- Thiến, bái kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Thiến, bái kiến Bình Tây Vương gia, Vương gia phúc khang.
Ánh mắt Hoàng đế cùng Trịnh Phàm nhanh chóng giao nhau:
Thoải mái không?
Thoải mái.
Hoàng đế cười nói:
- A tỷ xin đứng lên, không cần đa lễ.
Nữ tử Man tộc cùng thiếu niên Man tộc đi theo Lý Thiến quỳ xuống cũng đều đứng lên theo.
- Nào, đây là Vương phi của em trai ta.
- Y Cổ Na bái kiến bệ hạ, bái kiến Bình Tây Vương gia.
- Đây là đệ đệ nàng, Y Cổ Tà.
- Y Cổ Tà bái kiến Hoàng đế bệ hạ, bái kiến Bình Tây Vương gia.
Hành lễ với quân thần, sau không cần quỳ nữa, xem như người trong nhà gặp mặt làm quen một chút.
Y Cổ Na là vương phi của Lý Phi, Y Cổ Tà thì xem như là hậu duệ của dòng chính vương triều Kim trướng, là cháu trai của lão Man Vương, con trai của tiểu vương tử Man tộc.
Thật ra, nếu đứng ở dưới góc độ của người xem mà nói, Trịnh Phàm thực sự cảm thấy mấy vị ở Yến Quốc này có thể được gọi là tra nam tuyệt nhất thế gian.
Đại hoàng tử cưới công chúa Man tộc, là nữ nhi mà lão Man Vương yêu thương nhất, được gọi là minh châu trên hoang mạc, công chúa Man tộc còn vì nhà họ Cơ sinh đứa con trai.
Lý Phi đi một chuyến đến vương triều Man tộc, ngủ với cháu gái của lão Man Vương, nhân tiện dẫn theo cậu em vợ về luôn.
Nhưng điều này cũng không ngăn được Yến hoàng hạ lệnh, chân dẫm lên bản đồ:
- Thế trẫm đạp gãy sống lưng trăm năm của Man tộc hắn!
Cũng không ngăn được Tĩnh Nam Vương Trấn Bắc Vương dẫn kỵ binh tinh nhuệ ngàn dặm tấn công vương triều Man tộc trong đêm đại hội liên minh, huyết tẩy toàn bộ vương thành.
Thật sự là ăn sạch sẽ, không chút lưu tình, tồi đến mức không có cách nào hình dung.
Thế nhưng, đây có lẽ là mâu thuẫn không thể hoà giải giữa quốc và quốc, dân và dân.
Man tộc vẫn luôn muốn rời khỏi hoang mạc, xâm chiếm những khu vực có nước và cây cỏ um tùm, cho nên mấy trăm năm tới, đều giao chiến với các phía đông tây.
Yến Quốc vẫn luôn chiến đấu với Man tộc, nhưng mấy năm gần đây, với sự quật khởi của Yến Quốc, muốn tạm thời trút bỏ gánh nặng Man tộc để rảnh tay hoàn thành sự nghiệp vĩ đại thống nhất chư hạ.
Lão Man Vương tiếp tục gả nữ nhi gả cháu gái của mình, Tiên đế thấy một người nhận một người, không qua loa chút nào.
Thật ra trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, đây chỉ là công việc bề ngoài.
Khi tin tức tiên đế băng hà truyền đến hoang mạc, đêm hôm đó trên dưới vương triều Man tộc có thể nói là vui mừng khôn xiết.
Sau đó kỵ binh của Đại Yến bỗng nhiên đuổi giết, trước khi đi Tiên đế vẫn nhớ đến bọn họ, muốn dẫn bọn họ đi cùng.
Mà tình hình chung này, mấy chuyện nữ nhi tình trường… thật ra cũng không đáng nhắc tới.
Một nhà khóc, trăm nhà khóc, ngàn vạn nhà khóc, rốt cuộc chọn như thế nào, cho dù có rất nhiều biện luận cho lý tính cùng cảm tính, nhưng đáp án vĩnh viễn chỉ có một.
Ít nhất, Trịnh Phàm đứng ở đây, không nhìn thấy cảm xúc thù hận toát lên trên mặt Y Cổ Na, ngay cả thiếu niên tên Y Cổ Tà cũng rất ngoan ngoãn nhu thuận.
Nghe nói, lão phu nhân Trấn Bắc Vương vốn không hy vọng Y Cổ Na làm Vương phi của nhi tử mình, nhưng Lý Phi vẫn kiên trì, cuối cùng để nàng ta làm Vương phi của mình, mà nàng vẫn không chấp nhận Vương phi bên cạnh.
Suy cho cùng, Lý Phi là một đứa trẻ tương đối đơn thuần, lớn lên ở làng chài, Y Cổ Na cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn, vừa muốn nàng, phụ thân nhà mình đã mang theo đại quân giết hết cả nhà người ta…
Ít nhất ở trong chuyện này, vị Trấn Bắc Vương bây giờ vẫn rất nhân hậu.
- Thiên Thiên ca, đi nào, ngươi xem, hắn tới rồi, Y Cổ Tà, ta nói với ngươi, nắm tay của hắn rất cứng, Ngụy công công nói hắn có thể chất Võ Phu tốt nhất.
Bọn Trấn Bắc Vương tới sớm hơn Bình Tây Vương, gia yến cũng đã khai tiệc, cho nên Thái tử và bọn họ cũng quen thuộc, lúc này đang bận bịu dẫn Thiên Thiên đi làm quen bạn bè mới của mình.
- Bái kiến Thái tử điện hạ.
- Bái kiến Thái tử điện hạ.
Y Cổ Na và Y Cổ Tà hành lễ với Thái tử.
Nhưng Lý Thiến lại không hành lễ với Cơ Truyền Nghiệp, nàng cho mặt mũi hai đại lão gia là được, mặt mũi tiểu bối… Thật sự không cần phải quá nghiêm túc.
Khi bản thân quỳ gối hành lễ đứng dậy, nàng nhìn thấy sự thoả mãn rõ ràng trong mắt hai nam nhân kia. ͏
Trong lòng Lý Thiến thậm chí cảm thấy có chút buồn cười, đường đường là Hoàng đế Đại Yến, là quân thần Bình Tây Vương Đại Yến, sao còn phải đạt được sự thỏa mãn từ trên người một nữ nhân như nàng.
Ân oán trước kia thật ra cũng coi như đã bị xóa hết, Lý Lương Đình mất đi, mang theo tất cả.
Trong lòng Lý Thiến hiểu rõ, mà trong lòng Hoàng đế cũng hiểu rõ, cho dù nàng từng để Thất thúc suýt chút nữa giết chết Hoàng đế lúc ấy vẫn là hoàng tử, nhưng Hoàng đế sẽ không lấy chuyện đó mà gây khó dễ.
Đây là thế hệ ba người ăn ý cùng ước định.
Thiên Thiên nhìn thấy quận chúa đứng ở đó, hắn hơi sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy Y Cổ Tà vừa mới hành lễ xong đứng lên, bây giờ, Thiên Thiên trực tiếp đứng ngơ ra.
- Y Cổ Tà, đây là Thiên Thiên ca của ta, thế tử Tĩnh Nam Vương, phụ hoàng phong… Ơ, Thiên Thiên ca, ngươi sao vậy?
Thái tử phát hiện dường như Thiên Thiên đang đứng ngốc ở đó.
Bởi vì sau khi Thiên Thiên nhìn thấy Y Cổ Tà, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh đã từng mơ thấy.
Ở trong đó, đại quân vây công Yến Kinh, có một nam tử đầu trọc với tràn đầy phù văn lập loè, xuất hiện từ phía tây, cầm một cây gậy kỳ lạ có tạo hình cột cờ trong tay, phía trên treo hai cái đầu người.
Một cái đầu là vị Vương gia què chân kia,
Một cái khác là nữ nhân đang đứng trước mắt mình… Cũng chính là đầu của quận chúa.
Mà nam tử đầu trọc phù văn trong mơ kia chính là người vừa mới hành lễ xong, trên mặt nở một nụ cười hiền hậu lấy lòng… Y Cổ Tà!
Trịnh Phàm cũng để ý đến Thiên Thiên khác thường, bởi vì phương diện đối nhân xử thế của Thiên Thiên ngày thường không hề xuất hiện vấn đề gì.
Đối với “trưởng tử” này của mình, từ trước đến nay Trịnh Phàm cực kỳ xem trọng, lập tức đi đến trước mặt Thiên Thiên, xoa đầu hắn hỏi:
- Sao vậy?
- Mơ… Trong mơ.
Thiên Thiên nói ra hai chữ này, sau đó ánh mắt nghiêng về phía Y Cổ Tà.
Ánh mắt Trịnh Phàm lập tức ngưng trọng, nhưng vẫn duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Thiên Thiên.
Thiên Thiên được an ủi, thở dài một hơi, nở nụ cười, cùng Thái tử đi lên chào hỏi Y Cổ Tà.
- Sao vậy?
Hoàng đế đi đến bên cạnh Trịnh Phàm hỏi.
- Chỉ cảm thấy thú vị.
- Thú vị gì?
- Tự giới thiệu thú vị.
Hoàng đế duỗi tay vỗ bả vai Trịnh Phàm:
- Chỉ có ngươi.
Khi Thái tử giới thiệu, Y Cổ Tà, đây là Thiên Thiên ca của ta, hắn là thế tử Tĩnh Nam Vương.
Chế nhạo một chút, có thể suy nghĩ là:
Cha hắn chính là Tĩnh Nam Vương gia, chính là vị đã giết ông nội của ngươi, đuổi cha ruột của ngươi chạy một đường về phía tây…
Trịnh Phàm nói đùa, Hoàng đế cũng không hỏi nữa.
- Đúng rồi, một lát nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, văn võ bá quan cũng đang trên đường tiến cung, họ Trịnh, ngươi cùng ta đến một chỗ.”
- Chỗ nào?
- Thượng trang.
- Ngươi là muốn nhảy à?
- Được, ngươi gõ trống cho ta ta nhảy liền, ai không dám làm thì là cháu trai.
Mà dựa theo lễ nghĩa, tiếp theo Lý Thiến sẽ dẫn theo đệ muội Y Cổ Na đến trong đình, vào lúc này bình phong cũng vừa lúc rơi xuống, che đậy bên ngoài.
- Thiến, bái kiến Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
- Bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Lý Thiến dẫn theo Y Cổ Na hành lễ với Hoàng hậu.
- Bái kiến Bình Tây Vương phi.
- Bái kiến Bình Tây Vương phi.
- Ngồi đi.
Hà Tư Tư mỉm cười duỗi tay mời.
- Tạ nương nương.
Lúc này Tứ Nương đang cắn hạt dưa, tinh tế đánh giá Lý Thiến.
Hôm nay, tuy Lý Thiến trang điểm, nhưng vẫn không thể che được một cổ anh khí giữa mày kia, là một con ngựa hoang nhỏ.
Trong ngôi nhà này, Hùng Lệ Thiến quá thức thời, Liễu Như Khanh đã sớm đặt mình vào vị trí thiếp thất, Phúc Vương phi là kẻ lưu lạc trong thiên hạ, càng không có gì để nói.
Tứ Nương sẽ không cảm thấy bởi vì mình quá nổi tiếng ở hậu viện, khiến các nàng không dám có chút tâm tư thổi gió, chỉ là cảm khái, nhà này quá yên tĩnh cũng quá ngoan ngoãn…
Không có chút lục đục tranh kỳ khoe sắc với nhau, không có chút chuyện, vậy còn giống vương phủ hay sao?
Đều cư xử hòa hợp như vậy, sao có chuyện xưa để lại cho hậu nhân xem được chứ?
- Quận chúa hơi gầy.
Tứ Nương mở miệng nói.
Quận chúa mỉm cười, nói:
- Có lẽ đã gầy một ít.
- Gầy không tốt, nên ăn nhiều hơn.
Nói rồi, Tứ Nương đứng lên, cầm một miếng bánh, đưa cho quận chúa. ͏