Kiếm Thánh và Phiền Lực đang luận bàn, một trai một gái cũng theo đó quan sát trận chiến, hiện trường cũng rất náo nhiệt, nhưng chỉ thiếu mất bóng dáng vị thích náo nhiệt nhất kia.
Không còn cách nào khác, thật sự không rảnh nổi.
Lúc này, tại hậu viện chính trong Vương phủ, Trịnh Phàm lấy làm ngạc nhiên giọng nói nghi ngờ hỏi:
- Ngươi nói, khi ngươi từ phương Tây đến, biết được tin tức là tiểu vương tử Man tộc tụ tập một đám tộc người Man địa phương ở trên biên giới tiếp giáp phương Tây? Hơn nữa, đã bắt đầu ra tay cướp bóc những quốc gia nhỏ gần đó rồi?
- Đúng vậy, Vương gia, thật ra ta cũng không rõ lắm, vì sao vị tiểu vương tử chó mất chủ kia vô cùng bình thường, lại dám hung hăng như vậy, lúc ta tới đã nghe nói, đế quốc giao cho một vị tướng quân phụ trách đóng giữ biên cảnh, đã phái người đưa tin cảnh cáo hắn, nếu hắn không biết thu liễm lại, quân đội đế quốc đã điều động binh dẹp sạch hắn.
Trịnh Phàm nghe vậy, gật gật đầu. Lão Điền rời đi, lý do là truy kích tiểu vương tử Man tộc chạy trốn, nhưng từ góc độ Trịnh Phàm xem ra, vẫn luôn vì một chuyện gì đó mà đặc biệt tìm một cái lý do.
Kết quả là, vị tiểu vương tử Man tộc kia vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, cùng lúc đó còn có ý đồ làm nên chút chuyện ở biên cảnh hoang mạc phương Tây. Cái này, sao lại thế được?
Trừ phi…
Trong tay Trịnh Phàm vẫn đang kẹp điếu thuốc, yên lặng đốt.
Hắn không tin Lão Điền sẽ thất thủ, bởi vì trong nhận thức của hắn, Lão Điền gần như là toàn năng.
Bất kể chuyện gì, ở trước mặt Điền Vô Kính, đại khái chỉ có hai loại, một loại là hắn đồng ý làm, một loại là hắn không muốn làm, mà không tồn tại khái niệm không thể làm.
Đừng nói là dẹp yên một tiểu vương tử Man tộc mất nước đang chạy trối chết, cho dù quốc gia vẫn còn, tiểu vương tử có thể hô bốn phía tụ tập những bộ lạc Man tộc bên cạnh, Lão Điền muốn bắt hắn, hắn gần như là không chạy thoát.
Bây giờ, vị vương tử Man tộc kia không thể thành công chạy đến phương Tây, hơn nữa còn tụ tập được bộ tộc Man tộc ở đó, chuẩn bị phát động, khôi phục quốc gia?
Không biết tại sao, trong đầu Trịnh Phàm xuất hiện một cái tên: Da Luật Đại Thạch.
Năm đó khi biết Điền Vô Kính đi về phía Tây, người mù từng trêu chọc Tĩnh Nam Vương này sợ là muốn học theo Da Luật Đại Thạch đi xây lại Tây Liêu rồi.
Khả năng này, hẳn là lớn nhất.
Vị tiểu vương tử Man tộc kia bị đẩy đến bước đường cùng, hẳn là một con bối bình thường.
Trịnh Phàm tin tưởng suy đoán của bản thân là đúng, bởi vì nhân vật như Lão Điền không thể âm thầm biến mất được.
So sánh qua lại mà nói, hắn đối với việc Lão Điền không trở lại ngược lại không có lời oán hận nào, khả năng tự mình trục xuất đối với bản thân hắn ta mà nói, trước mắt là lựa chọn tốt nhất.
Da Luật Đại Thạch là mẫu quốc bị diệt, không còn cách nào chỉ có thể đi xa dựa vào một nhóm bộ hạ thân tín tái tạo lại một quốc gia. Tuy rằng bây giờ vẫn còn Đại Tến, còn phát triển không ngừng, nhưng ngày Lão Điền trở về, đại khái là vì hắn ta phát hiện Điền gia của mình đêm ấy đã hứa hẹn với thúc tổ, tự vẫn trước mộ tổ rồi.
Đây đối với hắn là một loại giải thoát, mà đứng ở góc độ Trịnh Phàm, hắn hi vọng kết cục này có thể đến chậm đi một chút.
Đợi đến khi bên mình và Cơ lão lục thống nhất toàn bộ Chu Hạ, bản thân có thể sắp xếp một chuyến tây chinh, đến lúc đó thật sự rất chờ mong Lão Điền ở phương Tây cũng đã tạo ra một cục diện thế nào.
Người chỉ có một lần chết, sau một trận oanh liệt, lại trở về con cầu chuộc tội chết, thì không còn tiếc nuối gì nữa.
Ít nhất, đối với Trịnh Phàm đứng ở góc độ thứ ba mà nói, là kết quả duy nhất mà hắn có thể chấp nhận.
Tâm tư Vương gia có hơi lung lay, Winter và husky vẫn quỳ sát ở đó, không dám quấy nhiễu.
Cuối cùng, Vương gia thở dài, nhìn Winter và nói:
- Ngươi cảm thấy, quân đội phương Tây và quân đội của Đại Yến ta, bên nào mạnh hơn?
Winter lắc đầu, trả lời cực kỳ thành khẩn, nói:
- Quân đội của Đại Yến mạnh hơn.
- Ồ?
Trịnh Phàm cười cợt:
- Ta không cần ngươi cố tình tìm lời hay ý đẹp.
- Vương gia, ta không phải người thích nói lời hay, ta không phải tướng quân, trước kia trên đường làm nghề buông tuy rằng từng giết một vài mao tặc, nhưng chưa bao giờ chỉ huy đánh trận, nhưng ta có thể dùng góc độ của ta để so sánh. ͏
- Nói thử xem.
- Nếu dựa theo quy mô quân đội mà nói, phương Tây cũng có thể kiếm được số lượng ngang Đại Yến, thậm chí còn có nhiều quân đội hơn. Nhưng quân đội của Đại Yến, chỉ nghe Đại Yến, mà quân đội phương tây, trên danh nghĩa là nghe theo giáo đình, vì giáo đình là đại diện ý chí của thượng đế, nhưng kế tiếp lại nghe lời từng quốc vương, xuống dưới nữa lại nghe theo lời lãnh chúa…
- Được rồi, ta hiểu ý của ngươi rồi.
- Đúng, Vương gia thánh minh.
Thật ra Trịnh Phàm hiểu rõ, lời Winter nói cũng không đúng, cho dù là ở Yến Quốc, cũng có thể dựa theo cấp độ mà tìm hiểu, cuối cùng, bản thân hắn chính là “Quốc vương” lớn nhất Yến Quốc, quân đội dưới đáy nghe lời hắn chứ không phải nghe theo Hoàng đế.
Nhưng chuyện này cũng không nói rằng Winter nói dối, hắn làm người ngoại lai mặc dù có thể có cảm giác, hay là vì… Văn hóa.
Nguyên nhân cơ bản ở chỗ, phương Tây lúc này, trên phương diện điều chỉnh văn hóa không có nền móng như Đại Hạ phương Đông, mà giáo đình vốn dĩ phải gánh chịu trách nhiệm này, có lẽ đang bận đàn áp và giải thể các nước lớn trong phạm vi của mình để phòng ngừa quyền lực thế tục quá mạnh ảnh hưởng đến thần quyền của nó.
Nói tóm lại, dựa vào “Thần” để cưỡng bức ngưng tụ nhận thức văn hóa, là mơ mộng hão huyền, quay đầu lại rất dễ xảy ra các cuộc xung đột giữa các loại thần tiến hóa và các giáo phải cũ mới khác nhau. Chuyện thế gian, cuối cùng vẫn phải để con người nói chuyện, thần giáng lâm nhiều hơn thì đến rắm cũng không có, phải nhờ trời đánh mới mong đánh hết đám cặn bã bọn họ được.
Nhưng mà, bây giờ cân nhắc có nên đến tây chinh không, thật sự là quá xa xôi, cho dù thế nào, đều phải thống nhất Chư Hạ trước.
Chờ chuyện bên này, Nam Cương Sở Quốc dừng chèo thuyền, Giang Nam Càn Quốc thổi chút gió, Đông Hải lại làm một bàn đồ nướng trên sóng xanh. Thích chơi gì thì chơi, thích nhìn thì nhìn, Trịnh Phạm không ngại đi đến một thời không Mông Cổ khác để học tập, làm một hoặc nhiều chuyến Tây chinh, đảm nhiệm một lần thượng đế, vung lên roi da mang theo ánh sáng thần thánh với bọn họ. Chơi đùa chứ, đời này, chỉ cần chơi với đồ chơi vui vẻ là được.
Có lẽ, đến bản thân Trịnh Phàm cũng không biết được, từ khi hắn vào tứ phẩm, đặc biệt là Tứ Nương và Phiền Lực cũng thăng cấp theo, tâm lý tự do và thoải mái của hắn cũng theo đó thay đổi hẳn.
Đến tứ phẩm, tam phẩm chính là mục tiêu tiếp theo, rất khó khẳng định, nhưng vẫn có hi vọng có thể theo kịp.
Đường còn dài, cuối cùng cũng sẽ có mục tiêu.
Mà một khi bản thân vượt qua tam phẩm, mà phí hết tâm tư cuối cùng các Ma Vương cũng đuổi kịp theo bước chân của mình.
Bảy Ma Vương tam phẩm bên cạnh, bản thân ngồi giữa đó, đó mới chính là Ma Lâm hàng thật giá thật.
Quyền lực thế tục gần như đã để đỉnh, cùng lúc đó võ lực cá nhân cũng đến đỉnh, cuối cùng nhìn khắp các môn phái giang hồ, cho dù tỉnh cả những môn phái lánh đời bây giờ không biết còn tồn tại không hoặc là thế lực, nhà ai bày ra được đoàn đội có chiến lực đỉnh cao như thế chứ?
Đây cũng là lý do vì sao Trịnh Phàm không quá sốt ruột đối với chuyện “Tạo phản” này.
Ngồi xuống long ỷ, ngang ngửa với việc đeo một cái gông xích, làm gì có niềm vui ngày sau tiêu dao coi thiên hạ như sân sau thiên đường của mình được?
Tự do chơi gái, còn không cần chịu trách nhiệm, cảm giác vui sướng này thậm chí còn vượt qua cả mại dâm.
- Đi tìm người mù đi.
Trịnh Phàm nói.
Sắp xếp cho vị con riêng đến từ phương Tây này như thế nào, vẫn nên giao cho người mù sắp xếp đi.
Trịnh Phàm không biết rằng, một người một chó này, vốn là do người mù mang đến, nhưng trên đường bị một tên ngốc chặn ngang.
- Vâng, Vương gia.
Winter cực kỳ cung kính hành lễ đứng dậy, Husky cũng đi theo lấy chân trước cái lạy đứng dậy.
Đợi đến khi người và chó này rời đi rồi, Trịnh Phàm lại yên lặng sờ sờ hộp sắt Trung Hoa trong tay mình, chuyện cần làm, còn rất nhiều, thời gian chuẩn bị, còn rất dài, có thể trong đáy lòng mình không cảm thấy mệt.
Bận rộn và mệt mỏi thật ra cũng không đáng sợ, đáng sợ là mơ hồ.
…
Miếu Hồ Lô bên ngoài phạm vi thao trường, luận bàn võ đã đến hồi gay cấn.
Cũng chính là đã kết thúc bước thăm dò, hai bên bắt đầu chính thức giao tranh.
Cuộc tỷ thí này đối với Kiếm Thánh thật ra là không công bằng, một là vì hắn không được mở nhị phẩm, hai là vì thân là Kiếm tu có lực công kích mạnh nhất, hắn cũng không thể nào thật sự chém chết thằng nhóc to con ngu ngốc mà đồ đệ mình chọn này được… Thậm chí là không thể chém trọng thương. Cho nên, Kiếm Thánh phải thử tăng lực công kích của mình lên từng chút, tìm được mức độ vừa phải. ͏