Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2649 - Chương 2649. Đừng Phụ Lòng Nàng

Chương 2649. Đừng phụ lòng nàng
Chương 2649. Đừng phụ lòng nàng

Cũng may có vẻ Phiền Lực cũng hiểu rõ hắn đang làm gì, hai bên ban đầu thăm dò và giao thủ, càng giống như cả hai cực kỳ ăn ý tìm một điểm cân bằng.

Trong cẩm y vệ không thiếu cao thủ, cơ bản đều đi theo con đường Võ Phu, có lẽ cấp bậc không cao, nhưng khi chọn một người làm khán giả hợp lệ thì dư sức.

Trên thực tế, Tĩnh Nam Vương năm đó tỏ ra khinh thường cái gọi là giang hồ với Kiếm Thánh, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất là vì Hảo Nhi Lang Yến Quốc dấn thân vào quân ngũ làm vinh, điều này cũng thể hiện điều kiện phẩm sĩ trong quân tốt hơn nhiều.

Các cẩm y vệ xem say sưa ngon lành, hô to cho đã ghiền, Đại Nữu ôm Long Uyên, cũng nhìn rất chăm chú.

Chỉ có điều, Long Uyên bị khí thế hấp dẫn, dường như theo bản năng muốn trở về bên cạnh Kiếm Thánh giúp đỡ Kiếm Thánh, nhưng thế nào Kiếm Thánh lại không hề có chút suy nghĩ triệu hoán nó.

Thanh kiếm này, nếu đã đổi chủ, trừ phi trong tình huống vạn bất đắc dĩ, Kiếm Thành sẽ không lấy ra dùng, nếu không thì chỉ có thể bị họ Trịnh kia trêu ghẹo rằng đồ mình tặng cho con gái không thấy ngại hay sao còn đòi về?

Cho nên cái gì gọi là tình huống vạn bất đắc dĩ, rất đơn giản, đến lúc đó, họ Trịnh sẽ xin thanh kiếm của mình về dùng trước.

Màu da cơ thể Phiền Lực bây giờ xuất hiện một màu vàng đất, không có vẻ gì là bị khô, ngược lại khiến người ta có cảm giác trôi chảy.

Chỉ tiếc trong đám cẩm y vệ không có ai là đại cao thủ chân chính, nếu không sẽ phát hiện vị to con tấn công trước mặt Kiếm Thánh đang ở thế chịu đòn, sử dụng hầu hết tất cả các cách để tính toán và sử dụng tấn công bù đắp thương tổn.

Dù là Kiếm Thánh, nhìn như chiếm hết ưu thế, nhưng cũng không dám lỗ mãng.

Người khác chịu đòn, là tài nghệ không bằng người. Trước mặt vị này, lại vừa bắt đầu đã quyết định chờ cơ hội phản kích trên cơ sở phòng thủ.

Năm đó sau khi hắn thua trước Điền Vô Kính mới lĩnh ngộ được đạo lý này, tên to con cọc cằn trước mắt này, thật ra đã hiểu rõ từ lâu rồi.

Kiếm Thánh cố tình để lộ sơ hở, bắt đầu lấy hơi.

Mà lúc này, hai con mắt Phiền Lực đột nhiên mở to, trực tiếp lao về phía Kiếm Thánh, mặt đất tứ phía dường như cũng bắt đầu chấn động.

Ma Vương tứ phẩm, dựa vào sức mạnh huyết mạch cộng thêm kinh nghiệm và ý thức đáng sợ, đủ để sánh ngang với cường giả tam phẩm, trước mắt cuộc tỷ thí này không nói quá, chính là cuộc giao chiến giữa hai cường giả tam phẩm.

Hai bên rút ngắn khoảng cách, Phiền Lực vung búa lên trực tiếp lao tới.

Kiếm Thánh lấy kiếm khí trên đầu ngón tay, bắt đầu tiếp chiêu.

Cùng lúc đó, Kiếm Thánh bắt đầu chủ động rút ngắn khoảng cách, đây gần như là tối kỵ của kiếm khách luận võ, rốt cuộc thì cơ thể kiếm khách kém xa Võ Phu, nhưng Kiếm Thánh lại có niềm tin rằng mình có thể thu hẹp khoảng cách từng inch bằng những đường kiếm của mình, kéo ra hồng câu, đập nát thế tấn công của đối phương đồng thời, từng bước lấn tới làm tan vỡ lớp phòng ngự của đối phương.

Điều này cũng mang ý nghĩa, tu vi hiện tại của Kiếm Thánh, cho dù hắn đối mặt với võ phụ tam phẩm bình thường, hắn cũng không cần sợ, mà loại Võ Phu đáng sợ như Điền Vô Kính, trên đời này có được mấy người?

Cho nên, gần như có thể tuyên bố rằng, thể chất yếu của kiếm khách, ở chỗ Kiếm Thánh, không còn là điểm yếu nữa.

Nhưng mà, trong phút chốc khi kiếm khí và búa của hai bên chạm nhau không dưới năm chiêu, Kiếm Thánh đột nhiên phát hiện ra vấn đề, dường như mọi người không đơn giản như mình tưởng.

Không phải Phiền Lực đột nhiên búng ra tiềm năng hay làm ra thủ đoạn kinh thế hãi tục gì, trên thực tế Phiền Lực bị chèn ép rất nhiều, chống đỡ cũng phải miễn cưỡng.

Nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú, mà Kiếm Thánh ở phương diện này cũng không về kém, nên trước sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, Ma Vương cũng phải cúi đầu.

Sau khi liên tục giao thủ, Kiếm Thánh lại phát hiện tên to con này tuy rằng cầm búa, có thể vung vẩy, nhưng lại sử dụng chiêu kiếm!

Không sử dụng kiếm lại vung ra kiếm chiêu, việc này cũng không tính là kì lạ gì. ͏

Đối với kiếm khách mà nói, cảnh giới càng cao, vạn vật đều có thể dùng như kiếm, cành cây, đũa cũng có thể tạo ra kiếm ý, ví như Kiếm Thánh hiện tại sử dụng kiếm khí, cũng được coi là một loại.

Khiến Kiếm Thánh kinh ngạc thậm chí là có chút bất đắc dĩ và buồn bực chính là, kiếm chiêu mà tên to con này dùng, đương nhiên là Ngu Hóa Bình hắn!

Tuy nói Ngu Hóa Bình xuất thân từ hoàng tộc Ngu thị, nhưng thật ra cũng không khác gì cây cỏ ra đời, hắn có sư phụ, nhưng sư phụ không phải cao thủ lánh đời gì, mà là một kiếm khách có thân thủ đứng trước mấy tiểu gia đình giàu có được cung phụng. Vì vậy, Ngu Hóa Bình là được sư phụ chân chính đưa vào cửa, tu hành dựa cả vào bản thân.

Kiếm của hắn là bước đi của bản thân mình, là chiêu kiếm của chính mình, quá rõ ràng, cực kỳ rõ ràng, tuy rằng tên to con trước mặt này đang dùng búa múa máy, nhưng vị này, đối với “Khai sơn tổ sư” như hắn mà nói, thật sự là quá nức mũi.

Vì sao tên to con này lại cùng chiêu kiếm của mình…

Nguyên nhân không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do nữ đồ đệ thích hướng cùi chỏ ra ngoài kia của mình đưa.

Con gái lớn không thể giữ trong nhà, con gái lớn không thể giữ trong nhà.

Tuy nói Ngu Hóa Bình là đàn ông, nhưng dù sao cũng là con gái đứng trước mặt mình gọi sư phụ bao nhiêu năm, cứ như vậy phủi hết của cải đi, còn cả ngày ngồi trên vai người ta, có vẻ cuộc đánh cược này, chơi hơi lớn không?

Thật ra, Kiếm Thánh trách oan Kiếm Tỳ rồi.

Kiếm Tỳ không hề tiết lộ hết chiêu kiếm sư môn cho Phiền Lực, bắt đầu từ mấy năm trước, Phiền Lực đã bắt đầu giúp Kiếm Tỳ “học bổ túc” chương trình học từ chỗ Kiếm Thánh.

Bản thân Kiếm Thánh, thật ra không quá hiểu cách dạy đồ đệ, bởi vì bản thân hắn chính là một thiên tài, nếu không phải có Điền Vô Kính phía trước, Ngu Hóa Bình hẳn là thiên tài duy nhất mà Trịnh Phàm từng thấy trên cõi đời này.

Quá trình thiên tài nhận thức sự vật, lĩnh ngộ sự vật, so với người bình thường khác nhau.

Cũng bởi vậy, có vài buổi tối Phiền Lực sẽ dẫn theo Kiếm Tỳ đi dạo, hoặc là ăn bữa khuya gì đó, Kiếm Tỳ sẽ lấy những chỗ mình không hiểu được đi hỏi Phiền Lực.

Mà Phiền Lực làm một trong những tiên sinh của Vương phủ, là người được coi như đần độn nhất, dựa vào cách này, bản thân mình hiểu thấu trước, rồi truyền thụ lại cho Kiếm Tỳ, giúp nàng mở tiêu chuẩn cao nhất.

Lúc này lại dùng đến chiêu kiếm này, không phải muốn cố gắng khoe khoang rằng đồ đệ của ngươi truyền lại cho ta, đơn giản là Phiền Lực cũng hiểu rõ ý đồ của Kiếm Thánh, nên dùng chiêu thức của Kiếm Thánh để cố gắng ép ý đồ này của Kiếm Thánh xuống.

Cho nên, người bên ngoài nhìn vào, trước mắt trên thao trường, có thể nói là kiếm khí ngang dọc, hình ảnh trên thật khiến người ta vui vẻ!

Sau một hồi giằng co, lúc đến một điểm giới hạn nào đó, Phiền Lực bắt đầu thu tay lại. Lúc Phiền Lực thu tay lại, một tay khác của Kiếm Thánh cũng đúng lúc sắp ngưng tụ ra đạo kiếm khí thứ hai.

Dưới tình huống này, Phiền Lực muốn phá vỡ thế cục, chỉ có thể sử dụng chiêu thức “Nham hiểm”, cùng lúc đó, Kiếm Thánh cũng lấy thế phá khiên bằng một điểm, vốn là luận bàn, không cần thiết phải đi thêm một bước nữa khiến mọi người vết thương đầy mình, rốt cuộc thì cũng không phải đối mặt sinh tử gì cả.

Ở đạo chiêu kiếm đối đầu cuối cùng, Phiền Lực lùi về sau, Kiếm Thánh dừng lại.

- Chơi vui.

Phiền Lực cười nói.

- Thú vị.

Kiếm Thánh nói.

Sau đó, Kiếm Thánh lại nói:

- Sau này nếu lại ngứa tay, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.

Phiền Lực lắc đầu, nói:

- Ta không nhịn được.

Hắn đến tầng này, đương nhiên có thể hoàn toàn phát huy hết sức mạnh tầng này, gần như không còn cái gì để khai quật nữa, rốt cuộc thì hắn cũng không thể giống như A Minh, tìm “Cahill” làm túi máu để cưỡng chế kích hoạt cấm chú.

Cho nên, dù đánh như thế nào đi nữa vẫn sẽ là tình cảnh này, là không thể tiến bộ gì thêm.

Đại khái, đợi được lần sau Chủ thượng thăng cấp, mình sẽ lại đi tìm Kiếm Thánh một lần nữa, nhưng từ tứ phẩm lên tam phẩm. . . Phiền Lực thật sự không ôm nhiều hy vọng.

Kiếm Thánh không hỏi dò Phiền Lực về chiêu kiếm của mình, là một người có thể hấp thu tinh túy chiêu kiếm chính mình hay thậm chí là kiếm ý, sẽ khinh thường chủ động đi ăn trộm.

Người ta có lẽ là nhìn thấy, nên học được thôi.

Nhưng Kiếm Thánh vẫn nhắc nhở:

- Đồ đệ của ta đã lớn rồi, ngươi đừng phụ lòng nàng. ͏

Hết chương 2649.
Bình Luận (0)
Comment