Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2647 - Chương 2647. Xin Chỉ Giáo

Chương 2647. Xin chỉ giáo
Chương 2647. Xin chỉ giáo

Đương nhiên, lấy ánh mắt trải đời mà nhìn, đến cuối cùng ai mới thật sự chiếm tiện nghi ai, thật ra đã rất rõ ràng rồi.

Tam gia không chỉ một lần trào phúng Phiền Lực, sao lúc trước ngươi lại chơi trò nuôi tiểu nha đầu?

Nhưng mà lần này, ngược lại là Kiếm Tỳ trách oan cho Phiền Lực.

Phiền Lực thật sự không thích loại chuyện lén lút ăn bớt đậu hũ thế này, chủ yếu là vì chân trước hắn vừa mới thăng cấp. Nâng lên tới cảnh giới này, đối với các Ma Vương mà nói, thật ra tăng cường thực lực còn đáng sợ hơn, điều này khiến Phiền Lực bây giờ vẫn chưa thể thích ứng và quen thuộc với sức mạnh của mình hiện tại, huyết thống của hắn cơ bản đều được thể hiện trên thể phách.

Cho nên, quy trình vỗ một cái để Kiếm Tỳ ngồi lên vai như bình thường, lúc này Phiến Lực thật sự không dám làm, nếu không thể khống chế sức mạnh một chút thôi, sẽ đánh nát cái mông của Kiếm Tỳ. Cái cảnh tượng máu thịt be bét đó… Gọi là gì?

Nhưng mà, cả cuộc đời Phiền Lực làm việc gì cũng rất ít khi giải thích với người khác. Cũng như lúc trước cảm thấy ngáng chân có chút hổ thẹn, mới nói thêm vài câu với người mù, lại chọc giận người mù.

Đổi thành người khác, có lẽ sẽ là người cười ngây ngô từ đầu đến cuối.

- Này, có chuyện gì sao?

Kiếm Tỳ hỏi.

Các Ma Vương cảnh giới càng cao thì năng lực che dấu hơi thở và thủ đoạn trở nên phong phú hơn, lấy trình độ hiện tại của Kiếm Tỳ, đương nhiên không thể nhìn ra cái gì.

- Thành liệt.

Phiền Lực nói.

- Ta thảm rồi, ngươi cũng biết, trong đám người các ngươi, người ta sợ nhất chính là người mù, lần này ta lừa hắn, không biết sau này hắn sẽ làm gì…”

- Hắn sẽ không làm gì.

Phiền Lực nói:

- Sao ngươi lại chắc chắn như thế?

- Ừm.

Giữa các Ma Vương, chút phẩm chất ấy vẫn có thể tin tưởng được, sẽ không làm chuyện gì gây họa với người nhà.

Cho dù người mù muốn trả thù, cũng chỉ tìm mình, mà không ra tay với Kiếm Tỳ, vì mọi người đều đã ngầm thừa nhận Kiếm Tỳ chính là “con dâu nuôi từ bé” của mình rồi.

- Ngươi phải bảo vệ ta.

- Được.

- Đúng rồi, đến chỗ sư phụ ta đi, ngày hôm nay ta còn chưa đến thỉnh an sư phụ.

- Được.

Phiền Lực đi, Kiếm Tỳ ngồi, hai người đi thẳng từ Vương phủ đến nhà Kiếm Thánh, rất gần rất thuận tiện, đi một đường thẳng, đến cả cửa cũng không có.

Đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Kiếm Thánh cầm một con vịt lên, ném vào ổ gà, chân con vịt bay nhảy không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạy trốn khỏi số mệnh đêm nay.

Quay đầu lại, Kiếm Thánh nhìn đồ đệ của mình đầu tiên.

Hắn vẫn cảm thấy đồ đệ này của mình cứ thích ngồi trên bả vai một người đàn ông, đúng là mất lịch sự, nhưng nàng vẫn luôn thích thế, nàng cố chấp, Kiếm Thánh cũng xấu hổ không nói thêm gì đó.

Dù sao, lúc mình dẫn nàng đến, nàng đã là tiểu cô nương từng trải có chủ kiến, mình đối với nàng, phần nhiều hơn là giảng giải.

Không giống như Đại Nữu, bởi vì Đại Nữu tuổi còn nhỏ, cho nên mình là sư phụ chân chính của nàng, là kiểu vừa là sư vừa là cha.

Không chỉ truyền thụ những thứ như kiếm thuật, văn hóa ứng xử các thứ sư phụ cũng phải quản.

Đương nhiên, Kiếm Thánh không cho rằng sau này Đại Nữu cũng “điên” như Kiếm Tỳ, nếu Đại Nữu ngồi lên bả vai người đàn ông nào, không cần bản thân ra tay, sợ là họ Trịnh đã băm người đó thành tám mảnh trước rồi.

Đối với chuyện này, thật ra Kiếm Tỳ cũng biết rõ.

Chính thời đại này, nử tử tam tòng tứ đức cặn bã thế này còn được tôn sùng là chính thống. Trong sư môn, đệ tử dòng chính gì đó, đệ tử cuối cùng gì đó, mỗi loại đều được phân biệt rõ ràng, sở dĩ lúc trước khi Kiếm Tỳ bắt được giờ lành còn chủ động giúp Kiếm Thánh giải quyết khó khăn, nàng không cho rằng có nhiều tiểu sư muội là có người đến tranh sủng với mình, mà ngược lại còn cảm thấy sư môn lớn mạnh, rất tốt. Đồ đệ kiếm đạo và tiểu nông chia gia sản không giống nhau, một cái càng tách càng nhỏ, một cái càng chia càng lớn.

Nhưng mà, rất nhanh ánh mắt của Kiếm Thánh lại rơi xuống người Phiền Lực.

Phiền Lực vừa mới thăng cấp, tuy rằng che giấu khí tức rất khá, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn che giấu, cho nên vẫn bị Kiếm Thánh nhìn ra đầu mối. ͏

Điều này, Kiếm Thánh cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì quá nhiều lần, họ Trịnh liên tục thăng cấp, những tiên sinh tối ngày ở bên cạnh hắn cũng bắt đầu lần lượt thăng cấp.

Một lần hai lần là trùng hợp, năm lần bảy lượt thì sao đây?

Cái này, Kiếm Thánh cũng không thấy kỳ quái nhất, kỳ quái nhất là rõ ràng những tiên sinh này trên phương diện đánh nhau với Võ đạo, có kiến thức và kinh nghiệm vượt xa trình độ thực lực của bọn họ hiện tại.

Phiền Lực cũng nhìn Kiếm Thánh, hắn chà xát tay, không phải là lúng túng vì cõng đồ đệ nhà người ta bị phát hiện, mà vì thật sự có hơi ngứa tay.

Kiếm Thánh là người trong đồng đạo, đương nhiên có thể nhận ra cái cảm giác này, cho nên cười hỏi:

- Luận bàn một tí?

Cũng chính vào lúc này, cảnh giới của Phiền Lực bây giờ, mới có tư cách đi “luận bàn” một hồi với Kiếm Thánh.

- Không được dùng nhị phẩm.

- Không dùng.

- Cũng phải hạ thủ lưu tình.

- Đương nhiên.

- Vậy chọn nơi nào?

- Ngoài thành.

- Được.

Kiếm Thánh lại nói:

- Ta ôm Đại Nữu ra đã.

- Sư muội vẫn còn nhỏ mà sư phụ.

Kiếm Tỳ cảm thấy, cho dù để sư muội quan sát trận chiến thôi, cũng cảm thấy hơi sốt ruột.

- Cơ hội hiếm có.

Kiếm Thánh ngại trước mặt đại đồ đệ thể hiện bản thân yêu thích tiểu đồ đệ:

- Góp vui chút chứ?

- Vậy ta đi thôi.

Kiếm Tỳ nói.

- Vi sư tự mình đi một chuyến vậy.

Kiếm Thánh cố chấp, Kiếm Tỳ chỉ có thể tiếp tục ngồi trên vai Phiền Lực.

Sau đó, Kiếm Thánh đi vào Vương phủ, hắn đi đến viện tử của Hùng Lệ Thiến trước, nói rõ ý đồ khi đến.

Công chúa đương nhiên hiểu rõ vị Kiếm Thánh đại nhân này yêu thích khuê nữ nhà mình, trực tiếp đồng ý, nhưng mà vẫn phải hỏi Kiếm Thánh một tiếng, có muốn thông báo cho Tiếu Nhất Ba một tiếng không.

Chuyện này thật ra không nhất thiết phải nói, tiểu công chúa Vương phủ muốn ra khỏi thành, bên cạnh chắc chắn phải có cẩm y vệ đi theo bảo vệ, nhưng hỏi một tiếng cũng là thể hiện sự tôn trọng.

Kiếm Thánh đương nhiên đồng ý.

Kiếm Thánh ôm Đại Nữu, không rời đi ngay, mà lại đi về phía viện tử Phúc Vương phi.

Ban ngày Tứ Nương ở trong phòng bận đóng dấu ký tên, buổi tối cũng không thích ôm con trai bên cạnh, cho nên đa phần thời gian của Trịnh Lâm, đều ở bên cạnh Phúc Vương phi chờ.

Phúc Vương phi đương nhiên không có tư cách nói đồng ý hay không. Cứ như vậy, Kiếm Thánh tay trái ôm Đại Nữu, tay phải ôm Trịnh Lâm, nghênh ngang đi thẳng một đường đến cửa Vương phủ.

Người đứng ở cửa chính là Lưu Đại Hổ.

Lưu Đại Hổ dẫn đầu cẩm y vệ đứng đây đợi. Trong ngực ôm hai đứa nhóc, Kiếm Thánh nhìn bội đao bên hông con trai, không hề chán ghét đến thế, thậm chí còn có cảm giác bản thân chiếm một món hời lớn.

Họ Trịnh lừa con trai mình đi luyện đao, nhưng nói trắng ra, cho dù là trưởng tử hay là tiểu nhi tử của chính hắn, tư chất không tính là kém cỏi, chỉ có thể gọi là có khả năng, nhưng so với hai linh đồng, à không, là không thể so sánh.

Nói tóm lại, Ngu Hóa Bình hắn, được lời rồi.

Nếu năm đó họ Trịnh nói thẳng với hắn rằng ngày sau hắn có thể nuôi dưỡng ra một đôi linh đồng nhi nữ, những năm trước cũng không cần phải đi hỏi han ân cần đủ loại ân tình đến chỗ hắn nhờ hỗ trợ.

Đoàn người đi ra khỏi Phụng Tân thành, đi đến Thành Bắc, cũng chính là nơi phụ cận miếu Hồ Lô, nơi này vốn định xây dựng thêm chùa miếu nhưng vẫn luôn bị trì hoãn, vì vậy có để lại một khoảng sân võ trường rất lớn.

Phiền Lực thả Kiếm Tỳ xuống, đưa tay, cầm lấy cổ của mình, lấy ra một chuỗi kêu lên từng tiếng giòn giã, trong hơi thở dường như có một luồng không khí màu xanh đang lưu chuyển.

Kiếm Thánh giao hai đứa nhỏ cho Kiếm Tỳ và Lưu Đại Hổ trông, để bọn họ đứng trên đài cao lấy vị trí để tiện nhìn toàn cảnh.

Quay đầu lại, Kiếm Thánh để ý đến hơi thở Phiền Lực khi vận khí.

Đây chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng nói rõ hiện tại Phiền Lực đã đưa nó vào cơ thể hòa làm một thể với tứ phía, tương đương với việc ở bên cạnh mình, lại làm thêm một tầng lá chắn dùng khí tức ngưng tụ thành.

- Võ Phu tứ phẩm, lại có thể sử dụng cương khí Võ Phu tam phẩm để bảo vệ cơ thể.

Kiếm Thánh lắc đầu, nói:

- Ta vẫn nên mở nhị phẩm chứ?

Phiền Lực nhanh chóng xua tay:

- Vậy ta chịu thua.

- Ha ha ha.

Kiếm Thánh không nói đùa nữa, tay trái ngưng tụ thành một luồng kiếm khí, hô một tiếng: ͏

- Xin chỉ giáo!

Hết chương 2647.
Bình Luận (0)
Comment