từ phương Tây do Winter mang đến chiếm lấy, còn lại, tạm thời chưa muốn suy nghĩ nhiều.
Phiền Lực lui ra khỏi phòng, còn thân thiết đóng cửa lại.
Xoay người, lập tức nhìn thấy người mù đứng dưới bậc thang.
Viền mắt đen sì của người mù, lúc này lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
- Chậc.
Người mù chép miệng:
- A Lực, ngươi đúng là giỏi thật đấy.
Phiền Lực hơi ngượng tiếp tục vò đầu.
- Cũng vì, cũng vì, ta tính toán cả nửa đời người, cuối cùng lại thất bại trên tay ngươi, làm váy cưới thay ngươi.
- Ngươi tức giận rồi sao?
Phiền Lực hỏi.
- Ta nói tâm trạng của ta rất vui, ngươi có tin không?
- Tin.
- Vậy ngươi cứ coi như ta đang rất vui đi.
Phiền Lực đưa tay, chỉ chỉ mặt mình, nói:
- Nếu như ngươi muốn vui vẻ hơn tí nữa, thì ta có thể đánh một trận với ngươi, để ngươi xả giận.
- …
Người mù.
Giữa các Ma Vương, năng lực bản lĩnh là khác nhau, nhưng trên phương diện kinh nghiệm và ý chí chiến đấu lại ngang ngang nhau, điều này tạo thành tình huống, ai cao hơn một cảnh giới, cơ bản là sẽ không cho đối phương có cơ hội phản đòn, cũng xem như ăn tất.
Sau khi Phiền Lực ngáng đường, vươn thẳng đến mục tiêu, về phần hậu quả sau khi bị phát hiện, hắn thật sự không hề suy nghĩ: Dù sao ngươi cũng đánh không lại ta!
Hai tay người mù thả lỏng phía sau, cười cười:
- Được, làm tốt lắm.
Nói xong, người mù xoay người đi ra ngoài.
Phiền Lực đã thăng cấp, cãi vã nữa cũng không có ý nghĩa gì, đánh thì đánh không lại, không đi còn làm gì nữa?
Thấy người mù bỏ đi rồi, Phiền Lực vặn vặn cổ, cũng đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua một cái đình, một dáng người xinh đẹp vươn mình đi tới, Phiền Lực quen thuộc mở rộng vòng tay, dáng người xinh đẹp kia trực tiếp ngồi trên tay hắn, vững vàng ngồi đó.
Sau khi Kiếm Tỳ ngồi xuống, hai chân lơ lửng giữa không trung, lắc lư, có vẻ ngạc nhiên nói:
- Sao lại không vỗ vậy?
Nếu là trước đây, sau khi nàng ngồi xuống, Phiền Lực lại thuận tay vỗ một cái, bản thân mượn lực là có thể ngồi lên bả vai hắn rồi.
- Ồ.
Phiền Lực gật đầu, giơ tay lên, nâng lên trước ngực, Kiếm Tỳ vẫn ngồi ở đó.
- Tư thế này xấu quá đi.
Kiếm Tỳ mặt hơi ửng hồng.
Kiếm Tỳ vẫn chủ động vươn mình ngồi lên vai Phiền Lực, bị một bàn tay đỡ phía dưới, luôn cảm thấy là lạ.
Nhóc to con này, sao hôm nay lại đột nhiên xấu bụng đi chiếm tiện nghi mình nữa nhỉ, còn không thèm chào hỏi trước một tiếng, tốt xấu gì cũng phải để mình chuẩn bị tâm lý trước đã chứ, cũng đâu phải không cho hắn chiếm đâu.
Kiếm Tỳ có thiện cảm với Phiền Lực, đây không phải bí mật gì.
Năm đó sau khi sư phụ chết, được nơi này thu nhận, Kiếm Tỳ đối với những người khác đều rất e ngại, những người khác đối với nàng, cũng không coi là chuyện lớn gì, lúc đó nàng đã cảm thấy trong đám người này Phiền Lực là kẻ ngốc nghếch nhất, rất thích bắt nạt Phiền Lực để trút giận. ͏