Lúc này, Trương công công tiến vào bẩm báo nói:
- Bệ hạ, Thái tử điện hạ đã về.
- Cho truyền.
- Vâng.
Thái tử Cơ Truyền Nghiệp đi đến, cả người mặc lễ phục dày nặng, buồn bực đến mức mồ hôi khắp người, quá trình đi xuống đã có chút ỉu xìu.
May mà hắn đã từng ở vương phủ một năm, dưỡng tốt thân thể, nếu không thì thật sự không thể chịu đựng được loại lễ nghi này.
Sau khi tiến vào, Thái tử nhìn thấy phụ hoàng của mình cùng Bình Tây vương ngồi ở đó uống nước đá trò chuyện, bỗng nhiên có loại cảm giác cơ thể nho nhỏ của mình đã gánh vác hết tất cả.
Đám người lớn này, quả thật không biết xấu hổ…
Đương nhiên, những lời này chỉ có thể chửi thầm, không thể nói ra, nếu không phụ hoàng hắn sẽ đánh hắn, cha nuôi… Chỉ sợ đánh còn mạnh hơn.
- Đệ đệ.
Thiên Thiên đứng lên, gọi Thái tử đệ đệ.
- …
Hoàng đế.
Ngay sau đó, Thiên Thiên quay đầu nhìn về phía Hoàng đế đang ngồi bên cạnh, hỏi:
- Huynh… Bệ hạ thúc thúc, Thiên Thiên có thể chơi với Thái tử đệ đệ được không?
Hoàng đế cuối cùng cũng thở ra một hơi trong lòng, nói:
- Thái tử, ngươi xem ai đến này.
- Thiên Thiên ca.
Thái tử nhìn thấy Thiên Thiên, như thể quên hết mỏi mệt trên người, đưa mão quan cho người hầu ở phía sau, lập tức chạy về phía Thiên Thiên.
Hai hài tử đã cùng ăn cùng ở trong vương phủ một năm, buổi tối Thiên Thiên còn giúp Thái tử xi tiểu, tình bạn này là hàng thật giá thật.
Lúc trước không rõ ràng, bây giờ nhìn xem, Thiên Thiên và Thái tử đứng cạnh nhau, mặc dù thể trạng của Thái tử tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn một người có vẻ rất cao, một người có vẻ rất gầy.
Đây không thể giải thích bằng khoảng cách chênh lệch tuổi tác, hơn nữa, không chỉ đơn giản là béo và gầy.
Một người có dồi dào tinh lực trong cơ thể hay không, thân thể có khoẻ mạnh hay không, có thể để người ta cảm nhận về hơi thở, ở trên người tiểu hài tử là rõ ràng nhất.
Hoàng đế không nhịn được cảm thán nói:
- Ngươi chăm sóc Thiên Thiên nhà ngươi rất tốt.
Trịnh Phàm duỗi tay chỉ chỉ Thái tử, người mà hắn dẫn theo bên cạnh mỗi ngày để nói chuyện, nói:
- Bát phẩm.
Hoàng đế chớp chớp mắt,
Dường như không thể tiêu hóa hết ý nghĩa trong những lời nói này, sau đó hỏi:
- Bát phẩm gì?
- Võ Phu bát phẩm.
-… Hoàng đế.
Ngụy công công bên cạnh cũng hơi nghi ngờ, lúc trước hắn chỉ cảm giác Thế tử điện hạ Tĩnh Nam Vương tràn đầy khí huyết, nhưng lại không thể cảm nhận ra khí tức nhập phẩm.
Hiển nhiên, trên người thế tử điện hạ đã che giấu khí tức của pháp khí.
- Quá khoa trương.
Hoàng đế lắc đầu.
- Thật sự?
- Lừa ngươi làm gì?
- Chậc.
Hoàng đế nâng tay lên, Ngụy công công cúi đầu đi qua.
- Nguỵ Trung Hà, ngươi có nhớ năm đó Tĩnh Nam Vương nhập phẩm khi nào không?
- Bệ hạ, trong hồ sơ ở trong kho của Mật Điệp ty hẳn có ghi chép, nhưng mà, nô tài nhớ rằng năm đó, khi hai người tiên đế cùng Trấn Bắc Hầu gia nhập điền, Trấn Bắc Hầu gia giao thủ với Tĩnh Nam Vương, người cũng từng là thiếu niên. Tuy rằng Trấn Bắc Hầu gia thắng, nhưng sau khi hồi phủ, chịu đựng đau đớn mà uống chén thuốc.
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói:
- Hổ phụ vô khuyển tử*.
(Hổ phụ vô khuyển tử: có nghĩa là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.)
Bây giờ Thiên Thiên là bát phẩm, điều này thật ra cũng không kỳ quái, bởi vì nửa năm nay, hắn mới bắt đầu thành thật tu hành Võ Phu.
Nhưng trên thực tế, hắn đã bắt đầu tu hành từ rất sớm, khi còn mang tã nằm trên nắp quan tài tang thi, lớn lên cùng với nỗi oán hận, dựa vào mệnh cách mạnh mẽ, cố chấp của bản thân, tương đương với việc từ khi còn là trẻ mới sinh đã dùng sát khí cùng oán niệm để rửa tủy.
Còn có thể chất linh đồng kia, quan trọng nhất là, hẳn đã kế thừa huyết thống từ Lão Điền.
Hơn nữa đi theo con đường Võ Phu cũng không cần bị Kiếm Thánh áp chế lúc đầu như kiếm tì, thân thể Thiên Thiên bẩm sinh kinh người, một đường tu luyện, không hề cố kỵ chút nào.
Điều Trịnh Phàm chưa nói với Hoàng đế chính là ở trên một tuyến thời gian khác, sau khi đứa nhỏ này thành niên, sẽ dẫn đầu tàn quân Tĩnh Nam năm lần bảy lượt quyết chiến với quân Yến, cuối cùng phá vỡ thành Yến sát nhập hoàng cung.
Bây giờ, bởi vì quan hệ của mình, tuyến đó đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí có thể sẽ không bao giờ xảy ra. ͏
Nhưng không có đạo lý Trịnh Phàm hắn tỉ mỉ bồi dưỡng nhi tử, sẽ không tốt bằng Thiên Thiên tự lưu lạc bên ngoài sinh trưởng rễ cây.
Đúng vậy, là có cái thần thoại một đao một kiếm vượt mọi chông gai quật khởi từ trong lùm cỏ, còn có cách nói khác là tinh thần bất khuất kiên cường cộng thêm hoa dại càng thêm xán lạn.
Nhưng Trịnh Phàm có thể cho nhiều hơn, chỉ có càng nhiều, mới có thể cung cấp điều kiện, càng tốt hơn.
Quan trọng nhất là mặc dù Thiên Thiên, đứa con nuôi của Ma Vương, ở trong mắt hắn không quan trọng bằng “đứa con của Ma Vương” Trịnh Lâm, nhưng vài năm trước, trong nhà chỉ có một đứa bé này, không tránh khỏi giống như lời nói và việc làm mẫu mực ở Ác Nhân cốc.
Bảy lão sư này, mặc dù hiện tại thực lực không thể khôi phục, có hơi nghẹn khuất. Nhưng làm một người sư phụ, như vậy đã quá đủ rồi.
Phải biết rằng, kiếm của Kiếm Tỳ, Phiền Lực đọc bản cũ một lần là đã có thể lập tức lĩnh hội kiếm ý trong đó.
So sánh mà nói, khi Trịnh Phàm nhập phẩm, còn phải dựa vào Tứ Nương để thêu tuyến dây thừng vận hành quỹ đạo xuất khí huyết ở trên người của A Minh để vẽ lại trực quan, điều này có vẻ kém hơn nhiều.
- Một Thiên Thiên, lại thêm một đôi nhi nữ kia, họ Trịnh, mệnh ngươi thật tốt, tuổi già có nơi nương tựa.
Lời này của Hoàng đế quá chua chát.
Hâm mộ, thật sự hâm mộ.
Năm đó dưới trướng Lý Lương Đình, bảy người tổng binh ở Trấn Bắc Hầu phủ, sáu người là con nuôi, nhưng dù sao con nuôi cũng không phải là nhi tử ruột thịt.
Thiên Thiên vẫn luôn bị Trịnh Phàm nuôi dưỡng ở bên người, đó chính là thân nhi tử, hai đứa trẻ khác chính là quan hệ huyết thống.
Lý Lương Đình vừa đi, triều đình lập tức có thể dỡ bỏ Trấn Bắc Hầu phủ.
Nhưng phía Trịnh Phàm không thể hành động như vậy.
Từ xưa đến nay, có thể đưa ra nhiều ví dụ về việc huyết thống tàn sát lẫn nhau, nhưng thật ra, dưới triều Đại Lãng, giữa thân tộc dìu dắt lẫn nhau mới là quan điểm chính.
- Lề lối nhỏ thôi, Trịnh Phàm ta còn chưa tới nông nỗi muốn dựa vào con cái mà sống.
Tuy rằng trong lòng Vương gia vẫn luôn suy nghĩ như vậy.
Trên đường đi, dựa vào đám Ma Vương rất nhiều.
Sau đó chờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, bản thân có thể trông cậy vào con cái, hơn nữa phụ thân dựa vào con cái, con mẹ nó còn là đạo lý hiển nhiên, hài lòng hơn dựa vào Ma Vương.
Lúc này, lại có một vị công công tiến vào bẩm báo:
- Bệ hạ, Trấn Bắc Vương gia đã tới.
- Cho mời.
- Vâng.
Trấn Bắc Vương cũng được Hoàng đế mời tới ngâm nước nóng.
Trịnh Phàm cùng Hoàng đế ngồi ở đó, nhìn Trấn Bắc Vương Lý Phi đang tiến vào.
Cước bộ của Lý Phi có hơi khập khiễng.
Hoàng đế đứng dậy, chủ động đón tiếp.
Lý Phi không chờ Hoàng đế đến đây, đã quỳ xuống hành lễ trước:
- Thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Mau mau đứng lên.
- Aizz, đừng nhiều quy tắc như thế, ngươi làm ta thực sự giống như người lỗ mãng vậy, ha ha.
Trịnh Phàm cười trêu chọc nói.
Sau khi Lý Phi đứng lên, cúi người hành lễ với Trịnh Phàm:
- Phi, bái kiến Trịnh thúc thúc.
Lý Lương Đình và Điền Vô Kính cùng thế hệ, bối phận và thân phận địa vị đều hoàn toàn xứng đáng cùng thế hệ.
Trịnh Phàm kế thừa y bát của Điền Vô Kính, nhận nuôi con của Điền Vô Kính, thế nhân đều biết, năm đó Tĩnh Nam Vương cùng Bình Tây Vương hiện giờ là nghĩa huynh nghĩa đệ.
Hơn nữa Trịnh Phàm không phải kế thừa phong hào của Tĩnh Nam Vương, là dựa vào quân công của mình kiếm được phong hào Bình Tây Vương.
Cho nên, Trịnh Phàm cùng Lý Lương Đình cũng là cùng thế hệ.
Bàn về bối phận, vẫn luôn là một chuyện rất thú vị, nhưng bối phận chỉ là mặt ngoài, chân chính nhìn vẫn là tư cách.
Trong đại gia tộc ở dân gian, không đủ tư cách, trong yến hội, bối phận cao đương nhiên là người nắm quyền.
Có đủ tư cách, cho dù bối phận rất thấp, những lớp người già đó cũng không dám cao giọng.
Hoàng đế đứng ở một bên, hắn không cần luận bối phận, bởi vì hắn là thiên tử.
Cũng chỉ có Trịnh Phàm, dám để cho Thiên Thiên trực tiếp gọi Hoàng đế là huynh trưởng, trêu chọc hắn một phen, những người khác, cho dù là quốc cữu gia hay là những trưởng bối khác, cũng phải hành lễ trước quân thần.
Thế nhưng, Trấn Bắc Vương Lý Phi làm bộ dạng như vậy, quả thật đã cho đủ mặt mũi.
Trịnh Phàm đứng dậy, chủ động đi tới, nâng người này lên, nói: ͏