- Ba chúng ta không nên quá khách khí, cứ thoải mái một chút đi.
- Đây hẳn là lời nói của ta.
Hoàng đế oán trách nói.
- Giống như nhau.
Vương gia không để bụng.
Lý Phi thấy một màn như vậy, rõ ràng ý thức được, quan hệ của Hoàng đế và Bình Tây Vương thật sự không bình thường, đây không phải đơn giản chỉ là quân thần tương trợ lẫn nhau, càng không phải gặp dịp thì chơi.
Người đã đến đông đủ, ba người cởi quần áo, tiến vào bể tắm nước nóng.
Bể tắm rất nóng, Bình Tây Vương gia dùng trình độ đại tông sư tứ phẩm trực tiếp bước vào vị trí trung tâm, hắn nhắm hai mắt lại, rất là hưởng thụ.
Vô hình trung mà trào phúng hai con gà yếu ớt chỉ có thể cẩn thận bước hai chân vào trong nước.
- Bệ hạ, nô tài đi thêm chút nước lạnh cho đều.
Ngụy Trung Hà nhỏ giọng nói.
- Không cần, nhìn hắn rất thoải mái.
Hoàng đế từ chối.
- Vâng.
Hoàng đế cầm hai cái khăn, đưa cho Lý Phi bên cạnh một cái.
- Đa tạ bệ hạ.
- Không cần khách sáo như vậy, năm đó lúc cha của ba chúng ta ở cạnh nhau, họ cũng tự tại như huynh đệ.
- Cha, ai vậy.
Ngâm mình ở giữa hồ, Bình Tây Vương gia nói:
- Năm đó ta đã đứng cùng một chỗ với phụ thân của các ngươi.
Hoàng đế vỗ khăn lông lên mặt nước, mắng:
- Năm đó họ Trịnh ngươi chỉ là một đứa đi theo phía sau mà thôi.
- Ha ha, ngươi đừng để ý lúc trước ta đứng chỗ nào, ít nhất lúc ấy, ta đã có thể đi theo ngồi chung rồi.
- Họ Trịnh, ngươi đừng khoe khoang quá đáng như vậy!
Hoàng đế tăng âm lượng nói.
- Được thôi, có bản lĩnh thì ngươi đừng để cho ta đắc chí đi, ha ha ha.
Trấn Bắc Vương Lý Phi chỉ dám đi theo bên cạnh, lễ phép mà nở nụ cười.
Dựa vào khăn lông, Hoàng đế và Trấn Bắc Vương bắt đầu chậm rãi xoa thân thể, dần dần thích ứng nhiệt độ của bể tắm nước nóng, cuối cùng cũng ngâm vào được.
Thế nhưng, hai người vẫn không dám đi vào trung tâm quá mức, chỗ đó chính là vị trí của nước chảy ra, nhiệt độ rất cao.
Hoàng đế mở miệng hỏi:
- Họ Trịnh, sao ngươi không hỏi Lý Phi chuyện Bắc Phong quận và hoang mạc của người ta?
- Những lời này nên để Hoàng đế ngươi nói trước.
- Ơ, bây giờ lại biết quy củ?
- Vâng, ta chỉ cảm thấy hứng thú với trưởng bối của ngươi thôi.
Lý Phi mở miệng nói:
- Từ sau khi phụ vương cùng Tĩnh Nam vương san bằng vương triều Man tộc, các bộ tộc ở phía đông của nửa bên hoang mạc đã hoàn toàn rơi vào thế rắn mất đầu, mấy năm nay hoang mạc bắt đầu một vòng đua mới gồm chiếm đoạt chém giết, dẫn đến rất nhiều bộ tộc nhỏ không thể không rời khỏi hoang mạc, đầu nhập vào Đại Yến của chúng ta.
Nghe đến đó, Bình Tây Vương gia nói:
- Sao một cọng lông ta cũng chưa thấy vậy.
Đương thời kẻ đánh giặc giỏi nhất Đại Yến tất nhiên là Bình Tây Vương gia, người dùng Man binh đánh giặc cũng là Bình Tây Vương gia, mọi người đều biết Bình Tây Vương gia lập nghiệp dựa vào 300 Man binh.
Mặt Hoàng đế đã bị bồn nước nóng làm cho đỏ lên từ lâu, lập tức nói thẳng:
- Ngươi biết để người của một bộ tộc đến Tấn Đông, đường xá xa xôi, sẽ tốn bao nhiêu tiền hay không?
Man binh trong năm nay cơ bản đều bị Hoàng đế đưa đến Ngân Lãng quận ở chỗ của đại ca hắn, chung quy đại ca hắn còn có danh phận con rể của Man tộc.
- Hứ, Cơ lão lục, ngươi càng ngày càng kỳ cục, cắt thuế ruộng ở Tấn Đông của ta không nói, ngay cả nguồn binh lính cũng cắt đứt luôn, Man binh dùng thật tốt, còn dã nhân binh thì kém quá nhỉ.
- Thiếu tiện nghi còn khoe mẽ, ngươi đang chiếm lời từ chỗ của ta, còn thiếu sao?
Bình Tây Vương gia ngồi dậy, nói:
- Chúng ta nói đến đây đi, thiên hạ Đại Yến này là của nhà họ Cơ của ngươi, nhà họ Cơ là địa chủ giàu nhất Đại Yến, bọn ta làm thần tử, chính là làm thuê dài hạn cho nhà họ Cơ của ngươi. Dân gian bá tánh đều biết trong những ngày mùa, họ còn giúp đỡ hàng xóm một bữa cơm nữa đó, chẳng lẽ làm công cho nhà họ Cơ, cho chút ban thưởng còn phải mang ơn đội nghĩa, nói thành chiếm lời của ngươi? Cơ lão lục, ngươi còn muốn thể diện nữa hay không? Aizz, bây giờ lão tử càng nghĩ càng mệt, chuyện này thật sự không nên nhắc mãi. Hiện tại lão tử rốt cuộc đang làm cái gì vậy, tự mang lương khô đến giúp nhà họ Cơ của ngươi giữ cửa?
Khi Bình Tây Vương gia nói những lời này, Lý Phi không thích hợp để mở miệng, bởi vì Trấn Bắc Hầu phủ từ nhà hắn đã bắt đầu từ trăm năm trước, phải dựa vào triều đình cung cấp nuôi dưỡng. ͏
Song tuy là như thế, năm đó Trấn Bắc Hầu phủ cũng hoàn toàn xứng đáng trở thành môn phiệt trong Đại Yến, hiện giờ, Bình Tây Vương phủ ở Tấn Đông ngay cả thuế ruộng cũng có thể tự mãn…
Lý Phi đã ngồi lên vị trí Trấn Bắc Vương, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người.
- Họ Trịnh, ngươi tới cửa đòi nợ đúng không, vì Thiên tử giữ biên, là vinh quang bao lớn!
- Mỗi tháng công công trong cung còn được nhận bổng lộc, tại sao lão tử đánh giặc ở bên ngoài để giữ cửa nhà, ngay cả một lượng bạc cũng không nhìn thấy, đằng này còn phải cho vào trong vậy hả?
- Không có nước, nào có nhà!
- Không có ta, nào có nước của ngươi!
- Trịnh Phàm, ngươi làm càn!
Hoàng đế trực tiếp đứng lên từ trong bồn nước nóng!
- Sao, Hoàng đế có thể không nói lý sao!
Bình Tây Vương gia cũng đứng lên.
Lý Phi cũng không thể tiếp tục ngâm mình ở trong hồ, chỉ có thể đứng dậy làm người hòa giải:
- Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận, Bình Tây Vương gia không có ý đó, không có đó. Vương gia, Vương gia, chúng ta không thể nói chuyện với bệ hạ như vậy, bệ hạ là thiên tử, là vua, chúng ta có thể bàn bạc mọi chuyện thật tốt, thương lượng thật kỹ, tất cả đều là vì quốc gia, không phải vì Đại Yến.
- Họ Trịnh, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào!
- Không như thế nào hết, lão tử cảm thấy bản thân thua lỗ, lão tử chỉ sản xuất bạc cho hai phần ăn, dưỡng nhiều binh mã như vậy, gánh không được chi tiêu. Nếu có thể nhiều tinh nhuệ lấy một chọi mười cũng thôi đi, như vậy còn có thể tiết kiệm không ít miệng nhai, nhưng ngươi phải biết rằng dã binh chỉ có thể dùng chắp vá, không lên được mặt bàn, ăn còn rất nhiều! Ngươi đưa Man binh về cho ta, ta muốn Man binh!
- Vương gia, ngừng nói một chút, ngừng nói một chút.
Lý Phi khuyên.
- Ngươi đang vọng tưởng, không nói đến việc Man binh đã bị trẫm đưa đến tay An Đông hầu, bọn họ sẽ không có cớ để quay về, chính là Ngân Lãng quận đối mặt với ba mặt của toàn bộ Càn Quốc, áp lực bao nhiêu chứ, sao trẫm có thể phá hỏng hắn được! Họ Trịnh, trẫm thấy ngươi thật sự vô pháp vô thiên, có phải muốn tạo phản hay không, chức Hoàng đế này, ngươi lấy làm luôn đi!
- Bệ hạ, tuyệt đối không thể như vậy, bệ hạ, tuyệt đối không thể nói những lời tức giận như thế, Bình Tây Vương không có ý tứ đó, không có ý tứ đó. Trịnh thúc, bệ hạ, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng, tất nhiên có thể bàn ra một giải pháp hoàn hảo, đó là chuyện đương nhiên.
Trịnh Phàm cười lạnh, chỉ vào Hoàng đế, nói:
- Không trả tiền không cho lương không cho binh lính, ngươi để lão tử đi làm Luyện Khí sĩ tu tiên à, Tấn Đông phải trấn áp đất Tấn, lại phải phòng bị Tuyết Nguyên cùng Sở Quốc, một mình lão tử gánh ba nước, lão tử dễ dàng lắm sao!
- Vậy ngươi muốn thế nào mới vừa lòng!
Hoàng đế tức giận quát.
- Vương gia, ngài muốn như thế nào?
Lý Phi vội hỏi.
- Nếu thật sự không được, sáu tháng cuối năm Trấn Bắc Vương phủ ta…
Lý Phi vốn định nói, thật sự không được thì sáu tháng cuối năm có thể cắt giảm một ít bổng lộc của Trấn Bắc Vương phủ, để triều đình chi viện cho Tấn Đông, dù sao mấy năm nay Man tộc ở hoang mạc đang bận rộn giết hại lẫn nhau, tính uy hiếp rất thấp.
Nhưng Lý Phi còn chưa nói xong, Trịnh Phàm đã nói thẳng:
- Được rồi, ta chịu khổ một chút, dựa theo lời của cháu trai ta nói, đổi quân binh mã từ trấn của Lý Thành Huy đến Tấn Đông, ta dùng dã binh tới đổi.
Lý Phi:
- Hả?
Hoàng đế thở dài một hơi, dường như đang cố áp chế cơn phẫn nộ của mình xuống, thậm chí còn đập khăn ướt trong tay xuống mặt nước, hắn quay đầu, giống như không muốn nhìn thấy cái tên họ Trịnh chết bầm này nữa, ngược lại nhìn qua Trấn Bắc Vương Lý Phi đang đứng bên cạnh mình, nói:
- Này, Trấn Bắc Vương, ý của ngươi thế nào?
- …
Lý Phi.
Trên mặt Lý Phi lộ vẻ ngượng ngùng trong nháy mắt, giờ phút này, hắn cảm thấy mình không nên đứng lên từ bể tắm nước nóng.
Hắn hẳn ở đáy ao, không nên ở trong hồ.
Thế nhưng, Lý Phi liếm môi, cuối cùng vẫn chắp tay nói:
- Vì nước phân ưu, đó là chuyện đương nhiên.
Hắn đồng ý rồi.
Hắn là Trấn Bắc Vương, đồng ý sự điều động này.
Lý Thành Huy đã từng cùng Lý Lương Thân mang trấn bảo vệ kinh đô và vùng lân cận, trên danh nghĩa là của hồi môn năm đó lão Trấn Bắc Vương đưa lên. ͏